Phượng Hoàng Kiếp

Chương 3: Mất trí nhớ [ thất ức ]



Quân Hàn nổi giận đùng đùng rảo bước mạnh mẽ vào trong cung Thiên đế, hất lên tay áo, hừ lạnh một tiếng, một vòng tròn thịt bay ra, một đầu nện ngay trước bàn long cung vàng điện ngọc.

Thiên đế tất nhiên phải rời khỏi bảo toạ, đi xuống, cười  hỏi “Sao lại nóng nảy như vậy, nói cho trẫm nghe xem nào.”

Quân Hàn lại là hừ lạnh thêm một tiếng, màu vân cẩm thiên thanh che mất vòng eo, nhưng thấp thoáng sau lưng có một tiểu đồng áo đỏ, tiểu đồng áo đỏ khoảng mười một hoặc mười hai tuổi, phấn điêu ngọc mài [5] vô cùng đáng yêu.

Thiên đế biến sắc, liếc nhìn Thiên hậu, kinh hãi hô to “Điển Ly!”

Thiên hậu bước nhanh tới vài bước, tỉ mỉ xem xét, hít sâu một hơi khí lạnh, nói “Điển Ly đây là…… Cái này là niết bàn sao! Chẳng phải chưa tới lúc niết bàn sao, làm sao có thể….. Lại tới sớm như vậy?? Điển Ly, ta là tỷ tỷ của đệ, còn nhớ ta chăng?”

Điển Ly vội vàng túm lấy góc áo màu thiên thanh, lại rụt ra sau lưng Quân Hàn, cái vật tròn vo kia nghẹn nghào nấc một tiếng, chạy lại, ngay tức khắc chui vào trong ngực áo Điển Ly.

“Đây là…… Đây là cái gì?” Thiên hậu tiến lên khoảng nửa bước, ngồi xổm xuống “Lại đây, Điển Ly, cho tỷ tỷ.”

Điển Ly ôm chặt viên thịt đó trong tay, lại đi trốn sau lưng Quân Hàn.

Quân Hàn nói “Đây cũng là do các ngươi muốn bổn quân bắt Yêu Long!…… Y còn muốn đi theo bổn quân bao lâu.”

Thiên hậu nói “Phượng hoàng tộc mười thế mới một niết bàn, người trông thấy sau khi niết bàn rất quan trọng, tự nhiên nhận người đó là người thân nhất, đây vốn là tập tính. Trước kia Điển Ly niết bàn ta là người ở bên cạnh, lần này đúng là ngoài ý muốn, kính xin Đế quân bao bọc, đợi qua một khoảng thời gian, thì có thể tự khắc nhớ lại.”

Ngọc đế nói “Yêu…… Yêu Long?! Quân Hàn, ngươi không phải là thuận tay nhặt một con tiểu yêu về trêu chọc trẫm chứ!”

Quân Hàn hé ra mặt đen, quay đầu đi nhanh khỏi cung Thiên đế, Điển Ly ôm Yêu Long theo sát, chạy theo, thoạt nhìn như đang cố hết sức.

Quân Hàn thẳng một đường cưỡi mây bay về Cực bắc, từ sớm đã có thị đồng áo xanh sửa soạn áo mũ đứng ở cửa Cừ An cung, cúi đầu lễ bái, miệng nói “Cung nghênh Đế quân.”

Quân Hàn dừng lại bước chân, Điển Ly cũng như vậy dừng lại, ngửa đầu nhìn hắn, cũng không nói gì, cũng không làm nũng, yên lặng, khéo léo thật khiến người khác yêu thích.

Trong cung Cừ An đột nhiên đi ra một mỹ nhân mặc áo trắng, đôi mắt phượng đẹp xoay chuyển, cười nói “Ta thấy trong tộc có bao nhiêu mỹ nhân nhưng không khiến được ngươi yêu mến, hoá ra là thế này, thật khiến cho người ta kinh ngạc quá nha Quân Hàn.”

Quân Hàn liếc nhìn cô ta, cũng không có biểu lộ gì, chỉ đáp “Cô nên tự quản miệng mình, chỉ nói với ta và cô đều là đồng tộc không phân trên dưới, bổn quân cũng không so đo. Nhưng vị này chính là Phượng Quân, nếu y giận, đừng nói là quản sự Cừ An cung, dù cô là người của Thiên Đế cung, cũng sẽ không có trái cây ăn đâu”

Mỹ nhân Hồ ly vừa cười vừa đi qua tỏ vẻ mời Điển Ly thỏ thẻ “Phượng Quân là tới ở sao? Đế quân còn chưa từng dẫn ai về Cừ An cung, tôi họ Hồ, hạ giới đều gọi tôi là Hề Nương, Phượng Quân nếu không có gì, thì cũng nên gọi như vậy. ôi…… trong tay Phượng Quân là gì, để cho tôi ôm cho.”

Điển Ly lễ phép đưa tới Yêu Long, nhưng lại nắm chặt lấy ống tay áo Quân Hàn không buông.

Điển Ly nói “Ngươi đi theo thị đồng xem phòng ở đi, đây là tiên cung của bổn quân, bổn quân còn có thể chạy được sao.”

Điển Ly dường như suy nghĩ rất lâu, ngoan ngoãn gật đầu, cùng thị đồng áo xanh đi vào bên trong.

Hồ Hề Nương hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy, một con Phượng hoàng lại đến vùng cực bắc làm đứa trẻ ngây ngô sao, rõ là chuyện hài”

Quân Hàn đáp “Thiên hậu nói y niết bàn trọng sinh, lại trùng hợp được bổn quân đánh lên, cho nên y theo bổn quân cho đến khi khôi phục lại như cũ.”

Hồ Hề Nương cười giễu nói “Ta cũng không tin, ngươi như vậy đã tin, đầu nàng Sí Huỳnh đó toàn mưu mô chước quỷ, đệ đệ của nàng ta chắc cũng không có gì khác, ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn”

Quân Hàn ngước mắt nhìn thân ảnh đỏ rực kia, con ngươi đen láy vẫn không suy chuyển gì  “Bổn quân tự liệu, mà cứ để xem y có thể làm sao.”

Phượng Quân hình như thực sự mất trí nhớ, ai cũng nhận không ra, chỉ im lặng ngồi bên hòn non bộ ở Cừ An cung, cùng con Yêu Long nói chuyện, sau đó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Quân Hàn đang ngồi bên cửa sổ đọc sách

Quân Hàn từng dùng thuật pháp nghe qua bọn họ nói chuyện.

Điển Ly hỏi “Ngươi tên là gì?”

Yêu Long ôm đầu suy nghĩ, đáp “Tôi gọi là Ngao Xích”

Điển Ly lại hỏi “Ngươi cũng họ Ngao sao?”

Ngao Xích hình như đang cười, cười một hồi mới đáp “Có con rồng nào không họ Ngao chứ? Cậu tìm cho tôi một cái khác thử xem, Cậu tên gì??”

Nét mặt Điển Ly thoáng bối rối, y một tay chống cằm, như một tượng điêu khắc hoàn mỹ đáp lại “Bọn họ nói ta là Phượng Quân, gọi ta Điển Ly.”

Giống như là hai đứa trẻ bình thường mà thôi.

Quân Hàn tự nhiên đang xem sách ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt nhìn qua, đúng lúc đó Điển Ly cũng liếc mắt lại đây, đôi mắt đen xoáy nhìn thân ảnh áo đỏ, không biết ẩn ý gì trong đó.

Quân Hàn hờ hững phất phất tay áo, lại cúi đầu đọc sách.

Như thế đã là trăm năm, cũng như là cái búng tay, dù hoa có rơi nước chảy, cũng chưa từng một lần thay đổi, màu đỏ rực rỡ lúc nào cũng đẹp nhất.

Quân Hàn duỗi tay áo vuốt vạt áo, ngẩng đầu theo thói quen nhìn ra bên ngoài, lại bất ngờ không thấy bóng áo đỏ đâu.

Quân Hàn hơi hơi sững sốt, bèn gọi “Người đâu.”

Tiểu đồng áo xanh đẩy cửa đi vào, cung kính nói “Đế quân có gì chỉ bảo?”

Quân Hàn hỏi “Phượng Quân đi đâu?”

Tiểu đồng áo xanh cười cười, vươn ngón tay chỉ lên trên, đáp lại “Phượng Quân muốn mát, đang nằm trên mái ngói lưu ly”.

Quân Hàn “À” một tiếng, khoát khoát tay ý bảo tiểu đồng đi xuống.

Tiểu đồng áo xanh đáp “dạ”, lại nhẹ nhàng nói thêm một câu ” Không biết ở đâu mà tới một Long quân còn trẻ, đi cùng đại thái tử đi về mạn Cực Bắc, một hồi nữa chắc sẽ tới”

Quân Hàn rốt cục cũng phải bỏ quyển sách xuống, ngón tay thon dài gõ lên bàn ngọc nói “Nếu đến, thì dẫn thẳng vào đây đi ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.