Trầm Chu sững người trước những lời này, một lúc lâu sau mới nhận lấy chùm hoa đào trước mặt mình, xoay người đối diện với Phượng Chỉ.
Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, trường bào trắng rộng rãi hơi hở cổ, để lộ xương quai xanh thanh mảnh.
Hắn nhớ tới lúc mới gặp nàng, vẻ khuynh thành đã bị che giấu, chỉ còn hình dáng của một thiếu niên loài người bình thường nhưng sáng sủa. Tuy thỉnh thoảng nàng sẽ giương nanh múa vuốt với hắn, không có sự dịu dàng đáng yêu mà một cô nương nên có, song hắn chẳng bao giờ thấy khó chịu.
Trước khi gặp nàng, hắn chưa từng nghĩ xem mẫu cô nương mình thích sẽ như thế nào, sau khi gặp nàng hắn lại cảm thấy, bất kể nàng trông thế nào, hắn cũng sẽ thích.
Thế nên, cảm giác hắn dành cho nàng hoàn toàn không phải chỉ là hời hợt nhất thời. Hắn sống lâu chừng đó, bên cạnh có không ít mỹ nhân tìm tới, nếu hắn dễ dàng sa đà vào mỹ sắc thì thế gian này đã không có một Phượng Chỉ như bây giờ.
Nhưng nếu hỏi hắn thích nàng ở đâu và thích từ lúc nào, hắn thật sự không biết phải nói sao. Hắn chỉ nhớ được, sau khi từ chối nàng, trong lòng hắn vẫn lấn cấn không nỡ. Có lẽ khi đó lòng hắn đã mơ hồ nghiêng về phía nàng rồi, nhưng hắn thật sự xác định được bản thân đã động tâm đối với nàng chính là khi nàng ném ngọc quyết của mình vào biển Thái Hư. Nhìn nàng xông vào màn mưa xối xả, hắn chợt thấy đau lòng. Cũng tại khoảnh khắc đó, hắn biết đóa hoa đào này đã trộm mất không ít tâm tư của hắn rồi.
Hắn đưa ra quyết định cuối cùng chính là lúc nàng bị trúng trùng độc dưới địa cung của Phong Nguyệt lầu. Thời thượng cổ nhiều kiếp nạn như vậy, tới bây giờ hắn cũng chưa từng tìm cách trốn tránh, qua được là tạo hóa, không qua được cũng là tạo hóa.
Nếu đều do tạo hóa, hắn việc gì phải băn khoăn nữa.
Thu hồi dòng suy nghĩ, Phượng Chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang eo Trầm Chu, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đối mặt với ánh mắt của Phượng Chỉ, Trầm Chu bất giác nghĩ thầm, dường như phó thác cả đời cho người này cũng là một ý định không tồi.
Chẳng qua, lý trí vẫn còn đó, nàng lấy lại bình tĩnh, đón nhận ánh mắt của hắn, “Phượng Chỉ, những lời này nếu hỏi A Chu thì đáp án của nàng ấy dĩ nhiên là đồng ý, nhưng nếu hỏi đế quân Trầm Chu của Không Động…” Trong mắt nàng không có chút do dự, ngữ khí hết sức quyết liệt và kiên định: “Nàng ấy không thể gả cho chàng.”
Có lẽ đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, Phượng Chỉ vẫn không đổi sắc mặt, khóe môi vẫn điểm nụ cười khẽ, chỉ có nhiệt độ trong mắt là hơi nhạt đi, “Tại sao?”
Nàng hỏi ngược lại hắn: “Chàng chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi hai chúng ta thành thân ư? Là chàng theo ta trở về Không Động hay muốn ta ở lại Phượng tộc với chàng?”
Phượng Chỉ nghe vậy thì khẽ rũ mắt nhìn xuống, “A Chu, bổn quân không thể rời khỏi Phượng tộc.”
Trầm Chu ôm cành hoa đào trước ngực, nhanh chóng thay sự mất mác thoáng qua trong mắt bằng vẻ mặt thản nhiên, “Đúng vậy, ta cũng không thể bỏ mặc Không Động.” Nàng cố ra vẻ độ lượng, “Thế gian này có rất nhiều nam nữ có duyên quen biết nhưng lại vô phận ở cùng nhau, mà có thể nắm tay đi cùng đường cũng chưa chắc chính là lương duyên. Nhân duyên cố gắng chắp nối vẫn không bằng lưỡng tình tương duyệt. Chàng có thể yêu thích ta, đối với ta đã là chuyện có cầu cũng không được rồi.” Mặc cho đối phương chau mày, nàng vẫn khoan thai nói tiếp: “Về sau nếu có duyên chúng ta có thể lại cùng nhau thưởng hoa đào, đó chẳng phải là chuyện vui lắm rồi sao?”
Vừa nói nàng quay lưng bước đi, “Như vậy sẽ không phải sợ cưới nhau rồi lại có ngày mâu thuẫn dẫn đến chán ghét nhau…” Nói tới đây mặt nàng không tự chủ thoáng xẹt qua vẻ trống trải.
Trầm Chu quay lưng nên Phượng Chỉ không nhìn thấy được thay đổi nhỏ trên thần sắc của nàng, hắn chậm rãi đi đến trước mặt nàng rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng vừa mới nói hắn chính là chuyện có cầu cũng không được, nhưng đối với hắn, nàng lại chính là đóa hoa đào chí mạng.
Nhìn vẻ mặt thảng thốt của nàng, Phượng Chỉ bình tĩnh nói: “A Chu cố gắng tự thuyết phục mình như vậy, bổn quân cũng không thể không tin.” Thừa dịp nàng còn sững sờ, hắn kéo nàng ôm vào lòng, nói rõ từng chữ một: “Nhưng với bổn quân, thà đặt cược vào hiện tại còn hơn giao tương lai của mình cho hai chữ ‘duyên phận’ mơ hồ kia.” Hắn thầm thì vào tai nàng: “A Chu, bổn quân không tin duyên phận.”
Bên tai ngoài tiếng tim đập vững vàng của đối phương, Trầm Chu còn nghe thấy một câu: “Bổn quân chỉ tin chính mình.”
Cánh tay cầm cành hoa đào của Trầm Chu buông thõng xuống, sức lực trong người như bị rút mất, trong lòng hắn rất ấm áp, vương vấn mùi hoa đào thơm ngát, khiến nàng gần như chết chìm trong đó, “Phượng Chỉ, chàng nói vậy… ta biết làm thế nào bây giờ.”
Vừa rồi hắn rõ ràng nói không muốn cùng nàng trở về Không Động, vậy mà bây giờ lại nói mấy lời này khiến nàng dao động.
Có khác nào giở quẻ đâu chứ.
Phượng Chỉ nhẹ giọng hỏi ngược lại nàng: “A Chu, nếu cõi đời này không còn Phượng hoàng mà chỉ còn Phượng Chỉ, nàng có bằng lòng giao A Chu cho hắn không?”
Trầm Chu ngẩn người, “Là sao?” Người này… tại sao lúc nào cũng vòng vo lằng nhằng, nói thẳng ra không được sao?
Hắn ôm nàng chặt hơn, “Ý ta là, buông bỏ công việc phong ấn Thần mộ, truyền lại quân vị cho Phượng Nghi, sau đó rời khỏi Phượng tộc…”
Trầm Chu nghe vậy thì do dự nói: “Nhưng chàng đến giờ vẫn không thể phó thác Thần mộ cho người khác, chẳng phải vì phong ấn ngũ hành thiếu mất hỏa ấn sao? Ngoại trừ diễm linh châu trong cơ thể ta, còn thứ gì có thể…” Nàng khựng người, trầm giọng hỏi: “Phượng Chỉ, chẳng lẽ chàng muốn dùng tu vi thượng thần đổi lấy phong ấn?” Tu vi mười vạn năm của hắn quả thật thừa sức bảo vệ phong ấn của Thần mộ, nhưng sau đó hắn sẽ… Nàng run rẩy nói: “Không cho phép chàng làm vậy!”
Phượng Chỉ lại áp đầu nàng vào ngực mình, trong giọng nói có chút than vãn: “Sau đó ta sẽ biến thành một thần tiên vô dụng, không còn năng lực bảo vệ nàng nữa.” Nói xong hắn nhẹ giọng gọi tên nàng: “A Chu, nàng có nguyện ý vì bổn quân mà giao Không Động lại cho người khác không? Bạch Trạch cũng được mà Dạ Lai cũng được… Chúng ta rời khỏi Tiên giới, trốn đến hồng trần, từ đó về sau không hỏi đến tục sự của lục giới nữa.”
Hắn làm thư sinh nghèo của nàng, nàng làm A Chu cô nương của hắn, đó hẳn là chuyện không gì tốt đẹp hơn.
Nói tới đây, vẻ mặt của hắn càng thêm dịu dàng, “Ý của bổn quân là… A Chu, rời khỏi Không Động có được không?”
Thiếu nữ trong lòng bất động một lúc lâu, lát sau hắn mới nghe thấy nàng ngơ ngác cất tiếng hỏi lại: “Chàng muốn ta… rời bỏ Không Động?”
Cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy, Phượng Chỉ thật sự không đành lòng, nhưng chỉ khi nàng rời khỏi Không Động, hắn mới có thể yên tâm buông bỏ tu vi. Nghĩ tới tương lai nàng phải đối đầu, hắn bất giác ôm nàng càng chặt, tựa như chỉ cần hắn buông tay nàng sẽ bỏ hắn mà đi vậy. Mãi đến khi thiếu nữ trong lòng rầu rĩ kêu lên ‘Phượng Chỉ, ta không thở được’, hắn mới buông nàng ra.
Trầm Chu lùi lại một bước, chau mày nhìn hắn một lúc lâu mới thở dài, “Phượng Chỉ, chàng biết nói đùa từ khi nào vậy. Tuy ta không nên thân nhưng cũng là hậu nhân của Long tộc, ngoài Mặc Hành ra thì ta chính là người duy nhất…” Nàng đột nhiên khựng lại, thất thần trong chốc lát liền buột miệng nói ra hai chữ: “Phù Uyên…”
Trầm ngâm một lúc, nàng mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phượng Chỉ, nói: “Phượng Chỉ, tạm thời gác lại chuyện chàng vừa nói đi, ta muốn tìm hiểu rõ Phù Uyên là ai trước!”
Phượng Chỉ cúi đầu vuốt phẳng ống tay áo, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng nhớ tới điểm này rồi.
Thân phận của Phù Uyên quả thật bí hiểm khó lường, cõi đời này có rất ít chuyện hắn không hay, nhưng hắn quả thật không biết gì về người này cả. Nhớ đến tính mạng của Trầm Chu từng nằm trong tay đối phương, thần sắc hắn mơ hồ hơi tối đi. Lần đó nếu hắn tới chậm một bước, không, lúc đó hắn đã đến chậm rồi… nếu nam nhân kia thật sự có ý đồ với nàng…
Phượng Chỉ không nghĩ tiếp nữa, hắn không muốn nghĩ mà cũng không dám nghĩ.
Không để ý đến thần sắc thay đổi của Phượng Chỉ, Trầm Chu vẫn chìm trong suy tư, “Ừm, chuyện này hẳn chỉ có Mặc Hành là rõ ràng nhất, nhưng người nhất định sẽ không nói cho ta biết. Đã trăm năm rồi mà vẫn còn giận, không chịu gặp ta, đúng là hẹp hòi, lúc trước Mặc Hành đâu có nhỏ mọn như vậy.” Nàng cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ cô đơn, “Tin hôn ước với Thiên tộc bị hủy bỏ e đã tới tai Mặc Hành rồi, không biết người có lại nổi sùng với ta không…” Nàng ngước mặt lên, nghiêm túc hỏi: “Chàng nói xem, ta có nên trở về chịu tội không?”
Phượng Chỉ quàng tay qua vai nàng, “Chẳng phải nàng muốn điều tra thân phận của Phù Uyên sao, bổn quân có biết một con yêu rất lợi hại trong chuyện thăm dò tin tức, có thể nhờ hắn nghĩ cách.”
Cách đổi đề tài này tuy có hơi gượng gạo, nhưng nếu còn tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa thì e nàng lại đòi trở về. Dù giấy không thể gói được lửa, chuyện của Mặc Hành sớm muộn gì cũng bị lộ, nhưng hắn thật sự muốn nàng không hay biết thêm ngày nào tốt ngày đó. Không biết ngày nào thì sẽ không âu sầu thêm ngày đó. Sau khi ra khỏi chuông Hỗn Mang, nàng thường xuyên u sầu rầu rĩ, mấy ngày nay tâm trạng mới vừa khá hơn, hắn không nỡ để nàng bị đả kích thêm.
Trầm Chu dĩ nhiên không nhận ra ý đồ của đối phương, liền tò mò hỏi: “Chàng qua lại với cả Yêu tộc?”
Phượng Chỉ nắm tay nàng, bình thản giải thích: “Hắn cũng không thật sự là người Yêu tộc, với bổn quân cũng không hẳn là qua lại thân thiết gì, chỉ quen biết mà thôi. Bổn quân chỉ biết hắn được sinh ra từ thời thượng cổ, còn bản thể thật sự là yêu hay thần hay ma, thật sự hơi khó phán đoán. Nàng yên tâm, chuyện ở lục giới này, không có chuyện gì qua được tai mắt hắn.”
Nói vậy… con yêu kia hẳn là đồ chuyên rình rập dòm ngó chuyện nhà người ta nhỉ.
Trầm Chu trở nên hứng thú, “Yêu thượng cổ? Thế cũng già giống chàng… *khụ*, à là cùng thời với chàng rồi.”
Phượng Chỉ mỉm cười, “Ừ, bối phận tên đó đúng là không thấp.”
Trầm Chu tiếp tục bám lấy hỏi han đủ điều, hắn chỉ thản nhiên đáp: “Nàng gặp hắn thì biết thôi. Chờ nàng khỏe hẳn bổn quân sẽ dẫn nàng đi gặp.” Nhìn hoa đào trong tay nàng, hắn cười cười nhắc nhở: “Chẳng phải nàng muốn ủ rượu hoa đào sao? Cần bổn quân giúp không?”
Được nhắc Trầm Chu mới nhớ, liền cười nói: “Cần chứ, không được giúp cho có lệ đấy.” Nói tới đây nàng nhanh nhảu bỏ lại hắn đi hái thêm hoa đào.
Nghe nói hoa đào tươi cực kỳ đắng, nhưng đóa hoa này chính là hoa trong số mạng của hắn, cho dù kịch độc hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
******
Cung Hoa Dương.
Tiểu nữ quan Thành Bích ngồi trong điện Quan Tinh rộng lớn một mình chơi cờ, lầm bầm trong miệng: “Tính toán ngày thì cũng nên đi đón đế quân về rồi. Chẳng qua không biết thượng thần có cho phép Thành Bích tự động chủ trương một lần không?” Nàng chuyển mặt sang cỗ quan tài bằng huyền băng bên cạnh, hỏi: “Cung Hoa Dương hiện đã có Bạch Trạch trông chừng, để đế quân ở ngoài tiêu dao thêm vài ngày nữa được không?”
Chờ một lát, nàng cười khẽ, “Thượng thần không nói lời nào, Thành Bích có thể quy rằng thượng thần ngầm đồng ý rồi nhé.”
Nói rồi nàng đứng dậy, mang theo bàn cờ bước ra khỏi điện.
Bên trong cỗ quan tài băng, một nam tử trẻ tuổi đang nằm ngủ, ngũ quan ưu mỹ như điêu khắc, tóc dài đen như mực xõa rộng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn đủ khiến cành hoa đào mới hái bên cạnh cúi đầu chịu thua.
Y nằm đó, vừa như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào cũng vừa như sẽ vĩnh viễn ngủ mãi.
Thành Bích ra khỏi điện thì dừng chân, nhẹ túm chặt vạt áo choàng để chống lại không khí se lạnh đầu xuân, khẽ lẩm bẩm: “Mặc Hành, ngài nhìn đi, hoa đào đã nở rồi.”
Khi nói câu này, trên mặt thiếu nữ không lộ vẻ khác biệt gì, trong mắt từng hạt nước mắt lại lặng lẽ lăn xuống, song nàng vẫn như không hề có cảm giác gì với nước mắt của mình, sống lưng vẫn thẳng, đầu vẫn ngẩng cao.
Phái nữ của Không Động có thể rơi lệ nhưng tuyệt đối không thể cúi đầu.
Thượng thần không còn, nàng vẫn phải gắng gượng sống tiếp, và Không Động cũng phải vậy.