Phượng Hoàng Tại Thượng

Quyển 3 - Chương 110: Chúng ta thành thân nhé?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới đó mà Trầm Chu đã ở lại cung Triêu Phượng được hơn một tháng. Do nhớ tới sự vụ ở Không Động, từ nửa tháng trước nàng đã muốn lên tiếng xin cáo từ, có điều, chẳng rõ vì sao mà luôn rất đúng lúc, mỗi lần nàng có ý định mở miệng thì hàn độc trong cơ thể Phượng Chỉ lại có khuynh hướng phát tác.

Một ngày nọ, nàng nằm trên người Phượng Chỉ, ỉu xìu hỏi: “Phượng Chỉ, gần đây hình như tần độ hàn độc trong người chàng phát tác càng lúc càng rút ngắn đi đúng không?”

Hôm nay vốn nhân dịp trời xuân tươi đẹp, hai người ra ngoài dạo mát. Song ngay khi nàng bâng quơ thốt lên một câu ‘Hoa ở Không Động chắc cũng đã nở rộ rồi.’, hắn liền kéo nàng tới tẩm điện, đè nàng dưới người rồi nghiêm túc nói: “A Chu, hàn độc của bổn quân lại phát tác, mau giúp bổn quân giải độc.”

Tuy không luống cuống như lần đầu tiên nhưng nàng vẫn hết sức căng thẳng.

Xong chuyện, nàng nghi ngờ hỏi hắn: “Phượng Chỉ, sao ta thấy, song tu chẳng những không có hiệu quả mà còn khiến tình trạng chàng tệ thêm thì phải?”

Bằng không sao lại phác tác thường xuyên như vậy?

Phượng Chỉ khựng người một thoáng mới nói: “Có lẽ loại hàn độc này là thế, không đụng phải thì thôi, đã đụng phải thì rất khó trị, thời gian phát độc cũng lung tung không theo quy luật nào. Chẳng qua, bổn quân thấy như vậy cũng chưa hẳn là xấu, làm nhiều thì càng mau sớm tiêu trừ được hàn độc trong người, A Chu nghĩ sao?”

Trầm Chu oán thầm trong bụng, ta thấy chàng nói vớ nói vẩn thì có.

Phượng Chỉ nhắm mắt lại, “Ta mệt rồi, cùng ta ngủ một lát đi.”

Trầm Chu *ừ* khẽ rồi rúc vào lòng hắn.

Mới một thời gian ngắn mà nàng đã bất giác quen với thân thể Phượng Chỉ, thậm chí còn tham lam độ ấm và hơi thở của hắn. Nàng chẳng rõ có phải ai đang yêu cũng như nàng vậy không, hai người rõ ràng đang ở bên nhau, da thịt kề cận, ấy vậy mà nàng vẫn thấy không đủ thân mật.

Chấp niệm đã trở thành niềm vui, chỉ hy vọng cảm giác này có thể kéo dài thêm chút ít.

Trầm Chu nhắm mắt dưỡng thần một lúc vẫn không ngủ được, đành ngồi dậy ngẩn ngơ nhìn chàng trai bên cạnh mình. Dáng ngủ của Phượng Chỉ vô cùng ưu nhã, mắt khép hờ, hơi thở khẽ khàng. Nàng đưa tay vuốt theo đường viền mặt tuấn tú rồi cúi xuống nhẹ hôn lên trán hắn. Quyến luyến nhìn đối phương thêm mấy lần nàng mới rón rén xuống giường, khoác thêm áo ngoài rồi đi ra khỏi đại điện.

Trong hoa viên khoe sắc rực rỡ nhuộm đầy ý xuân, thiếu nữ một mình ngồi ngẩn người trước bàn đá, y bào rộng rãi, tóc búi hờ hững, tuy dáng vẻ biếng nhác nhưng khí chất thanh nhã tuyệt đại trên người nàng lại vô cùng hút mắt nhìn.

Trên hàng lang gấp khúc, nam tử áo trắng đưa mắt nhìn thiếu nữ, hỏi: “Đó chính là khách quý tới từ Không Động à?”

Cung nga dẫn đường nhìn theo ánh mắt y rồi hỏi lại: “Thượng thần có cần ra đó chào hỏi thượng thần Trầm Chu không?”

Nam tử thu hồi ánh mắt, “Không cần. Ra mắt quân thượng quan trọng hơn.” Nói rồi y nhấc chân đi về phía tẩm điện của Phượng Chỉ, vừa đi vừa bình thản nói: “Không ngờ đế quân của Không Động lại là một thiếu nữ nhỏ bé như vậy. Ít hôm nữa đưa lễ vật ra mắt tới chỗ của nàng ấy đi, nàng ấy là khách quý của quân thượng, bổn thần cũng không nên thất lễ.”

Nàng cung nga *khụ* một tiếng rồi thưa: “Bẩm thượng thần Phượng Nghi, mấy ngày nay thượng thần Trầm Chu vẫn ở cùng với quân thượng ạ.”

Nam tử được gọi là Phượng Nghi thoáng dừng chân, khẽ nheo mắt phượng, lại quay đầu nhìn bóng thiếu nữ áo trắng thấp thoáng sau khóm hoa. Quân thượng, người ưu ái nàng ta đến vậy sao? Thế gian này nữ thần tiên nhiều vô số, vì sao phải nhất định là nàng ta?

Nàng cung nga thấy đối phương đứng bất động một lúc lâu thì không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Thượng thần?”

Phượng Nghi hoàn hồn, “Đi thôi.”

Nghe được tiếng bước chân, Trầm Chu bâng quơ quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng người màu xanh nhạt biến mất sau khúc cua của hành lang. Sát ý mơ hồ cảm nhận được vừa rồi là ảo giác sao?

Nàng quay lại nhìn hoa đào trên cành cây cách đó không xa, đột nhiên thấy nhớ rượu hoa đào do Mặc Hành ủ.

Mặc Hành yêu hoa, và yêu nhất là hoa đào, năm nào hoa nở cũng đều thu nhặt cánh hoa để ủ rượu. Đến giờ nàng vẫn cảm thấy nhìn Mặc Hành hái hoa cất rượu là một chuyện rất vui tai vui mắt. Mặc Hành là một người, bất kể là làm chuyện gì cũng hết sức khoan thai, chăm chú như chỉ có chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất.

Theo như cách nói của Mặc Hành thì chuyện nào phải ra chuyện đó, ngắm hoa thì phải toàn tâm toàn ý ngắm, cất rượu cũng phải đặt hết tâm trí mà làm. Lúc bé nàng hiếu động ít khi chịu ngồi yên, nhưng ở cạnh Mặc Hành thời gian lâu dần cũng trở nên điềm tĩnh hẳn.

Nghĩ tới đây, nàng lại có chút đứng ngồi không yên, cho nên liền phủi áo đứng dậy, đi về phía tẩm điện của Phượng Chỉ. Vốn đinh ninh đối phương vẫn còn chưa tỉnh, không ngờ vừa bước vào nàng đã thấy hắn y phục chỉnh tề ngồi trước bàn uống trà, trên người mặc trường bào màu xanh khói* nàng chưa thấy qua bao giờ, tóc búi ngay ngắn được giữ bằng ngọc quan.

*Màu xanh khói



Sau khi hoàn hồn, nàng liền bình phẩm: “Chàng mặc bộ này nhìn không tệ.” Vừa nói nàng vừa đi tới cạnh hắn, nhướng mày bảo: “Phượng Chỉ, chúng ta đi ủ rượu hoa đào đi.”

Mắt mới nhìn xéo qua nàng liền nhìn thấy một nam tử xa lạ đang ngồi bên tay phải Phượng Chỉ, cẩm bào nguyệt sắc, dung mạo nghiêm chỉnh, cùng sở hữu một đôi mắt phượng xinh đẹp nhưng so với Phượng Chỉ thì ít hơn một phần ôn hòa và nhiều hơn vài phần lạnh lùng.

Chạm phải ánh mắt của nàng, nam tử nhanh chóng đứng dậy, “Phượng Nghi bái kiến thượng thần Trầm Chu.”

Trầm Chu nhìn thoáng qua rồi lại đưa mắt nhìn Phượng Chỉ, “Phượng Chỉ, phái nam Phượng tộc của chàng ai cũng đẹp như vậy à?”

Lời lẽ tuy thẳng thừng nhưng không hề thô lỗ, mắt nàng trong trẻo nhìn tận đáy, giọng điệu không chút tính toán, không cần đoán cũng biết những lời này của nàng được phát ra từ nội tâm.

Phượng Chỉ cười khẽ, “Nàng cũng biết cách khen ngợi người khác đấy.”

Trầm Chu chỉnh sửa vạt áo rồi quay sang nam tử áo trắng trẻ tuổi bên cạnh, “Ngươi chính là Phượng Nghi?”

Phượng Nghi vừa đáp *vâng* một tiếng thì liền nghe nàng thật tình nói với Phượng Chỉ: “Mắt chọn người nối nghiệp của chàng cũng không tệ.” Nàng lại thêm vào một câu: “À mắt nhìn người của chàng luôn rất tốt mà.”

Phượng Chỉ đặt chén trà xuống bàn, “A Chu nói tới nói lui thành ra khen chính mình?” Nhìn vẻ ngơ ngác không hiểu của nàng, hắn mỉm cười nói: “Nàng cũng là do bổn quân chọn.”

Nàng ho nhẹ một tiếng, “Hai người đang bận, ta không quấy rầy nữa.”

Phượng Chỉ lại gọi nàng lại, “Khoan đã.” Hắn đứng dậy khoan thai đi đến cạnh càng, vô cùng tự nhiên dắt tay nàng rồi quay sang nói với thanh niên được gọi là Phượng Nghi kia: “Những chuyện ngươi vừa nói, tự quyết định đi. Bổn quân đã phó thác Phượng tộc cho ngươi, tất nhiên sẽ không hoài nghi năng lực của ngươi.” Hắn như cười như không nhìn đối phương, “Huống chi, trong lòng ngươi cũng đã có quyết định, nếu ý kiến của bổn quân không giống ý ngươi, ngươi định làm thế nào?”

Phượng Nghi cung kính đáp: “Tất nhiên sẽ theo ý của quân thượng.”

Phượng Chỉ cười cười, vẫn nắm chặt tay Trầm Chu không cho nàng rút ra, “Tùy ngươi, nếu không vội trở về thì lát nữa hãy lưu lại cùng ăn bữa cơm đơn giản.”

Đã theo Phượng Chỉ nhiều năm, Phượng Nghi sao có thể không nhận ra đối phương chẳng hề có tí ý định giữ khách nào, cho nên cũng thuận theo đó mà khước từ: “Đa tạ ý tốt của quân thượng, tiểu thần còn chuyện quan trọng nên xin cáo từ trước.” Trước khi đi hắn còn quay sang nói với Trầm Chu: “Tiểu thần còn có một chuyện muốn xin ý chỉ của thượng thần Trầm Chu.”

Trầm Chu nhướng mày, “Hửm? Mời nói.”

Hắn nói: “Nghe nói Bách Linh ở Không Động gây sự, hiện đang bị thượng thần phạt giam sám hối, tiểu thần muốn cầu xin hộ cô ấy…”

Nhắc tới Bách linh, Phượng Nghi lộ thần sắc hơi phức tạp, năm đó Thù Loan gây ra chuyện lớn lại đổ hết tội lên đầu Bách Linh. Bị quân thượng phạt đi canh giữ Thần mộ, nàng không nói lời nào mà chỉ đưa mắt nhìn về phía hắn. Hắn rõ ràng chỉ cần nói một câu là thì có thể xóa tội cho nàng, nhưng hắn vẫn im lặng. Đến nay hắn vẫn không quên được ánh mắt của nàng, nhìn vô cùng bình thản nhưng lại ẩn chứa vô vàn chua xót.

Ba người họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng ở thời điểm quan trọng hắn lại bảo vệ Thù Loan, chọn hy sinh Bách Linh. Khi ấy hắn đã nghĩ, nàng là người Phượng tộc, tính tình kiên cường cho nên có bị phạt nặng vẫn chống đỡ được. Nhưng Thù Loan thì khác, Thù Loan xuất thuân từ loan điểu tộc, thân phận thấp kém nên luôn chịu nhiều kỳ thị, nếu lại bị phán tội nặng thì e sau này vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, hắn tất nhiên phải bảo vệ Thù Loan.

Hắn không biết Bách Linh có từng oán trách hắn không, hắn chỉ biết rằng kể từ khi đưa ra quyết định kia, hắn chưa có ngày nào vui vẻ cả.

Năm đó quân thượng phạt nàng đến Thần mộ canh giữ một ngàn năm, thế nhưng, một ngàn năm trôi qua, hắn tự mình đến trước cổng Thần mộ đón lại chỉ nhận được một câu nói bình thản của nàng: “Bách Linh còn vài chuyện vẫn nghĩ chưa thông nên muốn tiếp tục ở lại Thần mộ, đến khi nào thông suốt mới thôi. Mong thượng thần giúp đỡ truyền đạt y nguyện của Bách Linh lại với quân thượng.”

Năm đó Phượng Chỉ nghe xong cũng chỉ thản nhiên nói một chữ ‘Chuẩn.’

Nếu không phải lần này Thần mộ xuất hiện dị trạng, e rằng hắn không còn được gặp Bách Linh nữa. Hắn rất muốn hỏi nàng đã suy nghĩ thông suốt chưa, nhưng ngay cả một cơ hội được nói chuyện riêng nàng cũng không cho hắn.

Phượng Nghi chấn chỉnh lại tâm trạng, nói với Trầm Chu: “Bách Linh canh giữ Thần mộ suốt ba ngàn năm qua nên không hiểu nhân tình thế sự, mong thượng thần thông cảm.” Nội tâm như dậy sóng nhưng mặt ngoài hắn vẫn hết sức bình tĩnh, “Tiểu thần muốn đi đón nàng về, xin thượng thần cho phép.”

Trầm Chu nghe vậy liền nói: “Bổn thần cũng quên khuấy mấy chuyện này. Bổn thần rất thích cá tính của Bách Linh, phạt nàng sám hối cũng chỉ cho có lệ thôi. Ngươi chọn ngày rồi đi đón nàng đi, chỉ cần nói là ý của bổn thần thì sẽ không có người nào gây khó dễ cho ngươi.”

Phượng Nghi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Đa tạ thượng thần.” Vừa ngẩng đầu lên thì thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm.

Trầm Chu chăm chú nhìn hắn một lát rồi bỗng nhiên hỏi: “Bách Linh… rất quan trọng với ngươi?”

Phượng Nghi thoáng sững người, sau đó liền nói: “Người cùng tộc dĩ nhiên thân như tay chân. Cớ gì thượng thần lại hỏi như vậy?”

Nàng thản nhiên đáp: “Ờ, chẳng qua thấy khi nhắc tới nàng ấy, mặt ngươi như nhìn rất buồn bã.” Rồi cười cười nói thêm: “Chắc bổn thần nghĩ nhiều rồi.”

Nghe thế Phượng Nghi chợt hơi thất thần.

Phượng Chỉ nghiêng đầu nhìn Trầm Chu, khóe môi hơi cong lên, nha đầu này đôi khi chậm lụt không thể tả, nhưng thỉnh thoảng lại nhạy cảm đến mức ngoài dự đoán của mọi người. Chuyện giữa Phượng Nghi và Bách Linh, hắn mất nhiều năm mới nhìn ra chút đầu mối, hôm nay nàng chỉ cần vài câu đã chỉ ra được, chẳng rõ có phải là mèo mù vớ được cá rán hay không nữa.

Nhìn sang Phượng Nghi vẫn còn ngẩn người, Phượng Chỉ âm thầm lắc đầu, năm đó hắn chọn trúng Phượng Nghi là vì vừa ý tính tình và sự khôn khéo của Phượng Nghi, nhưng có khôn khéo tới đâu mà gặp phải tiểu nha đầu luôn thích giả vờ yếu đuối của loan điểu tộc kia thì cũng không khỏi bị nắm đầu xoay vòng vòng.

Năm đó hắn phạt Bách Linh đi trông coi Thần mộ là vì nhìn ra được mưu tính của tiểu nha đầu loan điểu tộc kia, Bách Linh ruột gan thẳng thừng như vậy gặp phải tiểu nha đầu kia nhất định sẽ chịu nhiều thua thiệt, chi bằng để cô nàng tới Thần mộ tránh mặt một thời gian thì hơn, nhân tiện hắn cũng muốn thử thách Phượng Nghi một phen. Chẳng qua sau đó nhiều chuyện quấn thân, hắn lại quên béng mất. Nghe nói gần đây Phượng Nghi càng lúc càng thêm yêu chiều Thù Loan, e rằng muốn đánh thức tên đầu gỗ cũng không dễ như vậy.

Huống chi chuyện nam nữ của tiểu bối, hắn làm trưởng bối không tiện can dự, chỉ cần tiểu nha đầu Thù Loan kia không đi quá giới hạn của hắn, hắn cũng không muốn quản.

Phượng Chỉ quan sát vẻ mặt của Phượng Nghi một lát rồi đột nhiên hỏi: “Đón Bách Linh trở lại cũng tốt, nhưng ngươi chắc chắn không cần hỏi ý kiến của Thù Loan?” Nhưng không chờ nghe câu trả lời, hắn đã dắt Trầm Chu ra ngoài.

Hai người ra khỏi điện, Trầm Chu mới tò mò hỏi: “Thù Loan là ai?”

“Cơ thiếp của Phượng Nghi, có điều chắc cũng không khác chính thê là mấy.”

Trầm Chu sửng sốt, “Tên đó lấy vợ rồi?” Không chờ Phượng Chỉ đáp lời đã cảm thán luôn: “Chàng già thế này mà vẫn chưa thành thân, cũng chẳng có cơ thiếp luôn, sao hắn có thể…” Đụng phải khuôn mặt tươi cười của đối phương, nàng đành nuốt xuống mấy lời chưa nói hết, “À, không có gì. Hình như bên kia hoa nở nhiều hơn, chúng ta qua đó đi.”

Hắn chắp tay ra sau lưng đi theo nàng, “Bổn quân già như vậy, A Chu có chê không?”

Thiếu nữ chạy đến dưới tán cây, nhón gót với tay về phía chùm hoa đang nở rộ trên cao, hai vành tai nàng hơi đỏ nhưng lời nói ra vô cùng nghiêm túc: “Ta chính là thích chàng như vậy đấy, già một chút thì đã sao.”

Phượng Chỉ đi đến sau lưng nàng, một tay đặt lên vai nàng, tay còn lại dễ dàng kéo cành cây xuống đến trước mặt nàng.

Mùi hoa đào thơm nồng nàn nơi đầu mũi, Trầm Chu nghe thấy người sau lưng hỏi mình: “Nếu A Chu không chê bổn quân, vậy thành thân với bổn quân nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.