Chất giọng lạnh lùng đặc trưng khiến Trầm Chu trong nháy mắt cứng người. Nàng cố buộc mình đứng lên, chậm rãi xoay người nhìn về phía tiếng nói truyền tới.
Cách đó không xa, nam tử vận y phục đỏ tựa lửa, tóc đen như mực, khuôn mặt tái nhợt với các đường nét tinh tế mang theo vẻ lười biếng và tà mị.
Khi ánh mắt hắn rơi đến trên mặt nàng, thần sắc liền chuyển thành vẻ nghiền ngẫm, “Rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta sao?”
Nhìn cố nhân đã lâu không gặp, Trầm Chu chỉ cảm thấy bao nhiêu cảm xúc khuấy động trước ngực, muốn mở miệng nhưng lời lẽ đều nghẹn ở cổ họng… nàng không biết nên xưng hô với hắn thế nào.
Cảnh tượng của Huyễn Vực lại thay đổi lần nữa, không gian trở nên đỏ rực bởi những đóa sen đỏ nở rộ, tạo thành một khung cảnh huyền ảo và yêu dị. Nam tử hơi nheo mắt, đạp trên từng đóa sen đi về phía nàng. Có lẽ vì do chân có tật, hắn đi rất chậm, mất một lúc mới tới gần.
Trầm Chu bất giác lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn hắn, ánh mắt lạnh đi, “Thì ra Huyễn Vực xảy ra dị tượng là do ngươi giở trò quỷ.”
Hắn không phủ nhận, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Thế thì sao?”
Thần thái lãnh đạm, ánh mắt ngạo nghễ, mái tóc dài đen như mực hơi lay động trên vạt áo bào hoa mỹ, tạo thành một tổng thể đẹp đến mức khiến người ta kinh hãi.
Hắn lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Ngươi vốn có cơ hội rời khỏi đây, vì sao lại nhường nó cho Phượng hoàng, chẳng lẽ mạng hắn còn quan trọng hơn cả mạng ngươi?”
Trầm Chu đáp không chút do dự: “Mạng của Phượng Chỉ quan trọng hơn cả lục giới.”
Nam tử trầm mặc trong khoảnh khắc rồi hừ lạnh, “Hay cho câu quan trọng hơn cả lục giới.”
Hắn nhìn nàng, đáy mắt bị bao phủ bởi băng sương. Từ lần từ biệt lần trước đến nay đã hơn trăm năm, hắn không chỉ ra được trên người nàng có cái gì thay đổi rõ ràng, song thần thái nàng bây giờ thiếu đi chút thẳng thắng ương ngạnh, lại nhiều hơn một phần cẩn thận và uyển chuyển, là bởi vì Phượng hoàng sao?
Nghĩ vậy hắn liền đưa tay về phía nàng, nàng dường như muốn tránh, nhưng không rõ vì sao lại đứng yên, để mặc bàn tay lạnh giá của hắn chạm vào mặt mình.
Đang cảm nhận độ ấm đã lâu không gặp, hắn nghe thấy nàng hỏi: “Ngươi vẫn muốn giết ta sao?”
Trầm Chu lấy hết dũng khí, gọi: “Đại ca…”
Xưng hô này khiến tay hắn thoáng khựng lại, sau đó chậm rãi lướt xuống cằm nàng, xiết chặt, “Ngươi vừa kêu ta là gì?”
Hơi thở của hắn phả xuống mặt nàng làm Trầm Chu phải nín hơi. Tính nàng vốn không thích dài dòng, đã gặp được hắn ở đây thì chẳng cần quanh co làm gì nữa, cho nên trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn. Song khi đang muốn lặp lại xưng hô vừa nãy, nàng lại cảm thấy bàn tay đang giữ cằm mình bỗng chuyển xuống cổ bóp mạnh.
Giọng của nam tử trở nên âm u hơn hẳn vừa rồi: “Ngươi dám gọi thêm một lần nữa thử xem.”
Cổ bị bóp không thở nổi, nàng thống khổ giãy giụa nhưng không làm được gì. Cũng may hắn bỗng thả lỏng tay trước khi nàng hoàn toàn bị ngạt, song sau đó hắn lại ôm nàng vào lòng.
Trầm Chu ho khan vài tiếng mới điều chỉnh lại được nhịp thở, đại não mơ hồ trước hành động của hắn, muốn đẩy hắn ra thì tay lại vô tình chạm phải nạng chống giấu dưới ống tay áo của hắn. Nàng hơi thất thần, nhớ tới hắn từng gọi chính mình là kẻ tàn phế, mũi nàng không khỏi cay cay, không còn ý định đẩy hắn ra nữa.
Thân nhân cùng huyết thống duy nhất với nàng trên đời này, sao nàng có thể kiêng dè hắn chứ?
Bên tai nàng bỗng vang lên giọng nói trầm khàn của hắn: “Là ai nói cho ngươi biết?” Song trước khi nàng kịp trả lời, hắn lại nói: “Không cần phải nói.”
Tính tình hắn vốn thất thường cổ quái, hơn nữa còn dễ giận, Trầm Chu im lặng, không phải vô cớ mà hắn lại như vậy.
Hắn hận nàng cũng là chuyện dễ hiểu.
Giọng điệu của nam tử hời hợt nhưng rét lạnh đến cùng cực, “Những thứ như huyết thống trong mắt ta không có chút ý nghĩa nào…”
Lời này của hắn khiến Trầm Chu thoáng thất thần, vốn là huynh trưởng của nàng nhưng hắn lại tràn đầy địch ý đối với nàng. Nhớ lại những chuyện hắn từng làm với nàng trăm năm trước, đến giờ nàng vẫn hơi kinh hãi. Bây giờ hắn lại xuất hiện, vây khốn nàng ở nơi này, tất nhiên không phải để tới nói chuyện phiếm với nàng.
“Phù Uyên, ngươi…” Chưa kịp nói hết câu, Trầm Chu bỗng thấy choáng váng dữ dội, thần lực trên người nàng đã chẳng còn được bao nhiêu mà vẫn bị Huyễn Cảnh liên tục cắn nuốt không ngừng. Cứ như vậy nữa thật sự không ổn.
Chỉ còn một cách thôi.
Nàng niệm khẩu quyết chậm rãi thúc đẩy linh khí từ diễm linh châu, bỗng nghe thấy nam tử lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn.”
Hắn đưa tay áp lên trán nàng, niêm phong hoàn toàn số linh khí vừa được điều động.
Giọng nói của hắn đầy sự trào phúng: “Mới mấy ngày đã không chịu nổi, đến mức phải vận dụng diễm linh châu hộ thể. Rõ ràng được Mặc Hành nuôi dạy mà lại vô dụng thế này.” Càng nói vẻ mỉa mai càng rõ ràng hơn, “Nhiều năm không gặp, cứ tưởng rằng ngươi sẽ có chút tiến bộ, bây giờ xem ra là ta nghĩ xa quá rồi.” Tuy miệng nói vậy, nhưng đầu ngón tay hắn lại đưa thần lực tiến vào cơ thể nàng, “Vận khí theo cách ta nói.” Dứt lời hắn liền phối hợp nói một hơi trình tự vận chuyển khí trong cơ thể.
Giọng hắn sắc lạnh như lưỡi đao, song thần lực tiến vào cơ thể nàng từ đầu ngón tay hắn lại nóng bỏng như lửa, lục phủ ngũ tạng nàng nhất thời không chịu đựng nổi, trên mặt hằn vẻ đau đớn. Thân thể nàng đang bài xích thần lực của hắn, và hắn đang nói cho nàng biết cách dung nhập nó.
“Không muốn chết thì làm theo lời ta nói.” Hắn lạnh lùng nhắc nhở.
Nàng có thể… tin tưởng hắn sao?
Nhân gian có câu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng; lúc trước đã bị hắn lừa quá thảm, cho nên bây giờ nàng không khỏi do dự. Trong lúc do dự, mặt nàng càng thêm tái xanh, ánh mắt nam tử lạnh đi, không kiên nhẫn nắm lấy cằm nàng, áp môi xuống.
Với nơi này nàng chính là dị vật, không bị triệt để bài trừ thì cũng sẽ bị thôn tính hoàn toàn. Nếu không dung nhập thần lực của hắn vào người, nàng đừng mơ chống lại nổi lần biến đổi tiếp theo của Huyễn Vực. Vấn đề là ở thân thể quá yếu ớt của nàng, e khó chịu đựng nổi thần lực của hắn, cộng thêm nàng lại không chịu tin hắn, hắn cũng chỉ đành dùng phương thức này giúp giúp nàng khai thông mở lối.
Chẳng đoái hoài đến sự khiếp sợ trên mặt nàng, hắn khống chế khí tức trong người đưa qua miệng thiếu nữ, để chúng chậm rãi hòa tan vào kinh mạch nàng. Tận đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, hắn mới buông nàng ra.
À, ra vẫn còn sức cắn hắn? Rất tốt.
Ngắm nhìn khuôn mặt đã khôi phục vẻ hồng hào của thiếu nữ bởi vì xấu hổ và giận dữ, tâm trạng hắn bất giác bỗng tốt hơn hẳn, song ngoài mặt vẫn chau mày nói: “Vừa nói ngươi chẳng có chút tiến bộ nào, xem ra cũng không hẳn là thế, tính cách nóng nảy và sự cảnh giác đều tăng hơn hẳn khi trước.”
Trầm Chu vừa tức vừa giận, “Đồ vô liêm sỉ, sao ngươi có thể… có thể…”
Có thể làm thế với nàng.
Nam tử lau sạch máu nơi khóe môi, trên mặt vẫn còn vẻ nghiền ngẫm khó hiểu, “Phượng hoàng có thể làm thế với ngươi, cớ gì ta lại không thể?”
Trầm Chu ngẫm nghĩ thâm ý trong câu này, sắc mặt liền cứng đờ, nghiến răng mắng: “Ngươi mắc bệnh thích nhìn lén kẻ khác à?”
Nhất cử nhất động của nàng và Phượng Chỉ hẳn đều bị hắn nhìn thấy.
Phù Uyên im lặng, lát sau dưới chóp mũi phát ra một tiếng hừ lạnh rất nhỏ, “Cho rằng ta rất muốn giúp ngươi sao? Ta chỉ không muốn ngươi chết sớm như vậy thôi.”
Hắn cũng không phải là chủ nhân của Huyễn Vực, chỉ tạm thời dựa vào thần lực mạnh mẽ của mình mà khống chế nơi này, biến nó thành lồng giam vây khốn nàng. Huyễn Vực đã tồn tại từ khi lục giới vừa hình thành, muốn khống chế nó tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, vì vậy áp lực mà hắn phải chịu gần như nhiều gấp trăm lần nàng. Chia bớt thần lực cho nàng bây giờ thật sự không phải là hành động sáng suốt, vậy mà nàng còn ghét bỏ hắn?
Trầm Chu thoát khỏi trạng thái hỗn loạn, bình tĩnh ngẫm lại thì ý thức được hành động vừa rồi của hắn là đang giúp nàng. Vẻ mặt thay đổi mấy lần, nàng mới do dự hỏi: “Thật ra ngươi vốn không có ý định giết ta đúng không? Bằng không vì sao còn muốn giúp ta?”
Chỉ cần hắn mặc kệ, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị Huyễn Vực thôn tính. Ngoài miệng thì nói huyết thống với mình chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng hẳn trong thâm tâm hắn vẫn nhớ tới tình huynh muội giữa họ.
Phù Uyên chưa kịp mở miệng giễu cợt, thiếu nữ bỗng đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của hắn, trong mắt đầy sự vui vẻ không hề che giấu, “Đại ca.”
Thân thể hắn run lên, máu huyết trong người như muốn sôi sục vì hai chữ này, nhưng nhiều hơn cả là vì cảm giác bài xích dữ dội. Hắn bực bội nhìn thiếu nữ trước mặt, cảm thấy chưa bao giờ thấy chán ghét nàng như lúc này.
Nàng lại tiếp tục chọc giận hắn, “Đại ca, theo ta trở về Không Động đi, có được không?”
Hắn chậm rãi khôi phục thần thái lười biếng lạnh nhạt muôn thuở, “Theo ngươi trở về? Vì sao?”
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, “Bởi vì huynh là đại ca của ta, trên người huynh chảy dòng máu Long tộc.”
“Dòng máu Long tộc?” Hắn phì cười, “Chảy dòng máu thấp hèn và xui rủi thì đúng hơn.”
Thiếu nữ chau mày nhìn hắn, “Đại ca, huynh là do mẫu hoàng và phụ quân sinh ra, làm sao là thấp hèn với xui rủi chứ?” Trong mắt xẹt qua một tia cô đơn, nàng cúi đầu nhìn xuống, nói thật nhỏ: “Bọn họ đều không còn, nhưng huynh còn có ta.”
Khóe môi nam tử hiện ra nụ cười lạnh, “Một kẻ không có cha cũng không có mẹ, không biết sống cũng không biết chết như ta, ở đâu ra mẫu hoàng và phụ quân trong miệng ngươi vậy? Ngươi đang đùa với ta đấy à?”
“Đại ca, có một số chuyện dăm ba câu không cách nào nói rõ, trước đây…”
Đang cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, nàng lại nghe thấy đối phương lười nhác ngắt lời mình: “Ngươi định nói trước đây có hiểu lầm gì đó?”
Thần sắc vui buồn chẳng rõ, hắn bỗng vươn tay kéo nàng đến trước mặt, chóp mũi gần như chạm vào mặt nàng, đôi mắt thăm thẳm hơn cả vực sâu, “Ngươi nghe đây, ta không quan tâm năm đó trong miệng ngươi là thế nào, ta là vết nhơ của Tố Ngọc và Tu Ly, vừa sinh ra đã là quái vật, bọn họ còn có thể thế nào? Bọn họ vứt bỏ ta, ta cũng chẳng trách.” Giọng hắn thản nhiên đến mức lạnh nhạt, “Ngươi nói xem, ta oán hai kẻ đã chết làm gì?
Yếu hầu của Trầm Chu căng lên, hô hấp gần như bị sự âm u trong mắt hắn cướp đi, nàng cay đắng hỏi hắn: “Cho nên ta và… Mặc Hành mới là kẻ huynh oán?”
Hắn nheo hai mắt, khí tức trên người âm lãnh hơn hẳn, chậm rãi hỏi lại: “Mặc Hành?”
Nàng nói gần như cầu khẩn: “Đại ca, theo ta trở về đi được không, Mặc Hành nhất định cũng rất muốn gặp huynh.”
Nam tử thoáng khựng người trước câu nói này của nàng, vẻ mặt bắt đầu trở khó đoán, hô hấp rơi trên mặt nàng vừa nặng vừa chậm, thật lâu sau hắn mới rốt cuộc mở miệng nói: “Ngươi không biết?”
Thì ra nàng không biết.
Hắn thả nàng ra, lảo đảo lùi lại.
Mặc Hành, ngươi bảo vệ nàng chặt chẽ đến vậy.
Thiếu nữ hiển nhiên không rõ vì sao hắn lại có phản ứng này, kỳ quái nhìn hắn, “Đại ca?”
Hắn ngước mắt nhìn nàng, trong mắt đã sớm chẳng còn bất kỳ cảm xúc nào, “Được, ta theo ngươi trở về gặp y.”
Nàng mừng rỡ hỏi lại: “Thật sao?”
Hắn chậm rãi nói: “Có cơ hội chiêm ngưỡng di thể của vị thượng thần tôn quý nhất trên đời, ngươi nói xem, lý gì lại từ chối chứ?”