Trầm Chu đứng yên nhìn Phù Uyên khuất dạng rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm với chính mình: “Kỳ quái thật, chỉ mấy tháng ngắn ngủi nhưng tại sao lại dài dằng dặc đến thế này, cứ như đã đi hết một đời vậy.”
Vì câu nói này của nàng, Bạch Trạch và Dạ Lai đều giật mình. Dạ Lai tiến lên giữ chặt hai vai nàng, “Đế quân, cuộc sống về sau còn rất dài.” Dứt lời hắn mới ý thức được, nàng đã trả lại đế ấn, không còn là đế quân của hắn nữa.
Hắn trầm lặng hẳn đi vì ý nghĩ này, lại nghe thấy nàng khẽ cười, “Gấp cái gì, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. Ngươi nói không sai, cuộc sống về sau còn rất dài,”
Ngắm nhìn bóng dáng nàng đi xuống bậc thềm ngọc, Dạ Lai bỗng bừng tỉnh. Phía trước là hàng hoa đào bị gió thổi rơi rụng lả tả, thiếu nữ áo trắng bước trong gió, tựa như đi vào một bức tranh.
Hôm Trầm Chu rời khỏi Không Động là một ngày trời nắng đẹp, nàng trốn thần quân phụng kiếm lẻn vào kiếm chủng lấy một thanh cổ kiếm, lần này nàng không quên cẩn thận phong nó vào trong vỏ kiếm. Trước khi đi, nàng lại lẻn vào điện Quan Tinh nhìn Mặc Hành một lần cuối.
Tối hôm qua nàng đã mơ thấy Mặc Hành. Người mở đôi mắt đen sâu của mình ra, nhẹ nhàng gọi nàng: “Chu Nhi.”
Nàng tưa như trở về lúc còn bé, lảo đảo nhào vào lòng Mặc Hành, nắm chặt vạt áo người gào khóc.
Bàn tay của người đặt lên sau lưng nàng, dịu dàng xoa xoa, “Sao lớn như vậy mà còn khóc nhè.”
Sau khi tỉnh mộng, nàng giơ tay lên chùi mắt, tự trách: Trầm Chu, sao ngươi có thể ủy mị như vậy.
Dù đã cắn chặt răng, song nước mắt nàng vẫn chảy ướt đẫm gối nằm.
Sang hôm sau, nàng đứng trước quan tài của Mặc Hành, nhìn người thật lâu rồi mới buộc mình quay đầu rời đi.
Tại khoảnh khắc nàng quay đầu đi, lông mi của người nằm bên trong máy khẽ một cái, khiến đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt kia nom như sẽ mở ra bất cứ lúc nào…
Trong một tòa lầu nào đó của cung Hoa Dương, Phù Uyên lười biếng chống đầu tựa người trên kháng, trên người vẫn mặc ngoại bào đỏ rực, nghe nữ quan báo lại: “Đế quân vừa rời khỏi Không Động, có thần tướng âm thầm theo bảo vệ, có lẽ trước đó Dạ Lai thần quân đã dặn dò bọn họ trước…”
Hắn hờ hững nghe Thành Bích nói, không tỏ thái độ gì.
Trải qua một thời gian điều dưỡng, trên mặt nam tử đã khôi phục chút huyết sắc, nhưng vẫn rất tái, toàn thân như vừa bước ra khỏi tranh thủy mặc.
Thành Bích thầm nghĩ: vị này tuy là ca ca ruột của đế quân, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác hẳn, chỉ đứng bên cạnh thôi đã cảm thấy được hàn ý bức người.
Nếu là lúc trước, nàng còn có thể làm bộ khách khí một phen, nhưng bây giờ thần lực của đối phương đã hoàn toàn biến mất, nàng đương nhiên không cần sợ hắn, cho nên đưa nắm tay lên che miệng *khụ* một tiếng rồi nói: “Đế quân thân ở Không Động nhưng lòng lại ở bên ngoài, cho nên thần quân mới thả cho nàng ấy đi?”
Lại thấy hắn chuyển mắt nhìn thẳng vào mình, Thành Bích bỗng lạnh sống lưng, thái độ vốn tùy tiện lập tức trở nên đoan chính lại vì cái nhìn này. Nàng cân nhắc tâm trạng của hắn rồi e dè hỏi: “Chẳng lẽ thần quân định… bắt đế quân về?”
Hắn thu hồi ánh mắt, lười biếng đáp: “Không cần.” Câu nói tiếp theo khiến tim Thành Bích nảy một cái, “Những thần tướng đi theo nàng là do bổn thần sắp xếp.”
Đang còn cảm động vì câu nói này, nàng lại thấy hắn nheo mắt, hừ khẽ, “Nha đầu kia ở Không Động chướng mắt như thế, bổn thần giữ lại làm gì nữa. Dựa vào bản lĩnh của nàng, không thể rời khỏi cung Hoa Dương liền sẽ quậy tung cho mà xem, đến lúc đó bổn thần còn phải thay nàng chặn miệng của mấy lão già kia, bổn thần không rảnh đến vậy.”
Thành Bích sững người, không nhịn được bình phẩm: “Thần quân nói thật quá…” Cảm giác được nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, nàng liền không nhanh không chậm đổi giọng, “Nói đúng vô cùng.”
______oOo______
Trầm Chu rời khỏi Thái Hư cảnh, lần quần vài vòng trên mặt biển rồi rốt cuộc quyết định bay về phía cung Thanh Nhiễm trên Cửu Trùng Thiên. Bảo vật dùng để luyện hóa lửa chí dương, trước khi đổi lấy đèn dẫn hồn đều đã được trả về với nguyên chủ, bây giờ chỉ còn lại Phượng Huyết ngọc.
Phượng Huyết ngọc là Phượng Chỉ đưa cho nàng, vốn nên trực tiếp trả lại cho hắn, nhưng bây giờ nàng có mặt mũi nào gặp hắn sao? E rằng hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng…
Nghĩ tới đây, cảm xúc trong lòng nàng trở nên vô cùng phức tạp. Vật này vốn là hắn lấy được từ chỗ Cẩm Họa, chi bằng trực tiếp đi tìm Cẩm Họa vậy.
Vừa cưỡi mây nàng vừa không nhịn được cười khổ, tự hỏi chính mình: “A Chu, chẳng lẽ mi cho rằng trả lại Phượng Huyết ngọc thì không còn nợ Phượng Chỉ nữa sao?”
Cung Thanh Nhiễm hiện lên ở đằng xa, nàng hạ mây đáp xuống trước cửa cung.
Tiên tướng giữ cửa thấy nàng không có đeo ngọc bội biểu tượng cho thân phận thì cho rằng nàng là tán tiên ở hạ giới, lạnh lùng nói: “Cung Thanh Nhiễm là nơi tán tiên tầm thường có thể tới à? Còn không mau lui xuống!”
Trầm Chu hiện chỉ mặc một bộ trường bào màu xám tầm thường, cổ kiếm trong tay cũng trông vô cùng cũ nát, khó trách vì sao tiên tướng canh cổng lại không coi nàng ra gì.
Trầm Chu cũng không tức giận, chỉ nói: “Tại hạ từng mượn của Trưởng công chúa một vật, hôm nay đặc biệt tới để trả lại, xin thông báo với Trưởng công chúa.”
Tiên tướng kia nghe vậy thì dò xét nhìn thần tiên trẻ tuổi trước mặt, mi thanh mục tú, khí độ bất phàm nhưng nhất thời không nhìn ra có lai lịch thế nào. Hắn chỉ hơi dao động rồi liền khinh miệt nói: “Lại thêm một kẻ mưu toan lôi kéo làm thân với Trưởng công chúa.” Hắn lãnh đạm khoát tay chặn nàng lại, “Trưởng công chúa không tiếp kiếm tiên khách ngoại lai, mau đi đi!”
Thấy đối phương công chính nghiêm minh như vậy, Trầm Chu đành thở dài, móc Phượng Huyết ngọc ra khỏi ngực, nói: “Đã thế thì phiền các hạ chuyển vật này cho Trưởng công chúa hộ, xin cáo từ trước.”
Tiên tướng không kiên nhẫn nhận lấy vật nàng đưa, lúc nhìn rõ đó là gì thì lập tức biến sắc.
Trầm Chu vừa xoay người liền nghe sau lưng truyền đến tiếng gọi: “Tiểu thần quân xin dừng bước.”
Tiên tướng vừa nãy còn chặn đường nàng, bây giờ hoàn toàn không dám chậm trễ nữa, gọi thuộc hạ tới nhỏ giọng dặn: “Mau đi bẩm với Trưởng công chúa.” Xong hắn lại quay sang nói với Trầm Chu: “Vừa rồi đã đắc tội, mời tiểu thần quân sang bên này, Trưởng công chúa cung kính chờ ngài đã lâu.”
Trầm Chu hơi sững người, song cũng theo hắn xuyên qua đình viện núi giả đi tới một ngôi đình nghỉ chân. Cô gái trong đình đứng ngược gió, trâm cài tóc màu vàng khẽ lay động, không đợi Trầm Chu đứng vững đã nhàn nhạt mở miệng: “Cuối cùng cô cũng đến.”
Trầm Chu ở sau lưng nàng ta, hỏi: “Trưởng công chúa biết tại hạ sẽ đến?”
“Cô đến trả lại đồ đúng không? Đáng tiếc, cô tới nơi này của bổn cung là tìm nhầm đối tượng rồi.”
Trầm Chu biết nàng ta nói vậy là ý gì, song cũng chỉ thản nhiên nói: “Trả Phượng Huyết ngọc lại cho cô hay trả cho hắn… cũng không có gì khác biệt.”
“Nếu Phượng Huyết ngọc là của bổn cung, đương nhiên chẳng có gì khác biệt.” Cô gái xoay người lại, lãnh đạm nhìn nàng, “Nhưng nếu Phượng Huyết ngọc không phải của bổn cung thì sao?”
Trầm Chu nắm chặt kiếm, Phượng Huyết ngọc không phải của nàng ta thì còn có thể là của ai? Nhìn thấy Cẩm Họa không có vẻ gì là muốn đùa, nàng bình tĩnh nói: “Phiền Trưởng công chúa nói rõ hơn.”
Cẩm Họa nhìn nàng một lúc, trong mắt hiện lên ý cười mỉa mai, không tiếp tục chủ đề vừa nãy nữa mà đổi sang hỏi: “Thượng thần còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Trầm Chu cũng không chỉnh sửa xưng hô của nàng ta, đáp: “Tất nhiên là nhớ, hôm đại thọ của Trưởng công chúa, nơi này đã đãi tiệc…”
Sắc mặt của cô gái trở nên lạnh đi, “Cô quả nhiên không nhớ. Cũng đúng, trước đây bổn cung chỉ là một nữ tử phàm trần, là một nữ nhân khổ sở ôm mối tương tư với công tử nhà bên, thượng thần Long tộc kiêu ngạo sao có thể chú ý chứ?”
Trầm Chu giật mình, “… Là cô?”
Thì ra vào lúc đó nàng ta đã… với Phượng Chỉ…
Cẩm Họa cười cười, “Cuối cùng cũng nhớ ra rồi.” Nàng ta tránh ánh mắt của Trầm Chu, bình thản nói tiếp: “Lúc nhận linh kiếp phong thần, bổn cung từng được thượng thần Phượng Chỉ ra tay cứu giúp, khi đó còn nhỏ tuổi, lại chưa từng gặp gỡ nam tử phong hoa nhường ấy… trúng độc tình cũng chỉ cần một cái liếc mắt mà thôi…”
Trầm Chu không ngờ sẽ có ngày mình lại đứng nghe một nữ tử khác thổ lộ sự ái mộ đối với Phượng Chỉ, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ phức tạp. Cẩm Họa nói tiếp: “Trước đây bổn cung trẻ tuổi bồng bột, muốn cái gì liền nhất định phải có cho bằng được, liên tục dẫn hết hồi thiên kiếp này tới hồi thiên kiếp khác, đến khi mình đầy thương thích chỉ để thăng cấp, để có thể đến gần ngài ấy hơn. Khi đó ngài ấy là niềm vui duy nhất của bổn cung, cho dù bị ngài ấy lạnh nhạt, bổn cung cũng chưa từng định lùi bước.”
Cánh tay cầm kiếm của Trầm Chu khẽ run run, nàng ta chung tình với Phượng Chỉ đến mức đó sao.
Cẩm Họa tiếp tục nói: “Nhưng kết quả lại chỉ đổi được hai chữ ‘không đáng giá’ của ngài ấy.” Trong mắt nàng lộ ra vẻ không cam lòng, “Có đáng giá hay không, há để ngài ấy định đoạt sao…” Dứt lời nàng lại quay sang nở nụ cười mất hồn với Trầm Chu, “Cô nhìn đi, ngài ấy bạc tình bạc nghĩa với nữ tử mình không thích đến vậy đấy.”
Trầm Chu im lặng, không biết nàng ta nói với mình những lời này để làm gì, chỉ cảm thấy hơi khổ sở, nàng cho rằng tình cảm mình dành cho Phượng Chỉ đã tính là yêu rồi, nhưng suy nghĩ kỹ, nàng lại chưa từng làm gì cho hắn cả.
Nàng thậm chí còn không có được sự dũng cảm như cô gái này.
Nhớ tới từng câu thề trên điện Quan Tinh ngày ấy, nàng cảm thấy mũi cay cay, không thể tự khống chế.
Trầm Chu, sở dĩ mi có thể ở trước mặt chàng nói ra những lời càn rỡ kia, đều chỉ vì ỷ vào chàng thích mi thôi.
Cẩm Họa nhìn nàng, giọng nói càng thêm lạnh lùng, “Hình như cô có lời muốn nói?”
Trầm Chu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nói rõ ràng từng chữ một: “Nói cho ta biết, Phượng Huyết ngọc ta có là ở đâu ra?”
Nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói Phượng Huyết ngọc không phải là của mình. Nghe hỏi xong, cô gái lấy lại vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo vốn có của mình, “Phượng Huyết ngọc của bổn cung đã tan biến qua vô số hồi thiên kiếp từ lâu rồi, vật thượng thần Phượng Chỉ đưa ngươi, e rằng chính là nội đan của ngài ấy.”
Chỉ một câu nói lại khiến Trầm Chu đứng không vững.
Nội đan… nội đan của Phượng Chỉ…
Cẩm Họa nhìn khuôn mặt tái dần của thiếu nữ, đưa tay gọi thần tướng đứng hầu một bên, đưa miếng ngọc thiếu nữ đưa tới khi nãy lại trước mặt nàng, nói: “Đã biết thì xin trả vật về nguyên chủ.”
Sau khi rời khỏi cung Thanh Nhiễm, Trầm Chu thất thần bay tới núi Ly Hoàng, như cảm nhận được độ ấm của Phượng Huyết ngọc cất trong ngực. Nội đan có thể tẩy trừ các loại ô uế trên lục giới, với thượng thần có thần lực tinh thuần như Phượng Chỉ, một khi nội đan rời khỏi người, thần lực tiêu hao gấp bội không nói, đau đớn phải chịu sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so tiên nhân bình thường mất nội đan.
Nếu hắn là nhàm nhân tu thành tiên thành thần thì nàng không cần lo lắng, nhưng hắn lại là… phượng hoàng thượng cổ. Hiện giờ lục giới không sánh được với thời cổ xưa, bốn phía đều là tà khí ô uế, hắn làm sao có thể thích ứng được?
Nói vậy lúc gặp nhau ở điện Quan Tinh, Phượng Chỉ đã không còn nội đan. Vậy mà nàng lại không phát hiện ra. Tại sao nàng… lại không nhận ra chứ?
Nghĩ đến đây, Trầm Chu không nhịn được run rẩy toàn thân, hận không thể giết mình một trăm lần giải hận cho Phượng Chỉ.