Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 20: Đại tẩu



Sáng sớm tại Thanh Dạng, bên trong trường hiếm khi lại có một bầu không khí sôi sục tới như vậy.

Bởi vì mọi người cư nhiên lại thấy Đoan Mộc đồng học tính cách luôn lạnh lùng lại học sinh xuất sắc nhất trường đang nắm tay một mỹ nhân nhàn tản đến lớp.

Có lẽ là bởi vì Đoan Mộc Thanh Tôn chẳng những là học sinh đứng đầu học viên Thanh Dạng, đồng thời là tổng lão đại của thiếu niên bất lương khu Tử Hoàng, vì thế mặc dù trên đường luôn đó cả đống ánh mắt từ bốn phương tám hướng ùa đến, nhưng không một ai dám tiến tới quấy rầy hai người.

Mọi người vừa hiếu kỳ vừa kinh ngạc không ngừng trừng mắt nhìn, nhưng hai vị nhân vật chính lại không có lấy nửa điểm không được tự nhiên.

“Còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Kéo tay Thiên Phượng qua một để cái đổi phương hướng, cẩn thận ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh kia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng đỏ lên, tiểu phượng hoàng thần kinh từ trước tới nay đều thô như dây thun ngâm dầu hôi hiếm khi lại lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“Không có, tốc độ tiên lực bị rút ra khỏi cơ thể hình như đã chậm lại rồi.” Sáng nay tỉnh dậy, y liền phát hiện tốc độ tiên lực rút khỏi cơ thể đã hoãn lại rất nhiều, hơn nữa đã được bổ khuyết.

Tựa hồ…..

“Xem ra ngươi không thể rời khỏi ta quá xa nha.” Nhìn người trong lòng, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn gợi lên một tia đạm cười.

Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến cái người trong lòng không thể rời khỏi mình quá xa, hắn cảm thấy lâng lâng hưng phấn, ngay cả cánh tay đang ôm ngang eo Thiên Phượng cũng bất giác siết lại.

“Hẳn là ta không thể rời quá xa khỏi thú đan rồi!” Thiên Phượng chu môi, chọn chọn mi với Đoan Mộc Thanh Tôn.

Cảm thấy con người bên cạnh này cũng không phải là loại lãnh đạm lắm, ngược lại hình như có chút tà ác…. [Ngư Ngư: Con, hắn rất tà ác đó, không phải có chút thôi đâu!!]

……

Giúp Thiên Phượng kéo ghế để y ngồi xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn cũng ngồi xuống cạnh y. Lúc hai người vừa ngồi xuống, đã phát hiện vài người đến trước mặt bọn họ.

“Cái kia…… Lão đại……”

“Làm gì?” Sắc mặt trần xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn lạnh lùng trừng mắt thiếu niên đang rụt rè sợ hãi trước mắt.

Không cần đoán cũng biết người này chính là tên gây phiền toái cho Thiên Phượng khiến y té xỉu.

“Chúng ta…. Chúng ta tới để giải thích…” Nhìn sắc mặt vô tình của Đoan Mộc Thanh Tôn, tên đồng học kia biết Đoan Mộc Thanh Tôn đang tức giận.

Lão đại của bọn họ cho tới bây giờ đều rất lạnh lùng, khi nào thì lại cực kỳ giận dữ khi nhìn thấy Thiên Phượng té xỉu như vậy. Mà mấy ngày nay hắn và Thiên Phượng đều không có xuất hiện, cũng bởi vì điều này mà hắn không có lấy một ngày yên ổn.

Hơn nữa, sáng sớm hôm nay nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết tiến vào phòng học, cũng đủ để chứng minh quan hệ giữa hai người rất không tầm thường.

“Các ngươi không có làm chuyện có lỗi với ta, vì sao phải giải thích?” Không thèm nhìn người đứng trước mặt mình, Đoan Mộc Thanh Tôn lấy ra một quyển sách cực nặng mở ra, ngữ khí vẫn lãnh đạm như trước.

Đoan Mộc Thanh Tôn tính cách lãnh đạm, nhưng lại là một phần tử hiếu chiến, đương nhiên, có thể trở thành tổng lão đại thiếu niên bất lương khu Tử Hoàng, nhất định sẽ không giống như người bình thường.

Mà theo những tên nam sinh cực sùng bái Đoan Mộc Thanh Tôn, dựa vào nét mặt lẫn lời nói đều cho thấy, còn có một tầng nghĩa khác.

“Ách… Chúng ta đến đây là để giải thích với bạn Thiên Phượng!”

“Giải thích với ta?” Thiên Phượng đang ăn sáng ngẩng phắt lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Bọn họ đã làm gì y hả? Sao phải giải thích?

“Bạn Thiên Phượng, thực xin lỗi!!”

Thiên Phượng còn chưa phản ứng lại, mấy người kia đã cúi người xin lỗi.

“Xin lỗi? Sao lại xin lỗi ta?” Tiểu phượng hoàng vẫn còn không rõ.

“Lúc trước bọn ta đẩy ngươi té xuống đất…”

“Lại khiến cho ngươi bị té đến xỉu….”

“Thực xin lỗi……”

Một số người nhỏ giọng nói, đủ để chứng minh bọn họ sợ tới mức nào rồi.

“A….” Cắn một miếng bánh bao thơm ngào ngạt, Thiên Phượng vô tội chớp mắt mấy cái: “Đó là ngoài ý muốn mà. Hôm đó thân thể ta vốn không được thoải mái, ta té xỉu cũng không có liên quan đến ngươi!!”

Thiên Phượng ngọt ngào cười, ra vẻ không sao, mấy người trước mặt nhất thời nhìn đến ngây dại.

Thật….thật đáng yêu….

Đoan Mộc Thanh Tôn lạnh lùng ở bên cạnh đọc sách, ngẩng đầu trừng mắt.

“Nói xong rồi thì biến!!” Vừa nói vừa ôm cái người ngồi bên cạnh vào lòng.

Vật nhỏ này thực thích gặp rắc rối a!!!

“Ách… Dạ, cám ơn lão đại, cám ơn đại tẩu!!” Mấy người mừng rỡ như được đại xá.

“Ách….đại tẩu?” Thiên Phượng được Đoan Mộc Thanh Tôn ôm vào trong ngực nghe thấy đột nhiên bừng tỉnh: “Ai là đại tẩu của các ngươi?”

Mọi người: Đương nhiên là ngươi a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.