Khóe môi Phượng Chỉ khẽ cong lên vì trong lúc vô tình Trầm Chu đã gọi thẳng tên mình, thong thả đi đến cạnh nàng, hỏi: “Phát hiện cái gì sao?”
Cả người đã chồm hẳn lên sạp giường, thiếu nữ ngước mắt lên nhìn hắn, chậm rãi nhích tay sang một bên để lộ một dấu ấn được khắc bằng đao, nói: “Hoa long lâu quả nhiên lại xuất hiện.” Nàng hơi nhíu mày, “Ta không hề đoán nhầm, nơi người bị hại sẽ có dấu hiệu này. Nhưng bắt cóc một kỹ nữ thì có lợi gì cho Trường Sinh Giáo chứ?”
Tốt xấu gì yêu quân và thổ thần cũng có chút tu vi, công tử Mục gia có tiên cốt trời sinh, quá nửa là thần tiên xuống trần lịch kiếp, nhưng Liễu Thanh Thanh thì không giống vậy, một cô gái người phàm yếu ớt như vậy… Trầm Chu nghĩ mãi vẫn không hiểu nàng ta có thể có tác dụng gì?
Nàng còn đang suy ngẫm thì chợt nghe thấy Phượng Chỉ lên tiếng: “Cũng có khả năng Liễu Thanh Thanh không phải là người bị hại…”
Trầm Chu nheo mắt, “Ngươi muốn nói… Liễu Thanh Thanh là đồng bọn của Trường Sinh giáo?”
Phượng Chỉ đề nghị: “Chỉ cần đi hỏi thăm xem thổ thần mất tích có từng tiếp xúc với nàng ta hay không sẽ biết. Nếu thật sự có thì không thể loại trừ khả năng này.”
Trầm Chu gật gù, “Có lý.” Nhưng chợt nhìn thấy ý cười trong mắt hắn thì lập tức nghiêm mặt, sửa lời: “Chưa tra rõ nguồn cơn thì không nên đoán mò.”
Nghe nàng nói vậy, hai mắt Phượng Chỉ lại càng cong hơn.
Thế rồi ngoài hành lang đột nhiên vọng vào tiếng của thị nữ.
“Ngươi nói xem, đang yên lành sao lại có người lẻn vào đây? Hơn nữa còn tới không ai biết về chẳng ai hay, đừng nói là ban ngày gặp quỷ đấy chứ.”
“Liễu cô nương mới mất tích mấy ngày mà hôm nay lại có chuyện rồi, Tri Nguyệt cô nương…”
Trầm Chu cuống quýt định leo xuống giường thì chợt thấy dưới chân hơi hẫng. Trong nháy mắt cả người rơi thẳng xuống, theo bản năng nàng với tay ra, kêu lên: “Phượng Chỉ…”
Tuy đã lao đến ngay khi nghe tiếng gọi nhưng Phượng Chỉ vẫn chậm một bước. Song hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống theo sau nàng. Hai người vừa cùng tiếp đất thì trên đầu liền vọng xuống tiếng cửa cơ quan đóng *cạch* lại, ngăn cách toàn bộ ánh sáng bên ngoài.
Chưa kịp thích ứng với bóng tối, Trầm Chu mò mẫm xung quanh mình, đụng phải tay Phượng Chỉ thì cuống cuồng rụt tay lại, do dự một thoáng mới hỏi: “Đây là đâu?”
Phượng Chỉ thuận tay hóa ra một chiếc đèn soi sáng phía trước, “Xem ra không chỉ mình Liễu Thanh Thanh có vấn đề mà cả Phong Nguyệt lầu này nữa…”
Cùng lúc đó, hai thị nữ cũng đã tiến vào bên trong Thính Cầm tiểu trúc, không khỏi ngẩn người vì cảnh tượng trước mặt. Đồ vật bị lật tung vô cùng lộn xộn, màn lụa bốn phía bay chập chờn trong gió, Tri Nguyệt cô nương trong miệng hai người khi nãy đang ngồi dậy từ trong một góc kín, vạt váy thêu hoa tường vi vừa vặn che đi cơ quan dùng để mở cửa địa cung.
Hai thị nữ rũ mi, thưa: “Tri Nguyệt cô nương.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lộ thần sắc lạnh lẽo như băng, “Người đã bị ta đẩy vào địa cung, mau đi thông báo cho chủ nhân biết.”
Thị nữ cung kính đáp: “Dạ.”
******
Trầm Chu bám sau Phượng Chỉ đi dọc theo thông đạo, vách tường hai bên bằng đá, dường như đã được xây dựng từ nhiều năm trước nên sờ vào thấy lạnh tận xương.
Vốn định hỏi Phượng Chỉ vì sao khi nãy nhảy xuống theo mình, nhưng lời cứ đến khóe môi thì Trầm Chu lại ngậm miệng, nàng không muốn lại lúng túng khi hắn trả lời bằng những câu mờ ám tối nghĩa. Chuyện của Trường Sinh Giáo đã đủ khiến nàng vò đầu bứt tóc rồi, thật sự không còn hơi sức đâu đi ứng phó với đại tôn thần này. Song nghĩ đến phản ứng đầu tiên của bản thân khi gặp nguy hiểm là gọi tên đối phương, nàng lại không nhịn được hơi đỏ mặt.
Phượng Chỉ cầm đèn đi trước, hai người đi đến ngã rẽ thứ hai thì chợt có một cơn gió lạnh thổi đến khiến ngọn đèn phụt tắt.
Bị bóng tối bao phủ một cách đột ngột, Trầm Chu không khỏi khẩn trương nhích gần tới người trước mặt thêm một bước.
Cảm giác được động tác của nàng, Phượng Chỉ dừng bước, quay lại hỏi: “Sợ bóng tối à?”
Trầm Chu lập tức khinh thường hừ một tiếng, “Ai sợ chứ? Chớ có bêu xấu ta.”
Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi lần đến tay nàng, vô cùng tự nhiên nắm lấy.
Trầm Chu lập tức sầm mặt, “Ta đã bảo là không sợ.” Nàng đường đường là Long thần, làm gì có chuyện sợ bóng tối chứ, vừa rồi chỉ là phản ứng trong lúc giật mình thôi.
Song hắn vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, thản nhiên nói: “Không sợ thì tốt, bổn quân sợ.”
”……” Nín thinh một hồi, nàng mới tìm được tiếng của mình: “Không thắp đèn lại à?”
Hắn đáp: “Phiền lắm.”
Trầm Chu vẫn không tha, “Phiền gì chứ, chỉ một khẩu quyết là xong.”
Trầm Chu nhướng mắt, vốn định vạch trần lời nói dối này, song khi cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của đối phương, nàng lại không có tiền đồ mà nghĩ: Thế này dường như… cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi khựng lại… chẳng lẽ thật sự định mắc câu của hắn sao?
Lấy lại bình tĩnh, Trầm Chu lập tức xua đi ý nghĩ vừa rồi.
Bốn phía cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió hây hây phe phẩy bên tai khiến tiếng thở của hai người càng thêm rõ rệt.
Cánh cửa bọn họ rơi xuống đã bị người bên ngoài dùng chú phong lại, không thể mở ra từ bên trong nên chỉ còn cách tìm lối ra khác. Vây hãm được cả hai thượng thần, thực lực của kẻ chủ mưu quả thật không thể khinh thường.
Trầm Chu càng lúc càng cảm thấy nặng nề, nàng luôn cho rằng những gì mình làm đều xuất phát từ suy tính của bản thân, nhưng bây giờ xem ra tất cả đường đi nước bước của nàng đều bị người khác tính toán cả.
Kể từ lúc nàng đặt chân vào đây, mọi hành động đều đã bị thao túng rồi.
Sau khi tầm mắt thích ứng dần với bóng tối, Trầm Chu nhận ra thông đạo này sâu hun hút như không có điểm cuối. Vòng vèo thêm mấy ngõ rẽ, nàng bỗng dừng chân, hỏi người bên cạnh: “Ngươi có nghe thấy gì không?”
Âm thanh đứt quãng như có như không, thoạt đầu giống như tiếng gió, tập trung tinh thần thì mới nghe được là tiếng rên rỉ của một cô gái, trong bóng tối âm u lạnh lẽo càng thêm rợn người.
Phượng Chỉ còn chưa tỏ thái độ thì thiếu nữ bên cạnh đã giằng ra khỏi tay hắn lao về phía phát ra âm thanh, tốc độ nhanh như điện xẹt.
Hắn bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nha đầu này thật đúng là nghĩ cái gì liền làm cái đó, chưa bao giờ dừng lại cân nhắc một giây nào. Không thể không thừa nhận, nàng đâm đầu lung tung như vậy, đôi khi khiến hắn thật sự lo lắng. Có điều cũng may là cục diện chưa bao giờ thoát khỏi khống chế của hắn cả.
Phượng Chỉ ổn định tinh thần rồi nhấc chân đuổi theo thiếu nữ trước mặt.
Trầm Chu mải miết lao về phía phát ra tiếng động, cho đến khi mọi âm thanh đều im bặt mới đứng lại, nhíu mày tự hỏi: “Sao đột nhiên lại biến mất rồi…” Vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng rên, còn cảm nhận được sát khí xa lạ, vì sao đến đây lại không thấy nữa?
Nàng đang trầm ngâm thì cảm giác có người dừng sau lưng mình, tưởng là Phượng Chỉ vừa đuổi tới liền xoay người lại, “Thật kỳ quái… Á.”
Đập vào tầm mắt không phải là khuôn mặt của Phượng Chỉ mà là một bộ mặt trắng bệch như giấy gần trong gang tấc. Trầm Chu không cảm giác được bất kỳ hơi thở nào từ trên người đối phương, bên dưới mái tóc đen dài rũ rượi là một đôi mắt đỏ như máu đang trợn trừng nhìn nàng.
Khoảnh khắc đó, nàng chỉ cảm giác được tóc gáy toàn thân đang dựng đứng cả lên…
Lúc Phượng Chỉ chạy tới thì Trầm Chu đã đánh xáp lá cà với nữ quỷ được một chập. Gọi đối phương là quỷ cũng vì hình dáng rõ ràng là người nhưng toàn thân lại đầy tử khí, cộng thêm y phục tuyền trắng và tóc tai bù xù, thật sự chẳng khác gì nữ quỷ là bao.
Nếu không nhờ phản ứng nhanh thì Trầm Chu đã bị cắn một phát, nàng chỉ cần ba chiêu đã quật ngã ‘nữ quỷ’, sau đó liền đạp lên lưng nàng ta, cất giọng chất vấn: “Ngươi là ai, ai sai khiến ngươi ở đây giả thần giả quỷ hả?”
Nữ quỷ giãy giụa liên tục, miệng phát ra tiếng ư ử không hề giống tiếng người, con ngươi đỏ như máu trợn trừng gần như lọt ra khỏi hốc mắt khiến khuôn mặt nàng ta cực kỳ đáng sợ.
Nghe được mấy lời lẩm bẩm không rõ ý nghĩa từ trong miệng nữ quỷ, Trầm Chu nhíu mày, nhấc chân khỏi lưng nàng ta, cúi người xuống hỏi: “Ngươi đang nói gì hả?” Không ngờ nàng vừa hạ thấp người thì nữ quỷ kia liền chồm lên, há to miệng nhắm về phía cần cổ trắng nõn của nàng.
Phượng Chỉ đang định ra tay thì đã nghe thấy tiếng nữ quỷ nọ ai oán tru lên một tiếng, sau đó lại bị Trầm Chu đè nghiến xuống đất.
Mặc kệ nữ quỷ liên tục kêu gào thê thảm, Trầm Chu thuần thục hạ một phù chú lên người nàng ta, hung dữ quát: “Ngươi là quỷ ai nuôi hả? Không nói chuyện đàng hoàng được thì câm miệng cho ta.”
Văn tự trên phù chú lóe lên ánh sáng hoàng kim, ngay sau đó nữ quỷ liền không giãy giụa nữa.
Phượng Chỉ thấy thế thì không khỏi cong môi, xem ra không cần lo lắng nha đầu này chịu khổ rồi. Hắn đi đến cạnh nàng, nhìn nàng vén vạt áo ngồi xổm xuống trước mặt nữ quỷ đang nằm bẹp trên mặt đất, tiện tay hất tóc đối phương. Sau khi lệ khí trên người bị trấn áp toàn bộ, mặt nữ quỷ đã loáng thoáng lộ ra vẻ thanh tú vốn có.
Trầm Chu lục lọi một phen thì móc được từ trên người nàng ta một chiếc khăn bằng lụa đắt tiền, nhìn thấy góc khăn có thêu một chữ ‘Liễu’ tinh xảo, nàng không khỏi nhíu mày.
Đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng nói điềm nhiên của Phượng Chỉ: “Liễu Thanh Thanh.”
Thứ tấn công nàng chỉ là một cái xác không hồn, kẻ điều khiển cái xác này mới là người nàng muốn tìm.
Trầm Chu sầm mặt đứng dậy, không nhịn được siết chặt quả đấm, “Biến con gái người ta thành bộ dạng như vậy, tên khốn kiếp kia thật đáng ghét.” Rồi nàng nhìn chằm chằm thông đạo trước mặt, quay lại nói với Phượng Chỉ: “Nghe thấy không, có gì đó đang tiến về phía này.”
Ánh mắt Phượng Chỉ điềm nhiên lướt qua thân thể của Liễu Thanh Thanh, khẽ đáp: “E cũng giống như vật này.” Hơn nữa số lượng còn không ít.
Chỉ bằng ngàn vạn con rối mà muốn uy hiếp bọn họ? Kẻ chủ mưu ngây thơ đến vậy sao?
Trầm Chu quyết đoán nói: “Đi xem thử trước.”
Phượng Chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi cất bước đi về phía trước, Trầm Chu dĩ nhiên cũng nhấc chân đuổi theo. Nhưng cảm giác được dưới chân không hề động đậy, nàng nhíu mày nhìn xuống thì thấy nơi cổ chân mình chẳng rõ từ lúc nào đã bị một thứ đen thùi quấn vào, định thần nhìn kỹ mới nhận ra là tóc của Liễu Thanh Thanh.
Trầm Chu ghét bỏ giãy giãy chân mấy lượt để gạt mớ tóc kia ra khỏi chân mình, chẳng ngờ cô gái vốn bị phù chú khống chế đang nằm dưới đất bỗng nhiên bật dậy lao về phía nàng, do không phòng bị nên nàng hứng trọn sát khí tỏa ra từ miệng đối phương.
Sát khí mang theo kịch độc, khiến thị giác của nàng nhất thời bị cản trở.
“Đáng chết…” Trầm Chu nhắm chặt mắt, loạng choạng muốn lui về phía sau nhưng lại bị mớ tóc kia quấn chân, rõ ràng cảm giác được sát khí đang đánh về phía mình song lại không cách nào tránh né.
Ngay khoảnh khắc nguy cấp, có ai đó bỗng kịp thời kéo nàng tránh sang một bên, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ của người nọ: “Ở đây chờ ta.”
Nàng quay về hướng Phượng Chỉ gật đầu một cái rồi chợt túm lấy tay áo hắn, dặn dò: “Cẩn thận.”
Đối phương cười khẽ một tiếng, trấn an nàng bằng chất giọng trầm thấp êm tai: “Đừng lo.”