Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 2: 2: Mệnh Sao Chổi




"Hỗn xược! Làm càn!"
Ngụy Thừa Hữu tức giận đập mạnh tay xuống bàn, thiếu chút liền ném chiếc chén trong tay xuống hai người đang quỳ phía dưới.

Trời đã hửng sáng, Ngụy phủ hôm nay được một phen náo loạn khi đại thiếu gia dám đưa đại tiểu thư Ngụy Linh Hy từ cung trở về.
Việc này chính là đại kỵ, nếu bị phát hiện không chừng sẽ liên lụy đến cả gia tộc.
"Huyền Ẩn, bình thường con náo loạn thế nào ta đều ngó mặt làm ngơ, nhưng lần này con lại dám lén vào hoàng cung đem người về, con có biết đây chính là làm trái thánh chỉ, sẽ đối mặt với án tử hay không?"
Ngụy Huyền Ẩn cúi gằm mặt, y thương tỷ tỷ của mình phải chịu giày vò cho nên muốn cứu nàng ra ngoài.

Y còn nhỏ, còn ham chơi cho nên không hiểu cung quy, càng không biết cứu Ngụy Linh Hy ra ngoài sẽ đem đến tai họa gì.
Ngụy Linh Hy nâng đôi mắt trong như ngọc thạch, lời nói hối lỗi.
"Cha, là lỗi của Hy nhi cả, tiểu Ẩn chỉ vì lo cho con nên mới làm chuyện ngốc nghếch..."
Nàng không lên tiếng không sao, cứ hễ nói vài câu liền bị Ngụy Thừa Hữu mắng nhiếc.
"Còn không phải sao? Con rõ ràng biết Huyền Ẩn còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy còn cố ý đi theo nó.

Con đừng quên mệnh sao chổi của mình, sẽ chỉ gây tai họa thôi!"
Khóe mắt Ngụy Linh Hy cay cay, nàng muốn giải thích nhưng có vẻ cha không có ý lắng nghe, chỉ chuyên tâm nạt nộ nàng.
"Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, mau trở về hoàng cung ngay lập tức!"
"Cha...!con..." Ngụy Linh Hy ấp úng, nàng không muốn đến nơi đáng sợ đó một chút nào cả.
Một bàn tay chai sần thô cứng đặt lên vai, mang theo âm điệu nhẹ hơn vài phần.
"Hy nhi, không phải cha nặng lời, nhưng hoàng cung có quy tắc của hoàng cung, con cứ như vậy không chỉ tự hại chính mình, mà còn làm liên lụy đến cả Ngụy gia."
Một tiếng nói lanh lảnh cũng dần truyền tới, thập phần giả tạo gượng ép.
"Lão gia nói đúng, Hy nhi, con nên ngoan ngoãn ở lại trong cung dọn dẹp đi, chí ít cũng vô lo vô nghĩ.

Ngụy gia chúng ta bất lắm cũng chỉ là một chức quan nhỏ bé, không thể vì mấy chuyện này làm ảnh hưởng được."
Ngụy Linh Hy ngước nhìn, cảm thấy không có ai níu kéo, nàng liền mỉm cười chua chát.
"Vâng, Hy nhi sẽ trở lại cung."

"Tỷ tỷ..."
Ngụy Huyền Ẩn vội đứng dậy đuổi theo, từ nhỏ tới lớn hai người đều quấn quýt bên nhau, lần này Ngụy Linh Hy đi không biết khi nào mới về, y thực sự rất nhớ mong.
Nàng nắm chặt lấy tay y, mỉm cười an ủi.
"Tỷ đi rồi sẽ về thăm đệ.

Đệ ở nhà ngoan ngoãn, đừng quậy phá kẻo phụ thân lại mắng.

Tỷ ổn mà."
"Nhưng rõ ràng đêm hôm qua..."
"Chỉ là sự cố thôi.

Ngoan nhé, mau vào trong đi."
Dỗ dành mãi một hồi, Ngụy Linh Hy mới trèo lên xe ngựa, quyến luyến nhìn đệ đệ Ngụy Huyền Ẩn khuất bóng.

Nàng không sợ việc phải vào trong cung, nàng chỉ lo sợ Ngụy Huyền Ẩn ở nhà sẽ bị kế mẫu bắt nạt.

Y là đệ đệ ruột của nàng, cư nhiên cũng sẽ không có được tình yêu thương của kế mẫu.
Trời hửng sáng, Ngụy Linh Hy rốt cuộc cũng lẻn được vào trong hoàng thành.

Bình thường nàng hay trốn phụ mẫu đi chơi cho nên những việc thế này chính là quen tay quen mắt, không trở thành vấn đề quá lớn.
Không biết từ bao giờ, đoàn tì nữ đều đang chuẩn bị tập trung ở cửa chính Cung Linh Các.

Nàng nhanh nhẹn hòa mình vào dòng người vội vã, thành công xếp hàng cùng với mọi người.
Chờ một chút, Hoàng đế Huyễn Tư Khanh liền đi tới.
"Chúng nô tì thỉnh an bệ hạ."
Huyễn Tư Khanh chưa từng đến đây một lần nào, để hắn có thể đích thân đi đến Cung Minh Các nhỏ bé chắc chắn đang có một tính toán lớn.


Ngụy Linh Hy khẽ ngước lên nhìn, chợt chạm mắt với Ngụy Vân Nguyệt.

Nàng ta có chút nhíu mày, trong lòng thầm ngạc nhiên tại sao Ngụy Linh Hy lại có mặt ở đây? Giờ này đáng lẽ nàng phải ở trong Huyễn phủ mới đúng?
Bình thường, Huyễn phủ chỉ có một hai người phụ trách dọn dẹp, nhưng hiện tại tin đồn Huyễn Dạ Khuyết đã thức tỉnh khiến cho triều đình rối loạn không yên.

Huyễn Tư Khanh liền ngay lập tức có động thái.
Ngụy Vân Nguyệt đứng ra, chỉ vào một vài tì nữ sau đó nói.
"Người được chọn đều trở về Các làm việc, còn lại đi theo ta."
Ngụy Linh Hy là một trong số người được chọn.

Nàng không hiểu, rốt cuộc muội muội yêu dấu của mình đang làm gì.
"Ai là Ngụy Linh Hy?" Huyễn Tư Khanh hỏi, ngữ khí lạnh đến thấu xương thịt.
Nàng bước lên một bước, không dám ngẩng mặt.

Chẳng biết bản thân đã làm gì liền bị điểm tên, trong lòng nàng không tránh khỏi run rẩy lo sợ.
Theo lệnh của Huyễn Tư Khanh, những người còn lại đều đi theo Ngụy Vân Nguyệt tới Huyễn phủ, còn nàng liền đơn lẻ một mình, đối mặt với vị Hoàng đế cao quý.
"Ngươi là đại tiểu thư Ngụy gia?"
"Vâng, là nô tì."
"Ta không tự nhiên mà gọi ngươi đến đây.

Ngụy Linh Hy đúng không? Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ."
"..."
Rất nhanh sau đó, Ngụy Linh Hy liền hòa nhập vào đám tì nữ, lên đường đi tới Huyễn phủ.


Nàng vốn dĩ tưởng rằng mình đã trốn được khỏi nơi địa ngục ấy, ai ngờ mọi chuyện lại càng trở nên tồi tệ.

Huyễn phủ, một nơi được ví lạnh lẽo như sơn cốc trên núi tuyết, âm u hẻo lánh như địa phủ, đáng sợ như hang động của quỷ dữ.

Tất cả tì nữ khi đặt chân đến đều mang trong mình tâm lý lo sợ.
Ngụy Linh Hy cũng không ngoại lệ.

So với họ, nỗi lo của nàng gấp cả vạn lần.
Có điều, nàng hơi chút thắc mắc.

Thái tử Huyễn Dạ Khuyết hôn mê suốt mười năm mới tỉnh, Huyễn Tư Khanh cho dù có là Hoàng đế nhưng chí ít cũng nên đến gặp hoàng huynh một lần, vậy mà hắn lại chỉ sắp xếp một đống tì nữ đến quét dọn hầu hạ, sau đó rời đi.
Vốn là kỳ lạ, nhưng khi nghĩ tới việc mà hắn đã nhờ mình, Ngụy Linh Hy liền như nhận ra chân lý.
"Chờ một chút đã, Vân Nguyệt."
Trước khi nàng ra rời đi, Ngụy Linh Hy cần làm rõ thắc mắc của mình.
"Tỷ tỷ có gì cần hỏi sao?" Ngụy Vân Nguyệt mỉm cười, nụ cười của kẻ chiến thắng che giấu sau gương mặt ngây thơ xinh đẹp.
Ngụy Linh Hy làm sao không biết chính vị muội muội quý báu này đã đề bạt mình làm nhiệm vụ cho Huyễn Dạ Khuyết, để nàng mạo hiểm vào trong nơi không có lối thoát này.
"Muội rốt cuộc tại sao lại muốn đẩy ta vào đây?"
"Linh Hy, muội làm như vậy cũng chỉ vì tốt cho tỷ thôi mà? Nếu như tỷ thực sự hoành thành tốt nhiệm vụ và bệ hạ giao phó, không chừng còn có thể nâng cao chức vụ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đều là tỷ có lợi."
Nói thì lắm, nhưng tại sao nàng ta không tự mình làm đi? Nhất định là đang muốn đẩy Ngụy Linh Hy vào chỗ chết.
Nàng không phục, tuy nhiên vì đây chính là khẩu dụ của quân vương, nàng không thể không làm theo.
Ngụy Vân Nguyệt quay người rời đi, không tiếc để lại ánh nhìn hả hê về phía nàng.
Cái dáng vẻ này chính là khiến người ta ghét đến chết!
Ngụy Linh Hy thở dài, sau đó cũng không chậm trễ mà tập hợp cùng các cung nữ khác.
Từ trong tư phòng hôm ấy, một nam nhân mặt mày sáng sủa bước ra.

Hắn mặc một bộ y phục đơn giản, trên tay luôn cầm theo một thanh kiếm lớn rất dọa người, thế nhưng ngũ quan lại vô cùng cân đối, thoạt nhìn vừa có chút ôn nhu, lại vừa có chút lạnh lùng.
Hắn điểm mặt qua từng người, sau đó nhắc nhở.
"Thái tử không muốn bị làm ồn, cho nên không có chuyện gì tốt nhất đừng bén mảng tới đây."
"Vâng."

Bọn họ còn cầu không được, chút dọa dẫm này chỉ đáng gãi đúng chỗ ngứa.
Mọi người dần tản đi dọn dẹp, chỉ đúng ba giây liền không có một bóng người trước cửa tư phòng của Thái tử.

Nam nhân đứng đó sững người mất một lúc, rất nhanh sau đó đã hoàn hồn, thở dài đẩy cửa đi vào.
Trạch Mục Viêm - thị vệ theo sát Huyễn Dạ Khuyết trong suốt mười lăm năm.

Từ khi còn nhỏ, hắn đã được y thu nạp và dạy võ công, đối với hắn, y không chỉ là chủ mà còn chính là một người thầy cả đời.

Huyễn Dạ Khuyết cứu mang hắn khi hắn còn là một thằng nhóc bị bắt nạt, cho nên Trạch Mục Viêm tuyệt đối trung thành với y.
Ngay cả khi Huyễn Dạ Khuyết ngủ suốt mười năm, y là người duy nhất canh chừng Huyễn phủ, và cũng là người làm ta mấy trò ma quỷ để dọa tất cả những cung nữ tới làm phiền.
Mặc dù cách này có chút ấu trĩ nhưng đúng là cũng có hiệu quả.
"Thái tử điện hạ, Hoàng thượng...!đưa cung nữ dọn dẹp đến rồi."
Huyễn Dạ Khuyết tựa lưng trên ghế, thân thể chỉ khóa đúng một chiếc áo choàng, một tay đỡ trán, một tay nâng lên ly trà nguội.
"Nó không tới?"
"Không có." Trạch Mục Viêm có chút ngập ngừng.
Những ngón tay của Huyễn Dạ Khuyết siết chặt lại, dòng nước trong ly sóng sánh dao động theo lực đạo mạnh của tay, cảm tưởng chỉ một chút nữa liền vỡ ra thành tám mảnh.
"Xem ra hoàng đệ của ta là muốn độc chiếm long ỷ rồi.

Không ngoan ngoãn một chút nào."
Chuyện Huyễn Dạ Khuyết tỉnh dậy sau mười năm ngủ sâu chính là điều kỳ lạ nhất trong hoàng thành, y hơn nữa cũng là một nhân vật lớn, cớ nào mà một bóng người cũng không đến thăm hỏi? Ngay cả Huyễn Tư Khanh cũng chỉ ném đến vài cung nữ quét dọn, một tiếng nói còn không nghe thấy.
Huyễn Dạ Khuyết thực sự đang hứng chịu một sự sỉ nhục lớn, thế nhưng y có vẻ không mấy quan tâm.
Kẻ mạnh thực sự chính là kẻ luôn bình tĩnh trong mọi tình huống.
Kẻ yếu kém thấp hèn chính là rùa rụt cổ nấp trong mai, mãi mãi không dám đối diện với sự thật.
"Thái tử, thần vẫn có chút bất ngờ, nhưng mọi việc xảy đến nhanh quá, thần không dám hỏi."
Y liếc mắt nhìn, ánh mắt vẫn sâu và đen tuyền như năm xưa, Trạch Mục Viêm đã nhìn rõ được câu hỏi thông qua ánh mắt ấy.
"Người rốt cuộc...!tỉnh dậy bằng cách nào vậy?"
"..."
Đúng vậy, y tỉnh dậy bằng cách nào?
Bằng một tiếng khóc hu hu của một nữ tử xa lạ, bằng một sức mạnh kỳ lạ như xâm nhập vào cơ thể? Nữ tử bị y dọa sợ ấy rốt cuộc là ai?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.