Đối với Trầm Chu, một trăm năm ở trong chuông Hỗn Mang nói dài thì dài mà nói ngắn cũng ngắn.
Khó chịu nhất là mấy ngày đầu tiên, nàng luôn thất thần, trong đầu đều là những lời của Mặc Hành, cảm thấy mình nên ngẫm nghĩ cho thông suốt. Cứ thế nàng chìm đắm trong suy nghĩ, không ngủ cũng không nghỉ, cuối cùng kiệt sức đến ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, nàng nằm rạp trên mặt đất, òa khóc nức nở, có lẽ là vì bốn phía không chút ánh sáng khiến nàng sợ hãi, cũng có lẽ là vì cần được phát tiết sự khổ sở trong lòng.
Nàng phát hiện có một số chuyện, bất kể nàng có nghĩ thế nào cũng không thông suốt được, ví như tại sao lòng nàng không có bất kỳ dao động gì khi biết được nguyên do cái chết của Tố Ngọc. Ý niệm đầu tiên khi ấy của nàng là biện hộ cho Mặc Hành.
Nàng tự nói với bản thân, cái chết của Tố Ngọc là chuyện không thể tránh được, Mặc Hành thân là thượng thần Long tộc, dĩ nhiên không thể vì tình riêng mà bỏ mặc trăm họ. Năm đó vì Không Động Mặc Hành đã nguyện hao tổn hơn nửa phần thần lực, nếu có lựa chọn tốt nhiên thì dĩ nhiên đã không hy sinh Tố Ngọc. E tình huống khi ấy đã vượt ra khỏi sự khống chế của người.
Nàng không có cách nào hận Mặc Hành, Tố Ngọc có ơn sinh ra nàng nhưng Mặc Hành mới là người nuôi lớn nàng…
Còn Phượng Chỉ, phong ấn ở Thần Mộ quan trọng tới đâu không nói cũng hiểu, nếu không nghiêm trọng đến mức độ nhất định, hắn cũng sẽ không tính toán đến trên đầu nàng. Hắn vốn có vô số cơ hội đoạt lấy diễm linh châu, nhưng hắn vẫn không hề ra tay. Bây giờ nghĩ lại, lần đầu tiên cự tuyệt lời thổ lộ của nàng, có lẽ hắn đã quyết định buông tay.
Hắn muốn nàng rời khỏi hắn, cách hắn thật xa.
Nếu Phượng Chỉ không đến Không Động, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ quên hắn, nàng tiếp tục làm đương gia Không Động của nàng, hắn tiếp tục làm đế hoàng Phượng tộc của hắn, vĩnh viễn không gặp gỡ theo an bài của thiên mệnh. Đáng tiếc, rõ ràng chính bản thân quyết định nhưng hắn lại dao động trước. Bằng không hắn đã không làm chuyện không hợp lẽ thường như thay mặt Thiên tộc cùng Thanh Huyền quân đến Không Động cầu hôn.
Vị thần thượng cổ hùng mạnh nhất cõi đời này cũng có lúc không quản được bản thân, nói ra cứ như Trầm Chu bỗng nhiên được hời vậy.
Cả hai đều không dễ chịu, nàng còn hận hắn làm gì.
Nàng chỉ có chút thương hại hắn, và cũng thương hại chính bản thân nàng.
Bọn họ đều là thượng thần tôn quý nhất cõi đời này, ấy thế mà đều không thể làm theo ý mình, ngay cả muốn yêu một người cũng khó khăn như vậy.
Song nàng không thể mềm yếu như thế này mãi, sau khi phát tiết nàng phải nghĩ cách trải qua thời gian một trăm năm trong này.
Ở đây cái gì cũng không có, việc duy nhất nàng có thể làm chính là tĩnh tâm nhập định, điều dưỡng nội tức.
Nàng từ nhỏ chỉ thích vung đao múa thương, kém nhất là công pháp tu luyện nội tại, cho nên công phu quyền cước của nàng rất tốt nhưng lại hết sức tệ hại trong chuyện khống chế thần lực. Nhất là khi trong người nàng vẫn tồn tại hai nguồn thần lực khác nhau, thỉnh thoảng xung đột xảy ra khiến nàng như sống không bằng chết.
Thế nên Mặc Hành mới hết lần này đến lần khác dặn dò nàng, trước khi hoàn toàn nắm giữ thần lực của diễm linh châu, nàng tuyệt đối không được tự ý sử dụng lực bổn nguyên. Song thần lực của diễm linh châu vô cùng lớn, tuy đã dung hòa nó với nguyên thần nhưng nàng vẫn không thể tự do vận dụng dù chỉ một phần sức lực của nó. Ngày nào nàng còn chưa điều hóa xong diễm linh châu thì nguồn thần lực không thể khống chế này vẫn có khả năng bùng nổ, tái diễn một lần nữa trận đại họa do Tố Ngọc khởi nguồn chín ngàn năm trước.
Nghĩ đến Tố Ngọc, ánh mắt không chút thần thái của nàng càng thêm ảm đạm.
Nữ thượng thần ban cho nàng sinh mạng kia đến cùng là người thế nào, tại sao lại làm ra chuyện điên cuồng đến như vậy?
Cứ thế nàng chậm rãi ngẫm nghĩ rồi trục xuất từng ý niệm hỗn loạn ra khỏi đầu. Vốn chỉ muốn tĩnh tọa điều tức để giết thời gian, song sau khi thử vận khí nơi đan điền đi một vòng, nàng kinh ngạc phát hiện, tuy rất chậm nhưng một phần thần lực của diễm linh châu đang hòa tan làm một với nguyên thần của nàng.
Hóa ra, Tố Ngọc tạ thế trong nỗi căm phẫn ngút trời cho nên diễm linh châu được kết ra cũng mang theo lệ khí khổng lồ. Đây chính là nguyên nhân khiến nàng khó khăn thuần hóa diễm linh châu. Nhưng tại nơi này, số lệ khí kia lại bị thần uy của chuông Hỗn Mang trấn trụ, khiến công cuộc chuyển hóa diễm linh châu trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đây có lẽ là… được phúc trong họa nhỉ…
Sau khi phát hiện ra điều này, nàng bắt đầu tập trung chuyển hóa thần lực của diễm linh châu. Nếu có thể hoàn toàn hấp thụ diễm linh châu, xem như nàng đã không lãng phí cơ duyên này.
Bên trong chuông Hỗn Mang không có ánh sáng nên chẳng phân biệt được ngày hay đêm, tâm tư nàng đều đặt vào chuyện chuyển hóa diễm linh châu nên cũng không chú ý đến thời gian trôi qua.
Dựa theo phương pháp luyện khí hóa thần cơ bản nhất, nàng dẫn thần lực của diễm linh châu tuần hoàn qua tất cả kinh mạch trên người, quá trình này tuy rất chậm nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Nàng mất chín ngàn năm cũng chỉ miễn cưỡng dung hòa được một phần nhỏ thần lực của diễm linh châu, song chỉ trăm năm ngắn ngủi đã có thể luyện hóa hoàn toàn phần còn lại. Nói nghe có chút phi thực tế, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được thần lực trong người càng lúc càng nhiều hơn. Theo tốc độ này thì sau một trăm năm, thần lực của nàng có lẽ sẽ tăng lên gấp ba lần.
Song tại khoảnh khắc chuẩn bị đột phá cảnh giới, Trầm Chu đột ngột ngừng lại, thần lực tuột trở về mức cũ, sự gián đoạn này đã tạo nên thương tổn cực lớn lên ngũ tạng, khiến nàng không khỏi hộc ra một búng máu tươi.
Không thể tiếp tục được nữa, tu vi chín ngàn năm vẫn chưa đủ thừa nhận nguồn thần lực vô tận của diễm linh châu.
Nàng tự nói với bản thân: Trầm Chu, thân thể mi đã đến cực hạn, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm liều.
Cho nên trong khoảng thời gian còn lại, nàng không động đến diễm linh châu nữa, chỉ chăm chú luyện khí hóa thần.
******
Thế rồi một ngày kia, bên tai vang lên một tiếng sấm mùa xuân thanh thúy, thiếu nữ đang nhắm mắt dưỡng thần bừng tỉnh.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trong trẻo như ngọc lưu ly, đen nhánh tựa đầm sâu.
Thời hạn một trăm năm cuối cùng cũng qua.
Cùng lúc đó, các tướng sĩ của Không Động đều đang trang nghiêm nhìn chuông Hỗn Mang chằm chằm. Cách chuông khoảng mười trượng là một vị thần quân y phục tuyền đen, giữa hai hàng mày thanh tú không rõ buồn vui nhưng hắn lại không tự chủ hơi mím môi, nắm tay, siết chặt biểu lộ sự căng thẳng hiện có. Số thần tướng còn lại đều đứng sau lưng hắn, cách chuông một khoảng xa chờ đợi. Đây đã là khoảng cách gần nhất, nếu tiến đến gần hơn nữa, bọn họ sẽ bị thần uy của chuông Hỗn Mang thương tổn.
Vài lão tướng không nhịn được phải cảm thán, ngay cả Dạ Lai thần quân cũng khó khăn lắm mới tới gần được một bước, không rõ vị đế quân của Phượng tộc kia rốt cuộc làm thế nào trụ ở đây suốt một trăm năm trời? Bị sự tò mò khiêu khích, bọn họ liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng bắt được một cái bóng trắng đang lẳng lặng đứng một góc, điềm nhiên nhìn Bạch Trạch đang bấm quyết mở cửa vào chuông.
Đến giờ mà vẫn có thể bình thản như vậy, đúng là phải bội phục sự chịu đựng của vị thượng thần này.
Bọn họ còn chưa cảm thán xong thì bỗng bị một nguồn thần lực thượng cỗ ập đến làm cho kinh hãi.
Chuông Hỗn Mang từ từ mở ra, linh lực của cả ngọn núi cũng bị ảnh hưởng khiến chúng thần tướng cuống quýt nín thở, rướn cổ lên nhìn về phía trước vì sợ bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy đế quân trước tiên sau một trăm năm. Không ai chú ý tới bóng người áo trắng kia cũng bất giác tiến lên, xong mới đi được hai bước hắn chợt đứng lại.
Phượng Chỉ bình ổn nhịp thở, không tiếp tục tiến lên nữa.
Nha đầu nhất định không thích mới liếc mắt đã nhìn thấy người nàng chẳng muốn gặp nhất.
Có ai đó thất thanh kêu lên: “Đế quân…”
Tim hắn đập mạnh, nhanh chưa từng thấy.
Thiếu nữ được Bạch Trạch dắt tay chậm rãi bước tới, mái tóc đen óng đã dài đến mắt cá chân, búi tóc nửa đầu được giữ hờ bằng một chiếc trâm gỗ, ngoại bào tiệp màu tóc hờ hững đong đưa theo từng bước chân, phần tóc mái chợt bị gió thổi vén sang một bên, để lộ đôi mắt trầm tĩnh thanh nhã như nước hồ thu. Nàng gầy hơn, nhưng vẫn đẹp như vậy.
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, liếc thấy hai bàn chân trần trụi của nàng thì mi tâm khẽ chau lại, thân thể không chịu sự khống chế hơi đổ về phía trước. Song một cái bóng đen đã chạy đến trước một bước.
Dạ Lai quỳ trước mặt thiếu nữ, hóa ra một đôi giày rồi cẩn thận mang vào chân nàng.
Nàng không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn động tác của Dạ Lai, khóe môi hơi cong nhưng trên mặt không hề có chút vui vẻ nào.
Dạ Lai mang giày cho Trầm Chu xong lại cởi áo choàng của mình khoác lên vai nàng, nhìn ngắm nàng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Đế quân, chúng ta về nhà thôi.”
Các thần tướng còn lại liền rối rít hành lễ, đồng thanh hô lên: “Cung nghênh đế quân trở về cung Hoa Dương!”
Bạch Trạch đứng bên cạnh, thấy nàng quay đầu nhìn quanh như đang tìm ai thì hỏi: “Trầm Chu, nàng đang tìm ai?”
Không nhìn thấy Mặc Hành, Trầm Chu không nén được sự thất vọng, rũ mắt nói: “Không có gì. Chúng ta trở về thôi.” Song vừa nhấc chân chuẩn bị đi, nàng chợt nghe thấy có người gọi mình: “A Chu.”
Không hề quay đầu lại, nàng lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”
Ánh mắt thoáng ảm đạm đi, Phượng Chỉ cố ra vẻ bình thản, cười nói: “Không có gì, chẳng qua vì A Chu như không nhìn thấy bổn quân nên bổn quân đành phải lên tiếng nhắc nhở.”
Tuy hắn đứng khá xa, lại hơi khuất tầm mắt, nhưng hắn không tin nàng không nhìn thấy mình. Nha đầu chắc chỉ không muốn nhìn mặt hắn mà thôi.
Trầm Chu dĩ nhiên đã nhìn thấy Phượng Chỉ từ đầu.
Mà có muốn không nhìn thấy cũng thật sự rất khó.
Trầm Chu bình thản nói: “Trăm năm không thấy ánh mặt trời nên mắt vẫn chưa thích ứng kịp, không nhìn thấy Phượng hoàng, mong Phượng hoàng không vì vậy mà phiền lòng.”
Nghe vậy Phượng Chỉ lập tức nóng nảy bước lên một bước, đưa tay ra, “Mắt nàng thế nào? Để bổn quân xem xem thử.”
Nhưng nàng lại tránh đi, “Không nhọc Phượng hoàng phí tâm. Dạ Lai, chỉ đón bổn thần về nhà thôi, sao lại phiền đến người ngoài thế?”
Hai chữ ‘người ngoài’ lập tức khiến vẻ tươi cười trên mặt Phượng Chỉ nhạt đi.
Dạ Lai nhíu mày, thấp giọng thưa: “Thật ra thì một trăm năm qua, thượng thần Phượng Chỉ vẫn luôn…”
Phượng Chỉ ngắt lời hắn, khẽ cười hỏi thiếu nữ: “Bổn quân không mời mà tới, khiến A Chu không vui sao?”
Trầm Chu điều chỉnh tâm trạng rồi quay mặt về phía hắn, con ngươi đen như mực không có chút độ ấm, “Phượng hoàng, bổn thần đã đính hôn, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn. Nếu có điều tiếng gì không hay truyền ra ngoài, bất kể là đối với bổn thần hay ngài đều chẳng tốt đẹp gì. Ngài nói có đúng không?”
Phượng Chỉ rũ mi, từ tốn nói: “Không sai.”
Nàng vẫn nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh mắt không chút dao động, “Vì vậy mong ngài nghĩ cho danh tiết của ta, sau này đừng gặp mặt nhau nữa.” Dứt lời nàng lại nhoẻn cười, hơi ngước cằm lên, nói với thần thái kiêu ngạo: “Thượng thần Phượng Chỉ, ta và ngài, dừng lại ở đây thôi…”
Hắn nhìn nàng thật lâu mới đáp: “Đúng vậy, dừng lại thôi.”
“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, thượng thần Phượng Chỉ, xin không tái ngộ.”
Nói xong nàng dẫn đám người Bạch Trạch và Dạ Lai rời đi, không quay đầu lại nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Mây đen tản đi, mặt trời chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, vị thượng thần áo trắng đứng đó một lúc thật lâu, cuối cùng mới thấp giọng lẩm bẩm: “A Chu, nàng muốn đoạn tuyệt với bổn quân, bổn quân có đồng ý sao?”