Mỗi lần ta đều nhắc nhở bản thân mình, ngươi trước tiên là một Hoàng đế, sau đó mới là một con người. Cho nên có rất nhiều chuyện người khác cảm thấy đơn giản, nhưng ta cũng không thể làm được. Ví như giữ lại nữ tử ta yêu nhất: Lệnh Hồ Đồng Hề.
Khi Độc Cô Viện Phượng bày mưu để đưa nàng đi, bởi vì ta còn chưa thể đối phó với Độc Cô gia mà không trả giá, cho nên ta chỉ có thể để nàng đi. Điều duy nhất ta không thể chịu đựng nổi, đó là không biết từ nay về sau trong lòng nàng sẽ nghĩ về ta thế nào. Một khối đầu gỗ gia giáo như nàng, e rằng từ nay về sau sẽ xem thường ta. Nàng tự thỉnh đi Dao Quang tự, ta không thể giữ nàng lại, cũng không dám giữ. Ta thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt nàng.
Về phần Độc Cô Viện Phượng, chẳng qua cũng chỉ là loại kích thích vô nghĩa, trước Đồng Hề cũng đã tồn tại rất nhiều năm....
Kỳ thật thời điểm Đồng Hề tiến cung ta vẫn không có ấn tượng quá lớn với nàng, duy nhất chỉ nhớ rõ dưới tàng hoa mai năm ấy, tiểu cô nương đã chỉ vào ta mà nói: "Ca ca đó mới là Hoàng đế." Cũng không biết là nàng nói bừa hay có thể dự kiến trước, nhưng ta đã bắt đầu chú ý đến nàng.
Đây cũng không phải là chuyện tốt. Một khi bạn bắt đầu chú ý một người, cho dù nàng làm gì cũng có thể khiến bạn để tâm đến, cuối cùng bất tri bất giác nàng cũng sẽ nắm được lòng bạn.
Có khi nàng chỉ tình cờ cười một cái, có khi là thái độ ngượng ngùng trên giường của nàng, ta cũng không biết, vào thời điểm ban đầu đó điều gì của nàng đã đánh động ta. Lúc ta phát giác được thì đã không cách nào thoát khỏi độc tình này rồi.
Vốn tưởng rằng ta là thiên tử, muốn bao nhiêu nữ tử cũng chỉ là chuyện bình thường, thậm chí là Độc Cô Viện Phượng, hay một trong hàng ngàn nữ tử ngoài kia. Ban đầu ta cũng không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Độc Cô Viện Phượng, nàng ta là một người bạn giường không tồi, còn hơn rất nhiều nữ tử lặng lẽ bình thường khác. Ta tán thưởng nàng ngày càng nhiều.
Sau khi Đồng Hề vào cung, ta cũng không muốn nàng bị cuốn vào tranh đấu hậu cung với Độc Cô Viện Phương. Cho nên việc sủng hạnh đồng đều ta đều duy trì. Bao đêm cân nhắc muốn đến Đồng Huy cung của nàng rồi lại lưỡng lự. Lúc này ta vẫn chưa hiểu được lòng ta. Ta tự tin rằng chuyện này sẽ không kéo dài.
Mãi đến khi nàng rời đi. Đêm xuống ta lại mơ thấy nàng quay về. Vô số lần đều nhìn thấy nàng nằm trên giường ta trong Tử Thần điện.
Bừng tỉnh vẫn có thể cảm nhận mùi hương mai của nàng trong không khí, lại nghĩ đến việc nàng trở lại. Thực ra cũng chỉ là hương mai phát ra từ trong vườn cấm của ta mà thôi.
Từ khi nàng đi, ta càng lúc càng ngây ngốc đứng trong vườn cấm, bưng đất dẫn nước chăm sóc cho cây mai mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Mặc dù nàng không nói, nhưng thấy nàng thích đeo hoa văn Triệu phấn, lại thích quần áo mẫu đơn, ta nghĩ đến khi có thể mang nàng trở về, ta có thể cho nàng cả vườn hoa đầy Triệu phấn.
Mỗi lần vuốt những bông hoa Triệu phấn mềm mại, ta lại nhớ đến dáng vẻ kinh hoàng và thẹn thùng của nàng ở Hàm Nguyên điện. Ngày mồng một luôn là thời điểm tâm tình ta tốt nhất. Mỗi lần nhìn thấy nàng, ta lại tức giận vì sao một tháng lại dài đến vậy, cho nên ở Hàm Nguyên điện không kìm được mà muốn nàng. Mặc cho nàng trăm lần không muốn, vạn lần không muốn, ta vẫn muốn gần gũi nàng, đem nàng tiến vào thân thể ta, giấu nàng vào lồng ngực, bất cức lúc nào cũng có thể đoạt đi vẻ đoan trang của nàng.
Với những chuyện trên giường, Đồng Hề lúc nào cũng không thông suốt. Ta không kìm được muốn nàng, lại không muốn làm tổn thương nàng. Mỗi lần ta đều giống như một tiểu tử vội vàng. Chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy vết thương trên môi, cánh tay do nàng cắn nát đến ứa máu tươi, ta đều áy đến đến mức tự oán giận. Nàng không cần ta. Mỗi một lần cũng chẳng qua là muốn thể hiện mình là thê tử đoan trang, lời nói hùa theo người, tâm cũng không đặt trên người ta. Tâm nguyện của Đồng Hề ta sao lại không biết? Nhưng nàng không chịu thõa mãn lòng ta, ta làm sao có thể thỏa mãn nàng?
Trái ngược với vẻ ôn nhu bình thường, nàng luôn khó chịu mà cự tuyệt, ánh mắt giống như chỉ trích ta không nên khinh bạc nàng như thế. Cái nàng muốn chẳng qua là thân phận chính thê chứ cũng không phải là thê tử ta. Chỉ cần ta nghĩ đến, vị trí này cho dù là một nam nhân khác ngồi, nàng cũng sẽ đối đãi như vậy. Nam nhân kia cũng có thể hưởng thụ sự thẹn thùng và ngây ngô của nàng, ta liền ghen tị đến mức nổi điên. Ta muốn thân thể nàng phục tùng ta, chỉ phục tùng một mình ta.
Sau khi nàng rời đi, ban đầu ta cũng thở phào nhẹ nhõm, không cần đối mặt với vẻ xem thường của nàng, lại có thể buông lỏng tay chân không sợ bị nàng trói buộc.
Độc Cô gia và Lệnh Hồ gia đều là những tảng đá trong lòng ta, không trừ không được. Việc chính sự của Cảnh Hiên hoàng triều không cần những đại gia tộc nhà giàu này khoa tay múa chân. Vì thếta đặc biệt bồi dưỡng Vạn thị.
Nhưng sự thoải mái này cũng không thể duy trì được bao lâu. Mỗi một ngày ta đều nằm mơ thấy nàng, mơ thấy nàng khinh miệt nhìn ta. Có đôi khi trong mộng nàng cũng cầu xin tamang nàng trở về. Nàng cam đoan từ nay về sau sẽ mang ta khắc vào lòng. Mộng đẹp và ác mộng vẫn đan xen vào nhau ba năm, chưa từng biến mất.
Vạn thị ngày càng lớn mạnh. Lưới ta giăng cuối cùng cũng có thể bắt đầu khép lại. Trong mộng ta lại nhìn thấy mình giúp nàng đội mãoHoàng hậu, nghe thấy tiếng cười ngân vang của nàng hòa trong gió, nơi đó còn có những đứa trẻ của ta đang tươi cười.
Hoàng Phủ Duẫn. Ta chỉ duẫn (chấp nhân) đứa bé do Đồng Hề sinh ra, xem như là chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng. Ta muốn nàng trong sạch ngồi một chỗ mà ủng hộ ta. Ta có thể dâng tất cả cho nàng. Nàng chỉ cần bình bình an an sinh hạ Duẫn Nhi cho chúng ta là tốt rồi. Không cần phải giống như mẫu phi của ta, vì bàn tay dính đầu máu tươi mà uất ức đến chết.
Có lẽ nàng rời cung cũng là chuyện tốt. Chờ đợi tất cả mọi chuyện chấm dứt, ta tự nhiên sẽ dùng nghi thức nghênh đón Hoàng hậu đưa nàng trở về.
Nhưng không ngờ, Mộ Chiêu Văn lại có thể khiến Độc Cô Viện Phượng cuống cuồng, nảy sinh chủ ý mang Đồng Hề về. Vốn ta không nên đồng ý mang nàng về, đây không phải tính toán ban đầu của ta. Nhưng cuối cùng ta cũng không nhẫn nại được. Ta không nhịn được muốn gặp lại nàng, muốn chạm vào nàng, muốn đặt nàng dưới thân. Nhìn nàng rơi lệ cũng tốt, chỉ cần nàng thật sự tồn tại mà không phải mỗi đêm đều cùng ta dây dưa trong mộng.
Chiêu Văn, không thể không nói nàng ta là một nữ tử kỳ lạ, tài mạo song tuyệt, tư tưởng cũng rất cổ quái. Nàng khiến ta kinh ngạc rất nhiều, mỗi ngày đều bị những suy nghĩ kỳ lạ của nàng quấn lấy. Trong lúc vui vẻ ta có thể quên đi Đồng Hề một khoảng khắc ngắn ngủi. Ta không thích trồng loại mai này trong cung, không muốn đi đến nơi đâu cũng nghĩ đến nàng. Ta chỉ cần một gốc mai trong cấm viên này mà thôi.
Ta không muốn nhớ tới Đồng Hề. Cứ như vậy mấy ngày, thật sự đã nghĩ Chiêu Văn có thể giúp ta quên đi nàng. Kỳ thật ta không phải không có Đồng Hề thì không được. Ta không muốn bị một nữ tử bó tay bó chân, lúc nào cũng phải nghĩ làm thế nào mới có thể khiến nàng không thương tâm. Chiêu Văn và ta trên giường không có trở ngại gì, vào lúc sức cùng lực kiệt tacó thể ngủ mà không mộng. Cho nên ta thích đến Chiêu Dương cung.
Nào ngờ lại khiến Độc Cô Viện Phượng muốn đưa Đồng Hề về.
Ta đồng ý.
Tachờ nàng ở Hàm Nguyên điện. Sáng hôm đó ta khởi triều mà tâm thần không yên, chỉ thầm nghĩ đến nàng, không biết dáng vẻ nàng hiện giờ đã ra sao? Nàng có xem thường ta hay không?
Nàng không dám nhìn ta, giống như ba năm trước. Ta không phải một người thích trốn tránh. Cho dù nàng hận ta, khinh bỉ ta, ta vẫn muốn nhìn vào mắt nàng.
Nhưng thì ra trong đó cái gì cũng không có. Không có hận, không có nhớ nhung, càng không có kích động. Cái có thể có cũng chỉ là sợ hãi. Lúc này ta mới hiểu, thì ra tất cả mọi thứ trong mộng đều là do ta tự mình suy diễn. Có người căn bản là không cần. Cái nàng để tâm cũng vẫn thế. Nếu không phải vinh hoa phú quý thì là vị trí chính thê. Ta đối với nàng chẳng qua cũng chỉ là người cung hấp hết thảy vinh hoa phú quý cho nàng mà thôi.
Nàng trở về vào ngày hai tháng ba, không phải là tìm cách không muốn gặp ta sao?
Một tháng tư,ta có thể lạnh nhạt nàng, không gặp nàng, bỏ mặc nàng trong cung tự sinh tự diệt, xem thử không có ta chăm sóc, nàng có thể tự tại mà sống được không?
Nhưng cuối cùng ta cũng không thể. Ta giống như một đứa trẻ vậy. Từ mười lăm tháng ba đã bắt đầu đếm ngược.
Ta không thể cúi đầu nhìn nàng, càng không thể để nàng chê cười, cho nên chỉ có thể đợi đến mồng một tháng tư. Nàng cũng mâu thuẫn giống như ta. Nhưng thân thể ta đã đau đớn đến mức không thể kìm nén, như hồng thủy vỡ đê, thầm muốn phát tiết trong thân thể nàng, thậm chí hận nàng không thể cứ như vậy chết đi. Nhưng cuối cùng ta cũng không dám nhìn nàng, không dám nhìn thấy tạo ác mà mình tạo ra.
Mẫu đơn khai hoa, nàng nhất định sẽ đến ngư đình. Ta bèn ở đó chờ nàng. Nàng không muốn gặp ta, tavẫn nghĩ ra cách xuất hiện trước mặt nàng.
Ta muốn để nàng gặp Chiêu Văn, muốn nàng nhìn thấy ta và Chiêu Văn ở cạnh nhau, có lẽ muốn nhìn thấy một tia dao động của nàng. Độc Cô Viện Phượng cũng từng vì vậy mà dao động.
Mẫu đơn, ta chỉ yêu Triệu phấn, nhưng lại không thể không nói là mình thích "Lam điền ngọc". Ta không muốn Đồng Hề biết rằng vị trí của nàng rất cao trong lòng ta.
Chân ta ôm lấy chân nàng, tựa như một tiểu đầu tử chơi đùa với nữ tử của mình. Nàng một chút cũng không biết điều. Ta cũng không hiểu được sao mình lại có thể bại dưới tay khối gỗ phiền phức này được chứ?
Ta lại không nhẫn nại nhìn nàng. Đợi không được đến một tháng năm. Chiêu Văn đã có tiền lệ hai ngày thị tẩm liên tiếp. Cho nên nếu ta vì Đồng Hề vi phạm cũng không phải chuyện quá chú ý. Nhưng lại không ngờ nàng lại an bài người khác hầu hạ. Nàng xem ta là cái gì? Trong mắt nàng ta cũng chỉ giống như cầm thú sao? Ai đến cũng không cự tuyệt?
Ta không muốn bị Đồng Hề xúc phạm, thầm muốn nàng rơi lệ, để nàng thương tâm giống như ta.
Ở ngự hoa viên ta nhìn thấy Thúc Bạch, còn tưởng là Đồng Hề đi dạo vườn. Vốn đã quyết định phải lạnh nhạt với nàng, lại không kìm được mà tiến lên. Khi đó ta mới phát hiện đó là tỷ tỷ của Đồng Hề, nhưng thật ra lại có ba phần nhan sắc giống nàng. Tuy nói là không thú vị, nhưng nàng lại là tỷ tỷ của Đồng Hề. Ta nổi điên, muốn tìm mọi cách khiến Đồng Hề chú ý. Cho nên...
Cuối cùng ta lại hối hận. Khi Độc Cô Viện Phương nhắc tới, ta ước gì mọi thứ đều chưa xảy ra. Ta không muốn nghĩ đến chuyện mình ấu trĩ và thất lễ như vậy, vì Đồng Hề mà đi sủng hạnh một người mình cơ bản không thích.
Đồng Hề đến tìm ta thương lượng chuyện yến tiệc Đoan ngọ. Ta cũng không biết bản thân mình kích động cái gì, chỉ cảm thấy đây là nàng chủ động tìm ta. Ở cạnh tán cây thược dược, ta lại nghĩ đến hoa Triệu phấn trong vườn cấm, lại nghĩ đến Đồng Hề, đến vẻ uyển chuyển hầu hạ dưới thân ta.
Ta thích nhìn nàng khóc như mưa...
Ta muốn ngắm nàng trọn đời trọn kiếp
Nhưng nàng lại không nghĩ như vậy. Nàng muốn trốn chạy. Đầu tiên là tỷ tỷ nàng đến câu dẫn ta, sau đó lại là tỳ nữ của nàng. Ta nhận. Chẳng qua ta muốn nói cho nàng biết, cho dù nàng dâng cho ta bao nhiêu nữ tử ta cũng sẽ muốn nàng, hung hăng mà muốn nàng.
Yến tiệc Đoan ngọ, Tấn Vương phi Tô Mẫn Văn cho ta cảm giác mới mẻ. Ta vẫn tán thưởng những nữ tử có khí phách một chút.Cô ta chủ động, ta cũng không cự tuyệt. Ta muốn biết ngoài Đồng Hề ra, còn có ai có thể hấp dẫn ta hay không?
Nhưng hết thảy cũng không thể so với Đồng Hề. Lúc nhìn Đồng Hề chơi đá cầu, ta không biết thì ra nàng cũng có thể tươi cười rạng rỡ và tự tin như vậy. Thời điểm nàng gặp talúc nào cũng là bộ dáng đoan trang hoặc sợ hãi.
Khi nàng bị thương, ta không muốn đứng bên cạnh nàng. Ta sợ nàng không được tự nhiên, không thoải mái. Thì ra ta cũng biết, ta đối với nàng chẳng qua cũng chỉ là 1 người khiến nàng không thoải mái mà thôi. Ta không muốn nàng nhìn thấy vẻ mặt thương xót của ta. Như vậy ta sẽ càng mềm lòng. Ta sợ mình sẽ buông tha tất cả mọi thứchỉ để có thể nhìn thấy nàng tươi cười.
Đáng tiếc, đối với Lệnh Hồ gia, ta lại không thể mềm lòng.
Một tháng sáu ta gặp nàng, lại không ngờ nghe được tin tức nóng bỏng. Chiêu Văn có thai không phải chuyện ta dự đoán được. Độc Cô Viện Phượng giở thủ đoạn, hơn nữa ta còn ra lệnh cho nội thị giám sử dụng hương liệu, mỗi một loại đều phòng ngừa việc cung phi có thai. Nhưng lại không ngờ Mộ Chiêu Văn có thai.
Ta chưa có con, đáng lý phải phấn khích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như bị sét đánh của Đồng Hề, ta liền biết có một số việc ta nên làm. Ta không biết tại sao mình lại bị mê hoặc đầu óc như vậy? Vì một nữ tử không cần mình mà lại làm ra những chuyện ác độc như vậy.
Thời điểm Mộ Chiêu Văn có thai, ta quan tâm nàng ta, nghĩ tới sau này không biết phải dùng cách nào đền bù cho nàng nên lại càng cố hết sức đối tốt với nàng ta, chẳng ngờ sự vô tình của mình càng khiến Đồng Hề cảm thấy nguy cơ.
Không ngờ nàng lại có thể nghĩ ra biện pháp dùng Tô Mẫn Văn đến câu dẫn ta. Thời điểm nhìn thấy Tô Mẫn Văn trên giường của Đồng Hề, ta thầm nghĩ muốn châm một ngọn đuốc đốt quách Đồng Huy Cung cho rồi, để Lệnh Hồ Đồng Hề cũng đi gặp quỷ thôi.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ lấy nàng trút giận, chỉ có thể trách Tề Vân không may. Nữ tử này là người Đồng Hề tín nhiệm nhất, có thể ta có thể lợi dụng. Huống chi cô ta rời khỏi, ta liền có thể nhìn thấy Đồng Hề đến cầu xin ta. Mặc kệ là vì cái gì, ta thích cảm giác này. Cảm giác được nàng cầu xin.
Ta cố ý mang Mộ Chiêu Văn đi Nam Hàn cung, buộc Đồng Hề xuất chiêu. Nàng có tham vọng, chỉ có ta mới có thể thỏa mãn nàng. Cho nên ta nắm chắc thắng lợi, không phải sao?
Không thể không thừa nhận, một khi Đồng Hề thành tâm muốn hầu hạ một người, ta không thể chống lại nàng. Ta cam tâm tình nguyện bị nàng lợi dụng, bị nàng dùng để đối phó với Mộ Chiêu Văn. Người ta nói tâm của người chính là trời. Có lẽ, tarất bất công.
Ta sủng nàng ở Lan Diễm Thang, nhưng lại nghe được tin nàng đem Tống Tử Quan Âm tặng cho Mộ Chiêu Văn. Ta không thể không mê tín, nghĩ Mộ Chiêu Văn có thai cũng là do nàng.
Giống như bạn đưa trái tim bạn đến trước mặt nàng, nàng lại tàn nhẫn giẫm lên nó, thậm chí còn nhổ nước bọt lên.
Nhưng cho dù nàng không có tâm, nàng đem Tống Tử Quan Âm tặng cho người khác, ta vẫn phải xuống tay. Xuống tay sớm một chút so với trễ thì tốt cho Mộ Chiêu Văn hơn. Ta không có mặt mũi nào nhìn nàng ấy. Đây là áy náy cả đời của ta.
Vạn Mi Nhi vào mồng một tháng chín tiến cung, ta bắt đầu thu lưới. Vào ngày Vạn Mi Nhi tiến cung, ta còn đến gặp Đồng Hề. Nàng có hiểu được tâm tư của ta không?
Sinh nhật ta, Đồng Hề tặng ta Hề mặc do đích thân nàng chế ra. Đây là lần đầu tiên nàng dụng tâm chúc mừng sinh nhật ta. Ta yêu như trân bảo. Năm đĩnh Hề mặc, ta chỉ thích dùng mai hương. Có lẽ đây cũng là thời điểm nên để Tề Vân trở về trợ giúp nàng. Ta nghĩ, sớm hay muộn ta cũng có thể mở trái tim nàng ra. Nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận việc ta đụng chạm.
Khi đến tái ngoại, ta quả thật không đoán được tâm địa Vạn Mi Nhi lại độc ác đến vậy. Nhưng cái ta tức giận nhất là Đồng Hề lại nói mọi việc mặc cho ta quyết định. Nếu ta quyết định để nàng lại thảo nguyên, có phải từ nay về sau nàng sẽ thuộc về một người khác không? Mà nàng vẫn không sao cả, thậm chí không quan tâm đến việc ta có tồn tại hay không.
Nhưng may mắn là, may mắn là nàng cuối cùng cũng lên tiếng. Nếu không ta thật sự không biết có nên bóp chết nàng hay không. Nàng nguyện ý đi theo ta, ta rất cao hứng. Thì ra ta có thể phấn khích chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy.
Ta mang nàng đến núi Tình Nhân ở tái ngoại, biết rõ là rất buồn cười, nhưng ta vẫn muốn được các thần linh chúc phúc, để Đồng Hề vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Ta dạy nàng bắn tên, có thể chẳng kiêng dè gì mà nghe được hương vị của nàng, nhìn nàng bức rức, muốn trốn mà không thể. Ta biểu diễn bắn tên trước mặt nàng, chẳng qua cũng chỉ là muốn giành được một nụ cười của mỹ nhân mà thôi. Ta chỉ nghĩ đến một việc là muốn nàng nhìn thấy, muốn nàng san sẻ mọi thứ với ta.
Đồng Hề rất thích đoán tâm tư ta, hơn nữa về phương diện này còn đoán cực kỳ chuẩn, nhưng những phương diện khác lại giống như mù lòa vậy. Nàng phạm sai lầm nhiều như vậyta cũng chưa từng truy cứu, thậm chí không giáng vị phân của nàng xuống để trừng phạt nàng, bức nàng dựa dẫm vào ta. Ta muốn nàng là nữ tử duy nhất trong hậu cung này, bình an đợi đến ngày đó.
Nàng dùng An Khả Nhân kích động Độc Cô Viện Phượng, ta phối hợp với nàng, nhưng đáy lòng ta lại chán ghét nàng, chán ghét nàng không ngại san sẻ ta với người khác, chán ghét sắc mặt hiền thê của nàng.
Cho nên, ta lạnh nhạt với nàng, mượn tay Độc Cô Tư Cầm và Vạn Mi Nhi cấm túc nàng, để nàng tự suy nghĩ lại những hành động của mình.
Nhưng ta vẫn không thể không nghĩ đến nàng. Ta biết lễ nữ nhi hàng năm nàng sẽ đi thả đèn, cho nên ta lại mong chờ mà đến Tiểu Thái hồ chờ nàng. Nàng làm sao biết được tất cả mọi thứ ta làm đều là vì nàng.
Ta thích không gian nhỏ hẹp này, giống như chỉ có nàng và ta, tựa như ngăn cách với tất cả mọi thứ. Thế gian này chỉ có nàng.
Ta xuất cung tuần tra. Khi Vạn Mi Nhi muốn đi theo, ta đột nhiên nghĩ nếu Đồng Hề cũng theo ta thì sao? Nghĩ đến đây ta thật sự rất thoải mái. Đôi khi còn nhịn không được mà muốn ngày mai khởi hành ngay.
Ta nhìn thấy Đồng Hề vẽ tranh, giúp nàng vẽ tranh. Ta thích nhìn ánh mắt tôn sùng và kinh ngạc của nàng. Ta thích cùng nàng làm mọi thứ. Nhưng nàng vẫn giống như đứa ngốc, vô tình vô nghĩa mà nhìn ta. Khi ta thấy nàng mang vải ra, cảm thấy châm chọc không ngớt. Vốn là ta sợ nàng bị thương, kết quả lại giống như tra tấn nàng.
Cùng Đồng Hề vi phục xuất tuần thật giống như đôi vợ chồng dân gian bình thường vậy. Ta thích giúp nàng mua vải vóc may quần áo, thích nhìn nàng từ trên xuống dưới đều là ta giúp nàng chuẩn bị, giúp nàng lựa chọn mới có một cảm giác, cảm giác được nàng là của ta, của một mình ta. Nhìn những thói quen xa hoa lãng phí của nàng, tuy ta rất ghét người khác như vậy, nhưng khi nhìn thấy Đồng Hề, ta chỉ cảm thấy nàng lại đáng yêu hơn một chút. Đây có phải gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không? Không ngờ ta cũng sẽ tầm thường như vậy.
Những lời này đối với Lạc Thanh Phong cũng rất thích hợp. Ta thấy Thúy Hoa từ trên xuống dưới không có chỗ nào tốt, nhưng Lạc Thanh Phong lại xem cô ta như trân bảo, đặt trong lòng bàn tay mà che chở, cho dù bị cô ta tra tấn thế nào vẫn vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn cảm thấy có thêm hương vị. Ta lúc ấy cũng không rõ, nhưng lại có một ao ước. Ta ngưỡng mộ sự ngay thẳng của Thúy Hoa, yêu ghét thế nào cô ta cũng để ngoài miệng, nhưng Đồng Hề thì lại giống như người đầu gỗ vậy, cũng không có loại cảm giác này.
Con người nếu không mất đi thứ gì đó thì viễn viễn cũng không biết quý trọng, chung quy vẫn nghĩ sau hôm nay còn có ngày mai. Hồng thủy xảy ra ở Hà Tâm thôn, lần đầu tiên ta biết thế nào gọi là sợ hãi. Ta chưa từng nghĩ sẽ buông tay. Cho dù là đuổi đến long cung, ta cũng phải mang nàng trở về. Ta không biết nếu lúc ấy Đồng Hề mất, ta bây giờ sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ cùng ở long cung làm mồi cho cá, cũng có lẽ sẽ giống như cái xác không hồn, cô độc ngồi trên cao. Ta thật sự không dám nghĩ.
Nhưng may mắn trong may mắn, ta có thể nghe được thanh âm của nàng. Cho dù là gió lốc kêu gào, sóng biển hung hăn cuốn lấy, ta vẫn có thể phân biệt được thanh âm của nàng. Ta nhớ rõ lần đầu rơi lệ là ngày mẫu hậu đi, vốn còn tưởng rằng tâm mình đã cứng rắn, nhưng sau khi gặp gỡ người nào đó mới phát hiện, so với bột mì có lẽ vẫn mềm hơn.
Từ nay về sau ta sẽ che chở cho nàng. Nhưng con người luôn luôn thích làm những chuyện mờ ám. Bất luận là Vạn Mi Nhi làm ra chuyện gì, ta có lẽ đều sẽ tha thứ. Đáng tiếc, cô ta không nên động đến Đồng Hề. Từ nhỏ ta đã nhìn thấy cô ta lớn lên, trong lòng cũng có lưu luyến. Cho dù là sau khi ta đối phó với Vạn gia, ta cũng không nghĩ đến việc giáng cô ta xuống. Nhưng bây giờ ý tưởng này không còn nữa. Ta đã vững tâm.
Nhưng vì sao ngay cả Vạn Mi Nhicũng phát hiện được tâm ý của ta? Còn người kia thì thế nào cũng không hiểu?
Dọc đường đi ta kiên nhẫn không chạm vào nàng. Ta sợ khách điếm dơ bẩn sẽ lại làm tổn thương nàng. Khi trở lại trên thuyền rồng ta vẫn sợ, sợ nhìn thấy vẻ mặt nàng chịu đựng đau đớn. Trước kia ta thích nhấm nháp sự thống khổ của nàng, hiện giờ chỉ thấy không nhẫn tâm. Ta mỗi ngày đều muốn gặp nàng, thân thể đau đớn như kim châm, không thể không chật vật tránh né.
Ta phá lệ mang nàng về nhà, chẳng qua cũng chỉ muốn lấy lòng nàng. Nhưng lần này ta thật sự quyết định rất đúng. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, nha đầu này tuy rằng vẫn ngượng ngùng như trước, nhưng lại không cự tuyệt ta. Còn hơn cả dáng vẻ thống khổ của nàng, ta càng thích gương mặt thẹn thùng, vì thỏa mãn mà đỏ ửng của nàng. Đó là cảnh vật tuyệt mỹ nhất mà trước đến giờ ta cũng chưa từng đoán được.
Nhưng lưới càng thu càng chặt. Ta không thể không làm một số chuyện khiến nàng đau lòng. Giống như việc Lệnh Hồ gia suy bại. Ngoài mặt ta không thể an ủi Đồng Hề, chỉ có thể lạnh nhạt với nàng. Chẳng qua cũng là vì an toàn của nàng. Ta biết nàng không phải là hoa trong phòng ấm, nhưng ta vẫn hy vọng hai tay nàng có thể sạch sẽ. Tất cả những việc ghê tởm nhuộm máu tanh có thể dẫn đến báo ứng đều là ta tự nguyện gánh chịu. Ta chỉ hy vọng nàng bình an.
Nhưng ta vẫn vội vàng quá mức cần thiết. Vì để nhanh chóng thu lưới, ta để Vạn Mi Nhi có thai. Ta hiểu Độc Cô Tư Cầm, cô ta sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà ta lại không ngờ kéo theo cả Chiêu Văn và Đồng Hề.
Ta thật sự đã đánh giá thấp Mộ Chiêu Văn. Chỉ sợ rằng tâm tư của ta dành cho Đồng Hề nàng ta đã sớm nhìn thấu. Cho dù ta dẫn dắt mọi chuyện về phía Vạn Mi Nhi thế nào, nàng ta vẫn hại Đồng Hề. Trông thấy Đồng Hề trúng kiếm, nhìn nàng đẩy tay ta ra, lòng ta so với hồ nước thì càng lạnh hơn.
Sau đó ta mới biết việc Đồng Hề có thai. Ta vẫn toàn tâm mong chờ một đứa bé, nhưng nó lại biến mất trước mặt ta. Thời điểm Đồng Hề đau triệt nội tâm, ta làm sao lại không đau? Ta vì đứa nhỏ đau, cũng là vì nàng mà đau, vì bản thân mình đau. Ba loại đau đớn này, ta gần như nghĩ mình sẽ không thể đứng dậy nổi nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn cứu được Đồng Hề rồi. Nàng tồn tại, ta cũng tồn tại.
Sau đó, ta vì lê dân bá tánh, vì nàng, cuối cùng cũng có thể khôi phục lại mọi thứ. Ta cố hết sức dùng mọi cách để bù đắp cho nàng, yêu thương nàng, chỉ cần một mình nàng.
Sau phồn hoa tan nát, trong mắt của ta, trong lòng của ta đều là nàng. Rốt cuộc cũng không thể chứa đựng bóng dáng của bất kỳ người nào khác.
Ta muốn có nàng, cho dù khuynh tẫn cả đời ta cũng sẽ chờ nàng, chờ nàng quay đầu lại nhìn ta.
Ta vẫn cho rằng ta có thể chờ, nhưng đến khi ở cấm viện nhìn thấy nàng, ta mới biết chẳng qua mình lừa mình dối người. Ta chờ không được, không lúc nào ta không nhớ tới cảm giác ôm nàng vào lòng, nghe hương hoa mai trong tóc nàng. Ta điên cuồng giữ lấy nàng. Cho dù nàng hận ta cũng được. Ta chỉ muốn ôm nàng, cứ như vậy cả đời.
Cuối cùng mới có thể hiểu được tai sao Lạc Thanh Phong lại cam tâm tình nguyện đội chậu nước, lại còn thích thú sợ Thúy Hoa không cho hắn đội.
Nếu Đồng Hề nguyện ý tha thứ cho ta, cho dù là đội chậu nước cả đời, ta cũng nguyện đồng ý.