Trầm Chu điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi về phía hắn, “Phượng Chỉ, tới sao không phái người báo?”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, mắt phượng ẩn chứa ý cười trào phúng, “A Chu, từ khi nào mà bổn quân gặp nàng lại phải phái người báo trước vậy?”
Nhạy bén nhận thấy sự lạnh giá trong đáy mắt hắn, Trầm Chu hơi khựng một thoáng rồi hỏi: “Chàng đang tức giận?”
Giọng hắn đều đều không chút cảm xúc, “A Chu không có ý định giải thích sao?”
Nàng im lặng trong khoảng khắc mới nói: “Thật ra ta bị…”
Ta bị Phù Uyên hạ cổ, không thể quá thân cận với chàng, bằng không sẽ bị cổ trùng cắn xé tim, sống không bằng chết.
Lời này vừa mới lướt qua trong đầu, tim nàng liền đau đớn dữ dội, Trầm Chu siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, cố sức bình ổn nhịp thở rồi nói tiếp: “… Bị rất nhiều việc vặt vãnh phiền nhiễu, cho nên không có tâm trạng. Nếu chàng thấy buồn chán, có thể triệu Dạ Lai chơi cờ cùng.”
Phượng Chỉ không biết rằng, tuy tránh mặt hắn, nhưng ngày nào nàng cũng gọi Thành Bích tới hỏi thăm sinh hoạt thường ngày của hắn, khi nào rời giường, khi nào đi ngủ, hôm nay tâm trạng thế nào, ban đêm ngủ ngon hay không… Những vấn đề này khiến Thành Bích cảm thấy áp lực vô cùng, “Đế quân, em đâu phải con sâu trong bụng thượng thần Phượng Chỉ, làm sao em biết được tâm trạng ngài ấy tốt hay không tốt, ngủ có ngon hay không ạ?”
Khi ấy Trầm Chu đặt tay lên vai cô nàng, nghiêm túc dạy bảo: “Nhìn bề ngoài là biết, nếu mặt mày hồng hào, thần thái sáng sủa, tất nhiên là đang vui vẻ, ngủ ngon giấc; nhưng nếu mặt trông âm u, mày chau mi nhíu, thì tám trên mười là đang không hài lòng chuyện gì đó. Tuy em không phải là sâu trong bụng chàng, nhưng cũng phải biết nhìn mặt mà đoán chứ?”
Theo Thành Bích, nhìn mặt đoán ý với người khác thì dễ, nhưng với thượng thần Phượng Chỉ quả thật khó muôn nghìn trùng, cô nàng nhịn không được hỏi: “Đế quân đã quan tâm thượng thần Phượng Chỉ như vậy, tại sao còn bỏ mặc lạnh nhạt với ngài ấy?”
Trầm Chu đáp mà không hề đổi sắc mặt: “Bổn thần bận.”
Khóe mắt Thành Bích hơi co giật, lại không nhịn được nhăn tít mày, hỏi tiếp: “Đế quân, người có cái gì khó nói ra sao?”
Trầm Chu ho khẽ một tiếng rồi nói: “Bổn thần có thể có gì khó nói chứ, lui xuống đi, bổn thần muốn được yên tĩnh một chút.”
Thành Bích không hề biết, đó là mỗi ngày trước khi ngủ nàng đều đến ngoài biệt viện của Phượng Chỉ đứng một hồi, tuy chỉ cách nhau một bức tường song với nàng mà nói lại như cách thiên sơn vạn thủy.
Dẫu không chỉ một lần thử dùng thần lực trục xuất cổ trùng ra khỏi người, nhưng mỗi lần ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, cổ trùng liền cắn xé khiến nàng đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Chẳng những thế, nàng còn phải chịu đựng sự cười nhạo chế giễu của Phù Uyên, cảm giác đó thật sự khó chịu không lời nào tả xiết.
Đây vẫn chưa phải là chuyện thống khổ nhất, tính nàng vốn không thích quanh co lòng vòng, nhưng lại có rất nhiều lời không thể nói, đó mới là khổ sở nhất.
Phù Uyên thả nàng trở về, cố ý cho nàng biết về đèn dẫn hồn, đặt nàng vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đều vì muốn lợi dụng tình cảm nàng dành cho Mặc Hành để nhiễu loạn trật tự của lục giới.
Nàng không muốn nhiễu loạn lục giới, nàng cũng không muốn vì lục giới mà từ bỏ sau khi đã biết rõ biện pháp hồi sinh Mặc Hành. Đứng trước sự lựa chọn khó khăn thế này, nàng thật sự rối loạn, không biết nên làm gì.
Có đến vài lần nàng suýt không nhịn được nói thẳng ra với Phượng Chỉ, nhưng rồi nàng lại sợ hãi ngừng lại, bởi vì nàng biết rõ, cho dù phía trước là kết cuộc vạn kiếp bất phục, Phượng Chỉ cũng nhất định sẽ nhảy xuống theo nàng. Nàng không sợ hắn cùng mình nhận lấy chỉ trích của toàn thế gian, bởi vì nàng biết hắn không quan tâm, nàng chỉ sợ tư tâm của mình sẽ hại hắn.
Nàng đã mất Mặc Hành, không thể lại bất chấp nguy cơ mất đi cả Phượng Chỉ…
Thẳng thắn nói cho hắn biết hay một mình đối mặt đều là ích kỷ.
Trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt lại không thể để lộ bất kỳ biểu hiện, có lẽ ở cùng Phượng Chỉ thời gian dài, nàng cũng học được cách ẩn giấu cảm xúc nên không hề bị hắn nhìn ra. Song khi đối diện với ánh mắt lành lạnh của hắn, nàng lại đứng ngồi không yên, không tự chủ tránh né ánh mắt của hắn.
Phượng Chỉ nhìn nàng hồi lâu mới từ tốn mở miệng: “A Chu, bất luận nàng muốn làm gì, bổn quân đều sẽ theo nàng.”
Trầm Chu thoáng thất thần trước những lời này, mây đen tụ trong lòng chậm rãi tan đi. Nàng thật sự không ngờ, vấn đề khiến nàng rối ren suốt mấy ngày qua liền có được đáp án chỉ với một câu nói đơn giản này của Phượng Chỉ.
Bất kể là thế nào, nàng đều muốn ở cùng với hắn không chia lìa.
Không đợi nàng lên tiếng, Phượng Chỉ lại nói tiếp, giọng bỗng nặng hơn mấy phần, “Thế nhưng, bổn quân không đồng ý việc dùng bốn thần khí thượng cổ luyện hóa lửa chí dương.”
Trầm Chu ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt nhìn hắn, đáy mắt dần bị bao phủ bởi sương mù, “Là Bạch Trạch nói cho chàng biết?”
Phượng Chỉ nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên nhưng đáy mắt không hề có chút ý cười nào, “Chuyện bổn quân muốn biết còn cần phải qua Bạch Trạch sao?”
Chỉ cần lật qua những cổ tịch nàng tra cứu, muốn biết nàng rốt cuộc muốn làm gì là chuyện quá dễ. Hắn chỉ không muốn tự mình tìm nàng xác nhận mà thôi.
“A Chu, nếu bổn quân không nói, nàng còn định giấu bổn quân bao lâu nữa?”
Trầm Chu lại quan tâm một vấn đề khác hơn, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Phượng Chỉ, chàng vừa nói, chàng không đồng ý.” Hô hấp nàng hơi có chút hoảng loạn, “Tại sao?”
Không hề bỏ sót địch ý nơi đáy mắt nàng, sắc mặt Phượng Chỉ lạnh dần, “Hạo Nguyệt thương, dù Bích Lạc, Định Hải châu, Phượng Huyết ngọc… nếu nàng muốn, bổn quân đều có thể thay nàng lấy về.”
Trầm Chu ngây người, vành mắt dần đỏ ửng, “Vậy sao lại nói chàng không đồng ý?”
Hắn hỏi ngược lại nàng: “Nàng có từng nghĩ, để lấy về bốn vật này, nàng sẽ phải đối đầu với bao nhiêu ẩn số không? Có thể thuận lợi lấy được hay không là một ẩn số, sau khi lấy về liệu có thể luyện thành lửa chí dương hay không cũng là ẩn số, cho dù luyện hóa thành công, thuận lợi mượn được đèn dẫn hồn từ tay Minh vương, có thể hồi sinh Mặc Hành đã hồn phách tiêu tán hay không càng là ẩn số trong ẩn số.”
Nhiều ẩn số như vậy, ngay cả hắn cũn không có được đáp án rõ ràng, mà cho dù tất cả đều vế khó, hắn nhất định sẽ cùng lui cùng tiến với nàng. Nhưng đứng trước sự cố chấp của nàng, hắn vẫn muốn thử ngăn cản nàng.
“Nàng nói đi, chuyện này có nhiều ẩn số như vậy, tại sao bổn quân lại đồng ý?”
Trầm Chu thoáng lảo đảo, lời của Phượng Chỉ không khác gì chậu nước lạnh xối thẳng xuống đầu nàng, lạnh đến thấu xương.
Mỗi một ẩn số hắn liệt kê ra, sao nàng chưa từng cân nhắc qua chứ, nàng chỉ không quan tâm mà thôi, cho dù hy vọng cực kỳ nhỏ, nàng vẫn muốn thử một lần.
Mặc Hành vốn có thể tiếp tục cuộc sống an nhàn xa lánh thế gian, nhưng người lại chọn ở lại cung Hoa Dương bầu bạn với nàng hơn chín ngàn năm. Chín ngàn năm qua, người chính là tất cả của nàng.
Trầm Chu mím chặt môi, câu cuối cùng của Phượng Chỉ khiến nàng đau đớn hởn cả bị cổ trùng cắn.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Phượng Chỉ biết mình đã hơi nặng lời, song đưa tay về phía nàng lại bị nàng tránh né.
Nàng nói: “Đúng, chuyện này quả thật có rất nhiều ẩn số, nhưng có ẩn số cũng tức là có cơ hội thay đổi tình thế, sao ta có thể ngồi yên không thử một lần mà phải chấp nhận kết cục đặt trước mắt mình? Huống chi, ván cờ này không phải định ở thắng hay thua, mà là sống chết của Mặc Hành. Phượng Chỉ, chàng không biết, nhìn thấy Mặc Hành nằm bất động trong quan tài băng, ta đau đớn đến nhường nào đâu.”
Từ khi trở về Không Động, đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp đề cập đến cái chết của Mặc Hành, Phượng Chỉ dẫu đau lòng nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn chút, mượn cơ hội này buộc nàng nói ra dù sao cũng tốt hơn là cứ đè nén mãi trong lòng.
Hắn rút tay về, biết mình nhẫn tâm nhưng vẫn phải nói: “A Chu, một trăm năm trước Mặc Hành đã trở về Thần Mộ, chỉ có nàng vẫn cố chấp cho rằng y còn trở về được mà thôi.”
Nghe vậy vành mắt thiếu nữ lập tức ngập đầy nước, nàng hít mạnh vào, cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lẽo khó tả, “Chàng nói vậy là có ý gì?”
Phượng Chỉ đáp: “Ý bổn quân là, đến nay chưa hề có ai có thể trở về từ Thần Mộ cả. Mặc Hành cũng không ngoại lệ.”
Trầm Chu rốt cuộc không kềm được nữa, nước mắt lăn dài xuống hai bên má, “Im ngay.” Nàng lau lung tung trên mặt, “Phượng Chỉ, chàng chỉ muốn thuyết phục ta, không muốn ta mạo hiểm mà thôi.” Mặc dù đã hết sức đè nén, nhưng toàn thân nàng vẫn run rẩy không ngừng, “Nhưng ta đã quyết định, chàng có đồng ý hay không chẳng quan hệ gì đến ta.”
Dứt lời nàng liền xoay người đi vào điện, nếu tục ở lại đây cũng chỉ dẫn đến cãi nhau kịch liệt thôi.
Dẫu biết hắn có lập trường của hắn, nhưng nàng vẫn không nhịn được chán ghét lời hắn vừa nói. Thật sự chán ghét.
Song vừa mới quay người, nàng liền nghe hắn nói: “Đứng lại.”
Nàng không để ý, tiếp tục đi vào. Giọng Phượng Chỉ trở nên âm u: “Còn đi nữa thì đừng trách sao bổn quân không khách khí.”
Nghe vậy, Trầm Chu muốn thi triển thuật trốn thoát, nhưng lại quên thương thế do Phù Uyên gây ra vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, một chú thuật cơ bản cũng không thi triển được. Đang rối rắm trong đầu thì người nàng bỗng bị bao phủ bởi một ấn chú, phong ấn tất cả mọi cử động của nàng. Hai mắt nàng lại lập tức đỏ lên, “Phượng Chỉ, mau giải chú.”
Phượng Chỉ không nhanh không chậm đi tới phía sau Trầm Chu, tay áo vừa nhấc liền ôm nàng vào lòng.
Chú định thân trên người nhanh chóng được cởi bỏ, nhưng nàng lại bị ôm chặt không thể nhúc nhích, cơn đau trước ngực vỡ òa, khiến nàng gần như suýt ngất. Phượng Chỉ không hề phát hiện sự khác thường ở nàng, chỉ cho rằng thân thể nàng run rẩy như vậy là vì vừa mới quá kích động.
Nàng cay đắng mở miệng hỏi: “Phượng Chỉ, nếu ta thật sự muốn vì Mặc Hành mà đối địch với toàn bộ lục giới, chàng sẽ đến ngăn cản ta sao?”
Hắn đáp: “Ta sẽ.”
Nàng im lặng trong khoảng khắc, chua chát thì thầm: “Nên như thế.”
Giọng Phượng Chỉ vô cùng nhẹ, “A Chu, nàng và Mặc Hành tình cảm sâu đậm, nàng muốn mạo hiểm để cứu y, bổn quân hiểu. Nhưng bổn quân không chấp nhận nàng đem mạng chính mình ra để đổi mạng của Mặc Hành.” Vòng tay ôm nàng càng thêm chặt, “Làm sao bổn quân có thể đồng ý đây…”
Trầm Chu thôi giãy giụa, vô lực tựa vào lòng Phượng Chỉ, mệt mỏi gọi tên hắn: “Phượng Chỉ…”
Nụ hôn của hắn rơi xuống cổ nàng, hô hấp của Trầm Chu càng thêm nhanh, đau đớn nơi tim khiến nàng gần như nghẹt thở. Phượng Chỉ không nhìn thấy nét mặt nàng, chỉ cảm thấy thêm kích thích trước phản ứng của nàng, lập tức quả quyết ôm nàng lên đi thẳng vào phòng.
Sau khi Trầm Chu xuống giường, hắn cúi xuống ngằm nhìn nàng. Trâm cài đã bị tuột ra, tóc nàng xõa tung trên gối, sắc mặt hơi tái nhưng càng thêm động lòng người.
Y phục trên người Trầm Chu đã bị kéo xộc xệch, nơi cổ loang lổ vết đỏ, mắt hắn càng lúc càng đen sẫm, không nói lời nào liền trực tiếp niệm chú cởi sạch y phục của nàng rồi áp mình xuống…
Trầm Chu giãy giụa trong đau đớn gây ra bởi cổ trùng, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là liều chết triền miên.
Khi hoan ái kết thúc, nàng cuối cùng không chịu được nữa, ngất xỉu trong lòng hắn.
Bấy giờ Phượng Chỉ mới phát giác có gì đó không đúng, thấp giọng gọi: “A Chu.”
Gọi vài tiếng vẫn không thấy nàng đáp lại, hắn vội vàng thăm dò mạch của nàng, chỉ khắc sau con ngươi hắn bỗng nở lớn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tâm mạch nàng lại suy kiệt đến mức này?
Hắn cẩn thận đỡ nàng lên ôm trong khuỷu tay, nàng khẽ *ưm* một tiếng, mày nhíu chặt, giữa ấn đường có hắc khí quanh quẩn.
Trên trán Phượng Chỉ rịn ướt mồ hôi, nhưng toàn thân lại lạnh buốt.