Phượng Từ Nguyệt trầm ngâm. Tiểu Hoa đang thanh y phục cho nàng, để ý thấy nàng có vẻ khác lạ, bèn hỏi.
- Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy?
- Ta đang suy nghĩ nếu chút chuyện linh tinh thôi, em đừng để ý.
- Dạ.
Tiểu Hoa vẫn mải mê thay y phục cho nàng. Xong xuôi, Phượng Tử Nguyệt quay người lại, hướng ánh mắt nhìn Tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa này, sống trong cái thế giới này, nữ nhân như chúng ta luôn phải dựa vào người khác. Nhưng ta không thích như vậy. Người ở bên ta không được thuộc dạng vô dụng vậy nên em cần mạnh mẽ hơn.
- Mạnh mẽ hơn? Nhưng phải làm như thế nào? và vì sao ạ?
Phượng Tử Nguyệt trầm ngâm.
- Sau này ở bên ta sẽ có rất nhiều việc nguy hiểm cần nhờ em giúp. Muốn thanh đổi đầu tiên em cần gạt bỏ sự sợ hãi trong lòng và bắt đầu học võ đi.
Tiểu Hoa cười.
- Tiểu thư đừng đùa, thân làm nô tỳ lại đi học võ thật sự không được.
- Em còn muốn ở bên ta không?
Phượng Tử Nguyệt thanh âm không cao, không thấp, vô cùng lãnh đạm nhưng khi nó vào tai Tiểu Hoa khiến nó như một nhát dao vậy, Tiểu Hoa quỳ rạp xuống, ánh mắt ngân ngấn.
- Tiểu thư, nô tỳ tất nhiên muốn ở bên chăm sóc tiểu thư. Nô tỳ đã thề cả đời chỉ hầu hạ bên tiểu thư.
Từng câu " Xin tiểu thư chấp nhận" Tiểu Hoa đều đập đầu lậy. Phượng Tử Nguyệt cảm thấy đáy lòng có chủ rung động, nàng đỡ Tiểu Hoa dậy, Tiểu Hoa ngửa mặt lên, trên trán có vệt máu, Phượng Tử Nguyệt lau máu trên trán Tiểu Hoa, thanh âm ôn nhu, dịu dàng.
- Được rồi em đứng lên đi, nhưng muốn ở bên ta em cũng cần học chút võ công để không bị bắt nạt.
- Vâng.
Từ hôm đó trở đi, Phượng Tử Nguyệt truyền dạy một ít võ công cho Tiểu Hoa. Tuy chỉ là một nô tỳ nhưng Tiểu Hoa lại vô cùng thông minh chỉ cần dạy vài lần là nhớ, bắt chước rất thuần thục. Điều này làm cho nàng rất vui mừng. Chỉ trong vòng nửa tháng họ đã rèn luyện xong.
Một buổi trăng tròn trong tháng lại sắp sửa đến.
Còn vị nhị phu nhân Triệu Lan Ngọc thì đang tức điên lên. Chiếc cốc ngọc trong tay bị Triệu Lan Ngọc siết chặt rồi đập vỡ dưới đất. Dám hủy dung của con gái bà đã đành còn làm cho nó bị phế. Hơn nữa còn khiến bà bị nhục nhã cũng may tin tức chưa truyền ra ngoài không Triệu Lan Ngọc cũng không biết để mặt mũi đi đâu. Thù này nhất định phải trả, Triệu LAn Ngọc siết chặt tay, ánh mắt chứa chan hận thù. Phượng Từ Dung trên giường, nước mắt lưng tròng hướng Triệu Lan Ngọc cầu khẩn.
- Mẫu thân.
Nghe thấy Phượng Từ Dung gọi mình, cơn giận của Triệu Lan Ngọc trùng xuống, ánh mắt lo lắng,chạy đến giường của Phương Từ Dung,cầm tay nàng lên.
- Dung Nhi cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con làm mẫu thân lo lắng quá.
Phượng Từ Nguyệt khẽ cười nhưng nhớ lại "chuyện tốt" mà Phượng Tử Nguyệt dành cho mình, Phượng Từ Dung căm hận vô cùng, muốn đem nàng ta ra xé thành trăm mảnh vứt cho chó ăn. Phượng Từ Dung mang ánh nhìn thương tâm nhìn Triệu Lan Ngọc.
- Mẫu thân có phải bây giờ trông con xấu lắm không?
Triệu Lan Ngọc ánh mắt thương tâm nhìn nữ tử của mình, lắc đầu.
- Không, trong lòng ta còn vẫn là xinh đẹp nhất là " Đệ nhất mỹ nữ" của thành Nam An, không phải là " Đệ nhất mỹ nữ" của Tịch Tà Quốc. (au: mấy vết roi trên mặt mà vẫn là"đệ nhất mỹ nữ" sao? =.=)
Phượng Từ Dung cắn chặt môi để nước mắt chảy ra, hướng về phía Triệu Lan Ngọc.
- Con không phải đồ ngốc. " Đệ nhất mỹ nữ" gì chứ? Giờ chỉ là một phế nhân thôi.
- Tất cả chỉ tại cái con " Phế vật" Phượng Tử Nguyệt mà ra.
Phường Từ Dung ánh mắt chứa đầy sát ý chỉ muốn một đao chém chết Phượng Từ Nguyệt. Triệu Lan Ngọc khi nghe nhắc đến tên Phượng Tử Nguyệt thì cũng hận nàng không kém.
- Đúng chỉ tại con tiện nhân đó mà con gái của ta như thế này, nhất định phải trả thù.
- Mẫu thân, người có cách gì không?
Triệu Lan Ngọc trầm tư một lúc, ánh mắt chứa chan sát ý,
- Con cứ yên tâm, mẫu thân đã nghĩ ra cách, nhất định con tiện nhân này sẽ phải chết nếu sống cũng là sống không bằng chết.
Phượng Tử Nguyệt năm nay không hiểu sao cũng được mời. Hơn nữa quần áo, trang sức đều được gửi đến.Tuy vậy nó lại được gửi gần tới giờ tổ chức. Tiểu Hoa nhìn tấm thiệp ngơ ngác hỏi.
- Sao năm nay tiểu thư lại được mời nhỉ?
Phượng Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng cảm thấy chắc chắn có biến.
- Chắc chắn có biến trong này?
- Người có đi không?
- Tất nhiên phải đi rồi, không lại nói chúng ta khinh thường họ.
- Dạ
- Tiểu Hoa chuẩn bị trang phục cho ta.
- Nhưng trang điểm mất thời gian lắm mà sắp đến giờ rồi.
Phượng Tử Nguyệt nhìn vào đống quần áo chỉ vào một bộ y phục, cộng trang sức.
- Yên tâm chúng ta nhất định sẽ không khiến họ mất mặt đâu, chọn bộ đó thay cho ta.
- Vâng.
-Tiểu Vân, Tiểu Mão.
Phượng Tử Nguyệt gọi hai con sủng vật của mình chúng liền xuất hiện. Cả hai cúi đầu chờ lệnh.
- Tiểu Mão ngươi biến nhỏ lại thành mèo để đi bảo vệ ta, còn Tiểu Vân ngươi cứ bám sát theo ta để phòng bất trắc.
- Vâng thưa chủ nhân - Cả hai con vật đồng thanh
Thay quần áo xong, Phượng Tử Nguyệt ra tới cửa, tay ôm Tiểu Mão. Đại tiểu thư Phượng Nhật Mai đứng ở cửa, lui ra lui vào, sốt ruột. Thấy Phượng Tử Nguyệt, Phượng Nhật Mai tức giận.
- Phượng Tử Nguyệt sao ngươi chậm chạp vậy hả? HỪ chỉ tại đợi ngươi mà mọi người sắp muộn rồi đấy.
Phượng Tử Nguyệt, cúi đầu.
- Thỉnh đại tỷ là do ta có chút việc nên tới trễ.
- Thật không biết phép tắc
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ hồng y đơn giản, trang sức không nhiều lắm chỉ có một chiếc vòng tay bằng ngọc và chiếc trâm có bông hoa trà my ở trên. Tuy đơn giản nhưng lại cực kì xinh đẹp. Phượng Nhật Mai thấy bộ đồ của nàng cực kì đơn giản trong lòng khinh bỉ. Phượng Tử Nguyệt biết trong lòng nàng ta có ý gì nhưng không nói chỉ cười nhẹ.
Công tử Phượng Tuấn Du từ nãy giờ không nói gì chỉ im lặng giờ lên tiếng.
- Hai người đừng cãi nhau nữa đi thôi.
cả hai đồng thanh
- Vâng.
Phượng Tử Nguyệt ôm Tiểu Mão lên trước rồi tới Phượng Nhật Mai. Cung nữ ngồi cạnh phụ xe cũng có người vào trong xe. Xe bắt đầu chuyển bánh đưa họ tới hoàng cung.
~~~~~~ Buổi trăng tròn kế tiếp~~~~~~~~
Theo phong tục ở Tịch Tà Quốc, cứ đến lần trăng tròn thứ bảy sẽ tổ chức lễ hội cung đình. Tất cả mọi nữ,nam nhân miễn là con của quan trên triều đều được mời tới. Tất nhiên tộc trưởng của nămtộc đại diện cũng được mời đến.
Trong quốc có nămtộc đứng đầu, mỗi tộc có một tộc trưởng hoặc trưởng lão đại diện như sau:
Tịch Tà tộc: Trưởng lão cũng là Quốc chủ Tịch Tà Hàm Yên. Tộc Trưởng Tịch Tà Lam Du
Hoa Tịch tộc - Đại trưởng lão Hoa Tịch Vũ Hàm
Tịch Liên tộc - Đại trưởng lão Tịch Liên Hàm Đan
Đông Phương tộc: Đại trưởng lão Đông Phương Thiếu Quán
Thụy Tà tộc: Tộc trưởng Thụy Tà Tuyết Linh
Xe ngựa dừng trước hoàng cung, tất cả bước xuống khỏi xe ngước mắt nhìn hoàng cung lộng lẫy. Ai ai cũng trầm trồ trước vẻ đẹp của nó còn Phượng Tử Nguyệt thì không nàng đang suy nghĩ cho kế hoạch của mình.
Các nàng bước vào cung điện. Ánh mắt mọi người nhìn Đại tiểu thư Phượng Nhật Mai và Tứ tiểu thư Phượng Ngọc Thư có rất nhiều, ghen tỵ, ham muốn, bất ngờ,... Đó là tất nhiên bởi Phượng Nhật MAi mặc bộ trang phục màu vàng rực rỡ, trên đầu cài những chiếc trâm ngọc được khắc chạm vô cùng tinh tế, những món trang sức đeo đều là hàng cực phẩm. Còn Phượng Ngọc Thư cũng không kém cạnh nàng ta mặc bộ màu xanh lá nhẹ nhàng, trâm cài bằng ngọc cực phẩm khắc hình đóa hoa hải đường, trang sức cũng là hàng cực phẩm. Ánh mắt mọi người khi nhìn Phượng Tử Nguyệt thì khác, tràn ngập sự khinh bỉ. Nàng biết nhưng không nói gì.
Phượng Tuấn Du bước vào mang trong mình sự cao ngạo, tự tin, vẻ đẹp của hắn đã gục ngã biết bao nhiêu là nữ nhân trước và bây giờ. Tất cả cùng bước vào điện chính chuẩn bị cho bữa tiệc. Họ chọn chỗ ngồi, ngồi xuống và bắt đầu.
Quốc chủ Tịch Tà Hàm Yên xuất hiện, nàng ta mặc một bộ Hồng y chói lòa, trang sức hình phượng hoàng, ngữ khí cao ngạo khiến ai ai cũng thấy sự uy quyền của nàng. Tiếp đó đến tộc trưởng Tịch Tà Lam Du, Đại trưởng lão Hoa Tịch Vũ Hàm, Đại trưởng lão Tịch Liên Hàm Đan, Đại trưởng lão Đông Phương Thiếu Quán, Tộc trưởng Thụy Tà Tuyết Linh. Tất cả đều có nhan sắc tuyệt trần, y phục rực rỡ, ngữ khí cao ngạo chỉ trừ Tộc Trưởng Thụy Tà Tuyết Linh là đơn giản nhất, ngữ khí lại vô cùng trầm. Nàng chỉ mặc một bộ lam y nhạt, cài chiếc trâm ngọc khắc hình hình hải đường, trang sức toàn đồ bằng bạc đơn giản, mọi người nhìn nàng ta bàn tán có người nói " Thân tộc trưởng của một tộc lớn lại ăn mặc như dân thường thật làm ô nhục tộc Thụy Tà (au: ta mặc gì liên quan gì tới mất người) Thụy Tà Tuyết Linh chỉ cười, không nói gì. Phượng Tử Nguyệt nhìn kĩ vị tộc trưởng này, nhận thấy nụ cười của nàng ta có chút khác biệt, suy nghĩ
"" Vị tộc trưởng này không tệ, thật muốn kết giao nha""
Tiếp đó là các vị tiểu thư, công tử của các tộc và các con của quốc chủ và quan trong triều. Tịch Tà Hàm Yên có bốn người con nhưng đều là con nuôi. Thái tử Tịch Tà Quốc Thiên, hoàng tử Tịch Tà Hữu Quảng, công chúa Tịch Tà Lệ Chi và vương gia Tịch Tà Thiên Hoàng. Bữa tiệc bắt đầu.
Đầu tiên là các điệu múa, tấu nhạc của các ca kĩ, tới những điệu múa, đánh đàn của các nhân trong tộc, con gái quan lại. Phượng Nhật Mai để khẳng định trước các vị trưởng lão,tộc trưởng nhất là Vương Gia Tịch Tà Thiên HOàng nên cũng múa một bài. Phượng Tử NGuyệt ngồi cả buổi thấy chán nản, chẳng có trò vui gì cả hơn nữa còn thấy ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Tiểu Mão thấy có điều bất ổn, vùi vào lòng nàng, sử dụng thuật truyền âm nói với nàng.
- Chủ nhân, ta cảm thấy có một hàn khí không hề nhẹ, người phải cẩn thận.
- Ta biết rồi, mà ngươi có biết người nhìn ta từ nãy giờ là ai không?
- Là Vương gia
- được rồi, cảm ơn.
Sau khi múa xong, Phượng Nhật Mai ngồi xuống, trên mặt nàng ta hiện lên một tia cay độc. Nàng ta bước đến, nâng chén mời rượu Tử Nguyệt.
- Tam muội, hôm nay nhất định phải vui vẻ. NÀo uống hết chén rượu này đi.
Trong lời nói của Phượng Nhật Mai có chỗ không bình thường, nàng chắc chắn rượu này có vấn đề, nàng nâng chén lên đồng thời ánh mắt bắt đầu thay đổi, lại có ánh mắt của sự vô tình. Nàng nhếch mép, uống cạn li rượu rồi đưa trước mặt Nhật MAi là chiếc chén không. Nàng nhủ thầm.
" Lại là xuân dược đầu óc ấu trĩ đến thế là cùng. Chả hiểu sao ở đây hơi tý là xuân dược nhỉ?""
Tử Nguyệt đứng dậy, bảo cảm thấy trong người không khỏe xin phép về trước, Phượng Nhật Mai thấy kế của mình thành công sai người đưa nàng đi nghỉ. Đên khi ra khỏi ngoài thành trên tay nàng xuất hiện một vệt trắng nhưng cung nữ không để ý. NHân lúc đó không có ai.
Nàng liền đánh ngất nàng ta, Tiểu Hoa mặc một bộ hắc y, cúi đầu chào.
- Tiểu thư đã tra được rồi.
- LÀ ai?
- Dạ là do Nhị phu nhân bày kế cho đại tiểu thư hạ dược người hủy đi danh của người.
- Vậy sao? Có trò vui chơi rồi.
Thanh âm nàng lạnh lẽo vô cùng.
- Tiểu Mão ngươi có thể thay đổi kí ức của người này không.
Tiểu MÃo biến trở lại thành hổ, gật đầu. Sau khi thay đổi nàng gọi Tiểu Vân. Tiểu Vân liền xuất chở theo nàng, Tiểu Hoa và Tiểu Mão. Phượng TỪ Nguyệt cười, ánh trăng chiếu vào nàng.