Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 1 - Chương 6: Nhắm mắt lại



Hóa xà thừa dịp Trầm Chu không chú ý liền ào tới. Mắt thấy cự xà mang theo sát khí âm lãnh bao phủ bốn phía lao về phía mình, nàng cũng không thèm tránh mà chỉ nhếch khóe môi, nói: “Đúng là tự tìm chết.”

Những nơi cự xà lướt qua đều bị chướng khí tàn phá dữ dội, thân ảnh nhỏ bé của Trầm Chu trong thoáng chốc đã bị nuốt chửng. Xà yêu suồng sã cười to: “Còn tưởng ngươi có năng lực cao thế nào, thì ra bất quá cũng chỉ cỡ này. Những kẻ bị vậy hãm trong xà sát trận của ta, không quá thời gian nửa nén hương đều không còn mạng. Giờ ta sẽ xử lý nam nhân này trước rồi trở lại lấy…”

Hai chữ ‘nội đan’ còn chưa ra khỏi miệng thì xà sát trận đã bị một luồng sáng màu lam phá vỡ, mà chính xà yêu cũng bị luồng năng lượng kia đẩy văng xa mấy trượng, muốn đứng dậy lại cảm thấy cả người vô lực. Ả kinh hãi tìm kiếm sâu trong đan điềm, phát hiện tám trăm năm tu vị đã bị đánh tan không còn chút gì sót lại. Ả ôm ngực khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn, lẫn trong bụi mù ngập trời là thân ảnh cầm kiếm của thiếu niên bạch y kia, bộ dáng xuất trần coi trời bằng vung.

Trầm Chu nâng kiếm chậm rãi tiến về phía nữ yêu, “Hóa xà, ngươi thiếu kiên nhẫn quá rồi.”

Hóa xà khó khăn quỳ xuống, mặt dán trên mặt đất, “Tiểu yêu biết sai, cầu xin tôn thượng niệm tình tiểu yêu vi phạm lần đầu *khụ khụ* mà tha cho tiểu yêu một con đường sống.”

Trong khoảng khắc đã tước đi mấy trăm năm tu vi của ả, e chỉ có thể là cấp vị thượng tiên mới làm được. Hiện tại tu vi đều đã bị hủy, ả không còn căn cơ tu hành nữa rồi.

Hóa xà lại nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh nhạt, “Ngươi cũng rất biết co duỗi đấy nhỉ.”

Hóa xà cũng không dám ngẩng đầu lên, “Tôn thượng quá lời, quá lời.” Sau lại nói: “Tiểu yêu sợ hãi, không biết pháp danh của tôn tượng là gì? Nếu tôn thượng đồng ý giơ cao đánh khẽ tha cho tiểu yêu một mạng, tiểu yêu nguyện làm trâu làm ngựa cho tôn thượng, tùy tôn thượng sai khiến.”

Trầm Chu đảo tròng mắt, *ồ* một tiếng rồi miễn cưỡng nói: “Vừa rồi có ai gọi ta bằng ba chữ gì nhỉ, ờ phải, kẻ quái dị. Bị một kẻ quái dị sai khiến, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bị tủi thân?”

Hóa xà nghe nói liền run lên cầm cập.

Thư sinh tự xưng Phượng Chỉ đứng ở bên cạnh có chút hăng hái hóng chuyện, con cá trong tay còn thỉnh thoảng giãy giãy vài cái. Hắn vốn tưởng cô nương này không thèm để ý tới ba chữ kia, bây giờ nhìn lại thì xem ra cũng không hẳn là vậy.

Hóa xà ngàn vạn lần không ngờ bản thân lại tự đào hố chôn mình như vậy, trong lúc tuyệt vọng chỉ có thể cuống quít cứu chữa: “Tiểu yêu nhất thời lỡ lời, mong tôn thượng thứ tội. Tôn thượng nhãn lực tinh tường, phong thái rạng ngời, là tiên quân tuấn mỹ nhất mà tiểu yêu từng gặp, ngay cả sao trên trời, không, ngay cả vầng thái dương cũng không rực rỡ bằng ngài.”

Tuy biết chỉ là lời sáo rỗng nhất thời, nhưng Trầm Chu vẫn vô cùng hưởng thụ, nàng nheo mắt nói: “Ừ, nghe cũng được.”

Hóa xà liền liên tục dập đầu, “Đa tạ tôn thượng đã không giết, đa tạ tôn thượng tha thứ!”

Trầm Chu lạnh lùng nhìn ả một cái, đổi giọng băng lãnh nói: “Không giết ngươi thì ta lấy gì tế kiếm của ta?”

Vừa rồi nếu không phải do con rắn yêu này đột nhiên tấn công, nàng cũng không phải dùng đến thần lực ấn phong trên thân kiếm, kiếm đã ra khỏi vỏ liền cần phải uống máu, đây đều do ả tự tìm.

Trầm Chu nói một cách vô tình: “Hóa xà, ngươi làm trái với đạo tu hành, hút tinh khí nhiễu hại nhân gian, cho dù hôm nay ta không chém ngươi thì đạo trời nghiêm ngặt cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho nên hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo…”

Nghe tới đây, hóa xà đã đầu đầy mồ hôi, “Tôn thượng, xin tôn thượng hãy nghe ta nói.”

Ả nhìn thanh kiếm trong tay Trầm Chu liền như thấy được cứu tinh, vội vàng nói: “Kiếm trên tay tôn thượng nhất định có tà khí rất nặng, là hung kiếm bậc nhất, hiện tại không có vỏ kiếm nên mới phải không ngừng cho nó uống máu mới có thể ức chế tà khí. Tôn thượng, nếu tiểu yêu không nhìn nhầm thì kiếm này vốn được luyện từ xà cốt (xương rắn), có phải hay không?”

Trầm Chu khoanh tay nhìn ả, “Vậy thì sao?”

Hóa xà thấy nàng thả lỏng thần sắc thì cuống quít chụp lấy cơ hội cứu mạng duy nhất này, nói: “Muốn kiềm chế tà khí trên kiếm thì có thể dùng lân giáp của xà yêu (vảy rắn) chế tạo vỏ kiếm. Tiểu yêu nguyện ý hiến lân giáp bao quanh tim của mình cho tôn thượng, mong tôn thượng vui lòng nhận cho.”

Thời gian gần đây Trầm Chu đã chịu bao nhiêu khổ sở vì không có vỏ kiếm, nay nghe xà yêu nói vậy thì không nhịn được có chút trầm ngâm. Con hóa xà này đã bị nàng hủy tu vi, nếu còn lấy lân giáp bọc tim đưa cho nàng thì e trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể gây ra sóng gió gì.

Nàng cân nhắc một chút rồi nói: “Được, ngươi lấy ra đây.”

Hóa xà nghe xong liền thở ra một tiếng, đang chuẩn bị niệm khẩu quyết biến trở lại chân thân thì lại nghe Trầm Chu lên tiếng ngăn lại, “Chờ đã.”

Hóa xà run rẩy, cho rằng Trầm Chu muốn đổi ý thì đã nghe nàng nói với thư sinh đang đứng ở một bên, “Nếu không muốn tối ngủ gặp ác mộng thì nhắm mắt lại.”

Nghe nói chân thân của hóa xà là mặt người thân rắn, trên lưng có hai cánh, hắn là một phàm nhân, vẫn không nên nhìn cảnh tượng như thế thì hơn.

Sau khi thấy thư sinh nghe lời nhắm mắt lại, Trầm Chu mới quay lại đối diện với hóa xà đang mang ánh mắt có chút phức tạp vì bị ghét bỏ, nói: “Lấy ra đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.