Đây đã là lần thứ hai nàng nghe được câu này từ miệng Phượng Chỉ, lần đầu tiên là khi nàng bị sập bẫy của Phù Uyên, tính mạng chỉ như mành treo chuông, hắn đến cứu kịp nàng vẫn oán trách hắn quá chậm. Khi ấy hắn đã nói: “Nếu có lần sau, Phượng Chỉ ta sẽ dùng mạng đền bù.”
Chẳng qua, ngoài miệng oán trách song trong thâm tâm nàng không hề nghĩ vậy, hắn có thể đến là đã tốt lắm rồi, hắn không đến nàng cũng chẳng trách. Nhưng khi hắn trịnh trọng thốt ra lời thề kia, nàng vẫn thấy vui sướng đến nói không nên lời.
Dẫu hắn chỉ nói cho có lệ, nàng cũng không để bụng.
Nàng biết Phượng Chỉ là người lãnh đạm đến mức nào, hắn có thể vì nàng mà nói như vậy đã là thắng lợi lớn của nàng rồi, bất kể nàng là người buông vũ khí đầu hàng trước tiên.
Cho nên khi lại nghe thấy lời này, Trầm Chu bất đắc dĩ cười khẽ, “Phượng Chỉ, ta muốn mạng của chàng làm gì?” Từ trong lòng hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, trịnh trọng nói: “Bất cứ hoàn cảnh nào, chàng cũng phải sống tốt.” Nàng vuốt ve tóc mai hắn, “Chàng là thần thượng cổ, vô cùng quan trọng với lục giới, cho dù ta hận chàng tới chết cũng sẽ không muốn mạng của chàng.”
Phượng Chỉ lần tay xuống nắm lấy tay Trầm Chu kéo lên áp lên má mình, vẻ mặt như đang từ tốn cảm thụ độ ấm trên người nàng, một lát sau hắn mới thở ra một tiếng thật dài, “A Chu, nếu nàng muốn mạng của bổn quân, bổn quân có thể cho nàng, nhưng nếu nàng hận bổn quân, bổn quân sẽ chẳng còn biết làm gì khác.”
Trầm Chu ngắm nhìn chàng thư sinh trước mặt mình, chân thành nói: “Phượng Chỉ, tại sao ta phải hận chàng chứ, đâu có lý do gì.”
Phượng Chỉ vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, không khỏi thở dài trong bụng, nha đầu này tuy là người yêu ghét rõ ràng nhưng lại khẩu thị tâm phi hơn bất kỳ ai, nếu thật sự không bị dồn vào đường cùng thì e bị chín trâu kéo cô nàng cũng không quay đầu lại.
“Vậy…” Hắn xua tan sự băn khoăn trong lòng, ánh mắt dần trở nên đen thẫm như mực, nói nhỏ: “Nói cho bổn quân nghe đi, nói nàng yêu ta.”
Nghe vậy, thiếu nữ lập tức cứng đờ mặt, “Còn… còn lâu ta mới nói được mấy lời buồn nôn như vậy.” Dứt lời nàng rút phắt tay ra, quay người đi sang chỗ khác.
Nhìn vành tai đỏ ửng của Trầm Chu, Phượng Chỉ khẽ cong môi, không nhanh không chậm bước tới bên cạnh nàng, đặt tay lên đầu vai nàng, nói với thần thái như cười như không: “Đã thế bổn quân sẽ xem như nàng đã nói rồi.”
Trầm Chu chỉ cảm thấy mặt càng lúc càng nóng, tránh bàn tay của đối phương rồi nói: “Tùy chàng.”
Hồi lâu sau, sau lưng nàng vang lên một tiếng thở dài, ngữ khí nghe hơi ảm đảm, “Nói cho có lệ như vậy, xem ra là bổn quân tự mình đa tình.” Phượng Chỉ nói xong thì quay đầu đi sang một bên, đứng nhìn hàng trúc trong màn mưa mà không nói thêm gì khác.
Trầm Chu hơi giật thót trong bụng, hắn đang… giận sao? Nàng lén lút nhìn sang, bóng dáng tuyền trắng đang đứng chắp tay sau lưng của Phượng Chỉ thoáng lộ ra vẻ đơn độc khó tả bằng lời. Thấy vậy nàng hơi có chút không đành lòng, đi qua đưa tay kéo kéo ống tay áo của hắn.
Phượng Chỉ như không nhận ra, cũng không quay lại nhìn nàng.
Giận thật rồi sao?
“Phượng Chỉ.” Nàng khẽ gọi, đối phương vẫn không thèm nhìn, chần chừ thêm một lúc, nàng lại gọi: “Tiểu Phượng.”
Phượng Chỉ thoáng hơi lảo đảo, nhưng vẫn không có phản ứng.
Trầm Chu kéo mạnh tay áo hắn, mắng một câu: “Con phượng hoàng ngu ngốc kia.” Như rất khó khăn mới hạ được quyết tâm, nàng nói: “Có mấy lời ta không phải là không muốn nói, chỉ là…” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, “Nói không nên lời thôi.” Thấy đối phương vẫn im lặng, nàng hứa hẹn: “Thôi, muốn ta nói thì ta nói, đừng giận nữa…”
Thế rồi chợt thấy khóe miệng Phượng Chỉ run run như đang nín cười, nàng lập tức buông ống tay áo hắn ra, tức giận mắng: “Đồ vô liêm sỉ.”
Người này dám trêu nàng, hại nàng vô duyên vô cớ căng thẳng như vậy.
Phượng Chỉ nắm lấy cánh tay Trầm Chu kéo nàng vào lòng, “Là lỗi của bổn quân, A Chu chớ giận.” Hắn dịu dàng vuốt ve tóc nàng, mỉm cười nói: “Lời A Chu vừa nói, bổn quân sẽ nhớ kỹ. Sau này bổn quân còn có nhiều lời muốn nói nghe nàng nói, câu hôm nay cứ xem như là A Chu thiếu bổn quân vậy.”
Cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở bật ra, từ bên trong vọng ra giọng nói sang sảng: “Ớ, sao mới đó mà đã cãi nhau rồi, có cần bổn đại nhân cho các người mượn phòng không, người ta thường nói đầu giường gây cuối giường hòa mà.”
Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi vòng tay của Phượng Chỉ, Trầm Chu cau mày sửa sang lại y phục, “Ai muốn đầu giường gây cuối giường hòa với hắn chứ.”
Phượng Chỉ bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái rồi bình thản nhìn về phía Di Sinh, điềm nhiên nói: “Nữ nhân của bổn quân, bổn quân sẽ tự dỗ, không nhọc ngươi phí tâm. Nói đến chính sự đi.”
Di Sinh nhíu đôi mi thanh tú, “Xem ra hôm nay không tiễn hai vị đại thần này đi được rồi.” Rồi y quay vào trong phòng kêu: “Viện nương, mở hàng làm ăn thôi.”
Nữ yêu lười biếng đi tới sau lưng Di Sinh, thản nhiên vòng tay qua cổ y, nở nụ cười quyến rũ, “Chủ nhân cả mấy ngàn năm không mở hàng, nô gia suýt nữa đã quên chúng ta chuyên nghề gì rồi.”
Di Sinh đẩy cô nàng ra, bực bội nói: “Còn không mau đi chuẩn bị, càng lúc càng không biết lớn nhỏ ở trước mặt bổn đại nhân.”
Nữ yêu cũng không tức giận, kéo vạt áo đã tuột xuống quá vai lên lại, vừa ngáp vừa đi sang một gian phòng khác, lầm bầm trong miệng: “Lần nào xong chuyện cũng sưng sỉa mặt mày như vậy. Nếu không phải không còn chỗ nào khác để đi, nô gia còn lâu mới đi theo ngài làm chỗ trút giận.”
Di Sinh nói theo bóng lưng của cô nàng: “Nữ nhân thối tha, còn lắm mồm nữ ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Trầm Chu nhìn nam tử được gọi là Di Sinh này, thật sự đoán không ra tính tình của y. Từ lúc nàng và Phượng Chỉ bước vào tới giờ, y đã đổi bao nhiêu khuôn mặt rồi? Người như vậy thật đúng là trước đây chưa từng gặp bao giờ.
Di Sinh nhíu mày nhìn sang hai người, nói: “Ủy thác của nhị vị khách quan, bổn đại nhân nhận, vào trong uống chén trà rồi bàn tới chuyện giá cả nào.” Nói xong y nghiên người sang một bên, ra hiệu cho bọn họ đi vào.
Trầm Chu nhấc chân đi vào phòng, Phượng Chỉ cũng thong thả vào theo.
Di Sinh tiện tay đóng cửa phòng mới quay lại bàn rót trà cho hai người.
Trầm Chu khách khí cảm ơn rồi đưa tay nhận chén trà, bình trà để lâu vốn phải nguội, song vừa qua tay hắn liền nóng trở lại, hương trà xộc vào mũi, đúng là cực phẩm.
“Phí của bổn đại nhân vốn không hề rẻ, chẳng qua, nể mặt tiểu Phượng bổn đại nhân có thể giảm giá cho ngươi tí chút.” Chẳng biết từ đâu Di Sinh lôi ra một cái bàn tính, gẩy gẩy mấy cái rồi đưa tới trước mặt Trầm Chu, thản nhiên nói: “Tiền trà.”
Trầm Chu phun cái *phụt* thẳng vào mặt y, “Cái gì?”
Di Sinh bình tĩnh lau mặt, ghét bỏ nói: “Trà thượng hạng của bổn đại nhân mà ngươi dám phung phí phun lung tung.” Tay lại nhanh chóng gẩy gẩy thêm mấy lượt, “Giá tăng gấp đôi.”
Trầm Chu nín thinh nhìn về phía Phượng Chỉ, hắn thong thả đặt chén trà xuống, gọi: “Di Sinh.”
Nam tử mới nãy trong mắt chỉ có mỗi chữ tiền lập tức đổi sắc mặt, ôn hòa cười nói: “Tiểu Phượng, cưng cứ uống thoải mái, miễn phí cho cưng.”
Trầm Chu ôm ngực ho hai tiếng, giương mắt hỏi y: “Trước khi báo giá tiền, ngươi không cần hỏi chúng ta muốn gì sao? Ít nhất cũng phải đánh giá xem có làm được hay không chứ.”
Di Sinh nói với vẻ vô cùng tự phụ: “Nếu nghi ngờ còn tới tìm bổn đại nhân làm gì.” Y liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi hứng thú hỏi: “Ồ? Hạt châu trong cơ thể ngươi… là diễm linh châu đấy sao?”
Tay Trầm Chu run lên. Ngay cả Thiên đế cũng không nhìn ra, vậy mà y chỉ liếc một cái đã nói toạc ra.
Chuyện này bị Phượng Chỉ biết được cũng đành chịu, nhưng y rốt cuộc làm thế nào nhìn ra vậy?
Di Sinh chợt nhướng mày, nói gọn lỏn: “Được, bổn đại nhân quyết định rồi.”
Trầm Chu buột miệng hỏi: “Ngươi quyết định cái gì?”
Y nhoẻn môi cười, “Dĩ nhiên là quyết định nhận mối làm ăn này.” Y biến mất bàn tính trong tay, chỉ vào ngực nàng, “Đổi lại, bổn đại nhân muốn hạt châu trong cơ thể ngươi.”
Trầm Chu sầm mặt, y vừa nói muốn diễm linh châu trong người nàng, nhưng không có hạt châu này, nàng chính là một phế nhân.
Ngay cả Phượng Chỉ nàng cũng không cho được, khỏi nói tới cái tên từ trên trời rơi xuống này.
Đang muốn tỏ thái độ, nàng chợt nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Phượng Chỉ, “Di Sinh, nha đầu này là người của bổn quân, hạt châu trong cơ thể nàng tất nhiên cũng thuộc về bổn quân. Và bổn quân không muốn đưa nó cho ngươi.” Hắn thong thả uống thêm một ngụm trà, “Bổn quân chỉ nói tới đây, ngươi hãy tự liệu mà tính.”
Hai mắt Di Sinh nheo lại thành một đường, “Ồ? Vậy khó xử rồi. Con người của ta rất gàn bướng, nếu không chiếm được thứ mình thích, ta sẽ rất khó chịu.”
Phượng Chỉ tiếp lời: “Cho nên?”
Di Sinh nói: “Cho nên có thể nói mối làm ăn này rất khó thành.”
Phượng Chỉ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, bình thản đón ánh mắt của đối phương, “Thù lao của chuyện này, ngươi có thể lấy từ trên người bổn quân, chỉ cần bổn quân có, cái gì cũng có thể cho ngươi.”
Di Sinh tỏ vẻ suy tư, chốc lát sau liền đồng ý: “Được rồi.” Y hơi ngước cằm, trầm ngâm nói: “Để cưng lấy thân báo đáp cũng được.”
Trầm Chu mới cầm chén trà lên uống một hớp cho thông cổ, nghe thế liền phun cái *phụt*.
Di Sinh theo đà lại lấy khăn tay ra lau mặt, chưa kịp mắng nàng ở bẩn đã thấy nàng vỗ bàn, “Phượng Chỉ, không được.”
Thư sinh áo trắng nhìn nàng với ánh mắt đầy ý cười, “Có gì không ổn sao?”
Nàng mím môi, “Tóm lại ta không đồng ý.”
Di Sinh đặt tay lên vai nàng, “Cũng chỉ một đêm thôi mà. Bổn đại nhân sẽ đối xử thật tốt với tiểu Phượng, nếu tiểu Phượng không quen với dáng vẻ này của bổn đại nhân, bổn đại nhân có thể hóa thành nữ.”
Trầm Chu quả quyết nói: “Vậy cũng không được. Phượng Chỉ là của ta, đồ bất nam bất nữ nhà ngươi đừng hòng mơ tưởng chàng.”
Bất… bất nam bất nữ? Di Sinh ôm ngực lùi lại một bước, chỉ tay về phía nàng, “Ngươi tự nhìn mình đi, đây là thái độ cầu xin người khác đó à? Mối làm ăn này, bổn quân không nhận nữa.”
Trầm Chu nói: “Không nhận thì thôi.” Nàng tiến tới kéo tay Phượng Chỉ, “Chúng ta đi.”
Di Sinh liền nói: “Đi đi không tiễn.” Vừa nói y vừa chìa tay ra, “Trước đó trả tiền trà đã.”
Trầm Chu *hừ* một tiếng rồi kéo Phượng Chỉ đi ra ngoài. Thấy Phượng Chỉ vẫn đứng yên tại chỗ, nàng không khỏi nhìn sang, “Đi thôi.”
Phượng Chỉ điềm tĩnh nhìn nàng, vỗ vỗ lên tay nàng trấn an rồi nói: “A Chu, nàng ra ngoài chờ bổn quân một lát đi.” Dứt lời hắn quay sang nhướng mày với Di Sinh, “Chúng ta nói chuyện riêng một chút nhé?”
Di Sinh mừng rỡ hỏi lại: “Chỉ… chỉ mình ta với cưng?”
Phượng Chỉ mỉm cười, nhẹ gật đầu, “Ừ, chỉ ta và ngươi.”