Miệng hỏi vậy, song nàng lại nghe được rất rõ, hắn vừa nói muốn chiêm ngưỡng di thể của Mặc Hành. Khuôn mặt xinh đẹp dần dần tối đi, giọng nói nhuộm sự trách cứ dữ dội: “Mặc Hành vẫn sống rất tốt ở cung Hoa Dương, sao lại dùng loại từ ‘di thể’ chỉ dành cho người đã chết chứ? Ngươi có là đại ca ta cũng không thể ăn nói lỗ mãng như vậy!”
Thần sắc của thiếu nữ vô cùng nghiêm túc, đáy mắt trữ đầy vẻ áp bức, cứ như hắn không thu lại câu nói vừa rồi thì nàng liền thề không bỏ qua. Bây giờ trông nàng như một thanh kiếm chuẩn bị rời khỏi vỏ, hoàn toàn không còn chút hồn nhiên khi gọi hắn là ‘đại ca’ khi nãy.
Nam tử lạnh lùng nhìn nàng, hỏi với giọng điệu lãnh đạm cay nghiệt: “Một trăm năm trước Mặc Hành đã nhắm mắt xuôi tay, ngươi để ta đi gặp y, không phải để ta đi chiêm ngưỡng di thể của y thì còn có thể là gì nữa?”
Nghe xong lời hắn nói, sắc mặt thiếu nữ thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Không thể nào… không thể nào.” Nàng thì thào, bình tĩnh nhìn hắn, “Phù Uyên, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Ai cho ngươi quyền đùa bỡn về sinh tử của Mặc Hành hả?”
Nam tử vẫn đứng đó nhìn nàng, “Không tin chứ gì.” Đôi mắt xếch khẽ nhếch, “Vậy ta hỏi ngươi, lừa ngươi về chuyện này có lợi gì cho ta? Cho dù ta không thuộc về lục giới, song chúng sinh cả lục giới đều có thể làm chứng cho ta. Mặc Hành mà ngươi kính yêu đã không còn trên lục giới từ lâu lắm rồi.”
Trên người Trầm Chu bỗng tỏa ra sát khí ngùn ngụt, “Câm miệng!” Vừa nói nàng vừa không chút lưu tình vung tay về phía mặt nam tử, song tay nàng lại bị kẻ khác bắt lại.
Một nữ tử áo xanh bỗng nhiên xuất hiện ngăn giữa cả hai, giữ chặt cổ tay Trầm Chu, “Không được bất kính với chủ nhân.”
Nhìn nữ tử đột ngột xuất hiện trước mặt mình, Trầm Chu lạnh lùng nói: “Cút!”
Sức lực nơi cổ tay Trầm Chu chậm rãi tăng thêm, trước khi xương cổ tay nàng bị bóp nát, sau lưng nữ tử áo xanh bỗng truyền tới một giọng nói thanh lãnh: “Tri Nguyệt, ai cho phép ngươi đụng vào nàng ấy.”
Nữ tử được gọi là Tri Nguyệt nghe vậy liền vội vàng thả tay Trầm Chu ra, cụp mắt nhìn xuống, “Nàng ta muốn phương hại chủ nhân.”
Nam tử nói: “Tránh ra.”
Nữ tử lập tức tránh sang một bên. Nam tử chống gậy ngọc bước tới, nâng cổ tay thiếu nữ lên ngang tầm mắt, chỉ nhìn một thoáng rồi quay sang nhìn Tri Nguyệt, cất giọng rất nhẹ song lại âm u lạnh lẽo dị thường: “Nếu còn có lần sau nữa thì liền tự kết liễu mình đi.”
Thân thể nữ tử khẽ run lên, khôi phục vẻ mặt bình thản ngày thường, đáp lại: “Vâng, chủ nhân.”
Phù Uyên chuyển ánh mắt về lại với thiếu nữ trước mặt mình, đôi mắt trong trẻo trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang trợn trừng nhìn hắn, “Phù Uyên, Mặc Hành thế nào, mau nói rõ cho ta biết!”
Hắn nhẹ nhàng vuốt chỗ bầm tím trên cổ tay nàng, “Ta nói thế còn chưa đủ rõ à.” Rồi hắn cúi đầu xuống, nói từng chữ một bên tai nàng: “Mặc.Hành.chết.rồi.”
Con ngươi thiếu nữ co rút dữ dội, “Ta không tin, trừ phi ta tận mắt nhìn thấy. Những gì ngươi nói, một chữ ta cũng không tin.” Giọng nàng tuy vô cùng bình tĩnh, nhưng cảm xúc đã sớm như đê vỡ, ào ào tràn ra không thể ngăn lại.
Trầm Chu đẩy hắn ra, lảo đảo chạy về phía trước, “Không Động… Ta muốn về Không Động.”
Vừa chạy được mấy bước thì trước mặt chợt xuất hiện một bức tường lửa, nàng xoay người lại, đằng đằng sát khí quát to: “Phù Uyên, thu tiên chướng của ngươi lại!”
Hắn điềm nhiên nhìn nàng, “Chuyện ở đây còn chưa giải quyết xong thì ngươi đừng hòng đi.”
Thiếu nữ trợn trừng mắt nhìn hắn, một khắc sau liền liều mình lao vào bức tường lửa với ý định dùng máu thịt của mình đánh tan tường lửa bằng long hỏa này.
Ánh mắt Phù Uyên lập tức sầm xuống, “Ngu xuẩn.” Hắn vung tay áo lên, kéo thiếu nữ ra khỏi tường lửa, song nàng đã bị đốt đến thương tích đầy người.
Trầm Chu chỉ kịp mở mắt nhìn hắn một cái rồi lịm đi, trên khuôn mặt xinh đẹp loang lổ vết thương, quần áo trên người cũng cháy chẳng còn hình dạng.
Trong mơ màng, nàng nghe thấy nữ tử áo xanh nói: “Chủ nhân, lấy máu trong tim nàng ta cởi bỏ phong ấn trên người quan trọng hơn.”
Máu trong tim… phong ấn…
Giọng nữ tử kia như xa như gần, “Nếu Phượng hoàng tìm được cách trở vào đây, chúng ta sẽ lại thất bại trong gang tấc lần nữa.”
Là ai… ai đang nói vậy.
Có một bàn tay rơi xuống trên mặt nàng, cảm giác lành lạnh phất qua, nam tử cất giọng lạnh thấu xương cốt, “Ngươi gấp cái gì.”
“Chủ nhân đợi hơn chín ngàn năm không phải vì thời khắc này sao? Bây giờ đã không còn ai cản trở, chỉ cần lấy được giọt máu này, lục giới về sau chính là của chủ nhân.”
“Tri Nguyệt, từ khi nào ngươi lại trở nên lắm lời như vậy. Lui xuống.”
“… Vâng.”
Thật lâu sau, nam tử chợt ôn tồn nói: “A Chu, tất cả đều vì lục giới mà phản bội ta, ngươi… cũng sẽ đối địch với ta vì lục giới sao?” Rồi hắn cười khẽ, “Ta lại quên nữa rồi, cả lục giới đối với ngươi mà nói cũng không bằng một mình Phượng hoàng. Ta nên hỏi ngươi, giữa Phượng hoàng và ta, ngươi sẽ chọn bên nào thì đúng hơn.” Một bàn tay rơi xuống trước ngực nàng, nhẹ nhàng luồn xuống dưới vạt áo thăm dò, giọng nam tử càng thêm nhẹ bẫng, “Nếu có ngày đó, ta nhất định sẽ không cho ngươi cơ hội chọn hắn.”
Y phục che chắn trước ngực chợt mất đi, cảm giác lạnh lẽo khiến Trầm Chu hơi co rúm. Nháy mắt tiếp theo liền có một vật nhọn đâm chẳng vào ngực, nàng cứng người, hô hấp cũng dần trở nên gấp rút vì đau đớn, đến khi vật nhọn kia chạm đến tim, nàng rốt cuộc cũng bật kêu thành tiếng.
Nam tử hỏi: “Đau sao?”
Nàng đương nhiên không thể trả lời hắn.
Hắn cúi xuống nhìn thiếu nữ trong lòng, cần cổ thon dài hơi ngửa ra sau, môi khẽ mím, tay không tự chủ nắm chặt y phục của hắn mà trên trán còn rịn đầy mồ hôi.
Bị lấy máu tim, tất nhiên sẽ rất đau.
Cuối cùng hắn cũng trích ra một giọt máu từ tim nàng, giọt máu kia vừa rời khỏi tim liền ngưng tụ thành một viên huyết châu, trong vắt như cổ ngọc.
Cùng lúc đó Trầm Chu cũng bừng tỉnh vì đau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thều thào hỏi hắn: “Phù Uyên, ngươi lấy máu trong tim ta để… làm gì…” Nàng vươn tay ra muốn đoạt lại viên huyết châu kia, nhưng hoàn toàn hoài công.
Không phải vì bị hắn ngăn cản, mà nàng chỉ giơ lên được nửa chừng liền không còn sức giơ cao hơn nữa, thử đi thử lại mấy lần vẫn không được, cuối cùng nàng cũng hết hy vọng.
Nhìn thiếu nữ vô lực rũ tay xuống với dáng vẻ cam chịu, khóe môi Phù Uyên không khỏi khẽ nhếch lên. Niệm chú cầm máu xong, hắn dời mắt khỏi ngực nàng, trả lời câu nàng hỏi khi nãy: “Tất nhiên có chỗ dùng ta mới lấy.” Đưa tay khép vạt áo lại cho nàng, hắn thản nhiên nói tiếp: “Giọt máu tim này của ngươi, kể từ hôm nay thuộc về ta.”
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi hút viên huyết châu lơ lửng giữa không trung kia về phía ngực mình. Nhưng huyết châu còn chưa hoàn toàn dung nhập với cơ thể, hắn liền cảm giác được một nguồn thần lực bao trùm toàn bộ Huyễn Vực. Uy lực từ nguồn thần lực kia tựa như mái vòm chụp xuống, buộc nơi này thần phục mình một cách tuyệt đối.
Đôi mắt đen như mực của nam tử càng thêm thâm trầm, bên trong lóe lên sự tán thưởng hiếm thấy.
Không hổ là Phượng hoàng, có thể phá vỡ trận pháp hắn thiết lập bên ngoài Huyễn Vực, thay thế hắn trở thành chủ nhân của nơi này. Trên bầu trời là một đồ đằng hình phượng hoàng khổng lồ chẳng rõ xuất hiện từ khi nào, vừa đẹp đẽ vừa uy nghiêm, cuồn cuộn khí tức từ viễn cổ.
Phù Uyên vận khí giăng ra một kết giới hắc ám để chống lại áp lực của phượng hoàng đồ, nhưng kết giới chỉ chống đỡ được một khắc liền rạn vỡ. Nữ tử áo xanh vừa rồi kịp thời xuất hiện, dùng thần lực bổn nguyên ngưng tụ thành một lớp tiên chướng, miệng hô to: “Chủ nhân, mau rời khỏi đây.” Đang nói lưng nàng ta liền bị thần lực khổng lồ ép xuống, cong oằn.
Trong mắt Trầm Chu xẹt qua một tia sáng lạnh, nhân cơ hội này thò tay muốn lấy lại viên huyết châu vẫn chưa dung nhập với thân thể nam tử, nhưng đối phương lại như sớm nhận ra ý đồ của nàng, chỉ hơi động mắt đã khiến kinh mạch cổ tay nàng bị cắt đứt.
Nàng ôm cổ tay tứa máu ào ạt, trầm giọng nói: “Phượng Chỉ tới rồi, còn không mau đi.”
Hắn nheo mắt, “Lo cho ta à?”
Sắc mắt Trầm Chu thoáng cứng lại, “Phù Uyên, nói thế nào chúng ta vẫn là huynh muội, ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi.”
Hắn lại nheo đôi mắt hoa đào, thản nhiên nói: “Thế thì theo ta đi.”
Trầm Chu còn chưa kịp phản ứng, nữ tử tên Tri Nguyệt lập tức giật mình, vì đột nhiên thất thần nên lưng lại cong thêm một phần, song nàng ta vẫn cố hết sức nói: “Chủ nhân, mau lên.”
Còn không mau đi thì e lực bổn nguyên của nàng ta sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Phù Uyên lại lạnh lùng liếc nàng ta, “Vô dụng.” Hắn chậm rãi nhắm mắt, rốt cuộc cũng hoàn toàn dung nạp viên huyết châu kia vào ngực, lúc sau lại mở mắt ra, trong mắt hắn bỗng được nhuộm bởi một nguồn thần lực mênh mông, “Tri Nguyệt, lui ra.”
Tri Nguyệt theo lời thu lại tiên chướng, áp lực khổng lồ trên cao lập tức chụp xuống đầu Phù Uyên. Cũng trong nháy mắt đó, từ trên người hắn lại tỏa ra thần lực hùng hậu.
Trầm Chu biến sắc, đây là… thần lực của Cô Hà.
Hai luồng thần lực chống lại lẫn nhau, nhất thời không phân thắng bại. Quanh người nam tử tỏa ra kim quang nhàn nhạt, song chỉ một thoáng sau, thần lực lại tụ thành một cột ánh sáng đâm thẳng lên trời. Mắt nam tử bỗng biến thành màu vàng, thần lực quanh người phát sáng rực rỡ, bao trùm cả trời đất, vừa thần bí vừa xa xưa.
Trầm Chu vẫn được nam tử ôm trong lòng, trên mặt nàng là vẻ chấn kinh tột cùng.
Đây là thần lực đủ sức ngự trị toàn bộ lục giới!
Bên ngoài Huyễn Vực, Phượng Chỉ cũng cảm nhận được, thần sắc dần trở nên lạnh lẽo.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao trước đây Mặc Hành phải vứt bỏ Phù Uyên ở đầm Mặc Uyên. Sức mạnh nghịch thiên này chính là uy hiếp khổng lồ đối với lục giới.
Tri Nguyệt theo dõi diễn biến, đôi môi run run vì kích động, đột nhiên quỳ xuống đất hô to: “Chúc mừng chủ nhân cuối cùng cũng gỡ bỏ được phong ấn, đạt được thần lực chí tôn, ngày chủ nhân quân lâm lục giới đã ở trong tầm tay rồi!”
Trầm Chu dứt ra khỏi nỗi khiếp sợ, run giọng gọi: “Đại ca… ngươi…”
Hắn… muốn tuyên chiến với lục giới…
Cùng lúc đó, trong điện Huyền Thiên, Thiên đế bỗng đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi điện, cảm nhận được thần lực đang khuấy động không trung của lục giới, vẻ mặt dần trở nên nặng nề và lạnh lẽo. Tiên quan đứng bên cạnh cũng mẫn cảm nhận ra được sự sợ hãi bất an cực cùng nơi đáy mắt Thiên đế, rồi lại nghe thấy ông ta thì thào: “Tà thần… giáng thế rồi.”
Bên trong Huyễn Vực lúc bấy giờ, nam tử thu lại sắc vàng trong mắt, cười khẽ, “Quân lâm lục giới? Vô vị.”
Trường bào đỏ rực không gió mà tự bay phần phật, nơi đáy mắt đen kịt của hắn là sự trống rỗng mênh mông.
Mặc Hành, ngươi vì lục giới mà muốn giết ta, đã thế ta sẽ hủy lục giới cho ngươi xem.
Trầm Chu ngẩng đầu nhìn nam tử, ánh mắt men theo đường viền cằm sắc sảo cuối cùng dừng lại ở vầng trán hắn, nhìn thấy nơi đó xuất hiện ấn ký hoa long lâu màu vàng thì không khỏi hoảng hốt, hô hấp cũng hỗn loạn theo.
Chú ý tới ánh mắt của nàng, nam tử từ tốn cúi đầu xuống hỏi: “A Chu, kể từ hôm nay ta và lục giới là địch, ngươi… muốn ngăn cản ta hay là đi với ta?”