Phượng Hoàng Vô Song

Chương 38: 38: Một Ngày Cuối Cùng




Sáng sớm hôm sau hắn tỉnh dậy phát hiện nàng ngồi bên cạnh mình.
"Sao muội lại ở đây?".
"Sao ta không thể ở đây? Xem ra là uống rượu cả đêm với tỷ tỷ".
"Không phải như muội nghĩ đâu."
"Tỷ tỷ, Dạ Hằng lừa dối tình cảm của ta, một chân đạp hai thuyền.

Rõ ràng trong lòng không có ta nhưng luôn không ngừng quan tâm ta.

Làm ta không thể rời bỏ.

Đúng là hành động vô liêm sỉ.

Tỷ nói có đúng không?".
Nàng nhìn vào bức tranh trên bàn oan ức nói.
"Nói gì đó? Sao bản vương lại là người như vậy?".
"Vậy huynh đang phủ nhận chuyện một chân đạp hai thuyền hay đang phủ nhận chuyện trong lòng không có ta?".
"Sao hôm nay muội kỳ lạ thế?".
"Cốc Dạ Hằng, tạm thời không bàn đến chuyện trước đây huynh thật lòng hay giả dối với ta.
Suốt thời gian qua, huynh cứ một mình chạy về phía trước, ta theo đuổi, quá mệt mỏi.

Hôm nay ta muốn hỏi huynh trong lòng huynh có ta hay không?".
"Bản vương ...".
"Huynh đừng trả lời vội.

Hôm nay huynh hãy làm hết những chuyện được liệt kê trên đây với ta.

Suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta cũng không muộn."
[Đi hội chùa, thả đèn Khổng Minh, đoán câu đố, đến nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau]
"Nhiều vậy sao? Nhưng sao lại muốn hoàn thành trong ngày hôm nay? Không phải sau này chúng ta có rất nhiều thời gian sao?".
"Cứ xem như ta tùy hứng đi.

Ta muốn ngày hôm nay phải hoàn thành."
Nói rồi nàng nắm tay hắn kéo ra ngoài.


Cả hai đến điểm đến đầu tiên là đi hội chùa, hằng năm vào ngày này người dân trong thành đều đến đây cầu phúc, có người thì cầu nhân duyên, tương truyền Thất Nương sẽ ban tình duyên cho người nào cầu nguyện dưới cây Thất Nương và buộc chỉ đỏ lên cây.
[Bạch Tịch Dao - Cốc Dạ Hằng]
Hai người đứng dưới gốc cây nhìn vải đỏ ghi tên của mình mỉm cười nhìn nhau.
Một khắc sau, hai người đến bờ hồ thả đèn Khổng Minh, ghi điều ước của mình lên rồi thả lên trời điều ước sẽ thành hiện thực.
"Không được xem.

Quay qua đi."
Nàng tò mò không biết hắn ghi gì nên lén nhìn liền bị hắn bắt được.

Nàng mỉm cười quay người lại, gì cũng được điều ước của hắn nàng hi vọng tất cả đều thành hiện thực.
[Trong mơ hay ngoài đời đều trăn trở, nhớ nhung, tương tư, gọi tên Tịch Dao.]
[Mong cả đời sẽ không rời Dạ Hằng, bên nhau đến chết.]
Hai chiếc đèn cứ thế bay lên không trung, bay mãi không biết điểm dừng cũng như tình cảm của họ không biết sẽ ra sao.
"Huynh còn nhớ đây là nơi nào không?".
"Đương nhiên.

Nếu lúc đó không có muội e rằng bản vương đã mất mạng rồi ".
"Nơi đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là lần chúng ta cùng sống chết với nhau.

Nếu không gặp nguy hiểm lúc đó, đến giờ chúng ta vẫn như người lạ."
Nàng đi trên con đường ngày trước, bao kỉ niệm đẹp đẽ ùa về.
"Lúc đó, ở ngay đây, ta đã cõng huynh cả đoạn đường vì muốn cứu huynh, sắp mất nửa cái mạng.

Nên huynh phải cõng ta đi hết con đường này.

Mau, ngồi xuống đi."
"Cõng muội? Nào."
Hắn mỉm cười ngồi xuống bảo nàng lên.

Hắn cõng nàng đi từ từ về phía trước.

Nàng ở phía sau nước mắt rưng rưng nhưng vẫn cố kìm nén, ôm chặt hắn lưu luyến mùi hương trên người hắn.
"Dạ Hằng, nếu tỷ tỷ xuất hiện trước mặt huynh
thì huynh sẽ nói gì với tỷ ấy?".
"Lâu không gặp, tẩu tốt chứ!".
"Chỉ vậy thôi sao?".
"Chỉ vậy thôi."
"Vậy huynh đoán xem tỷ tỷ sẽ nói gì với huynh?".
"Cái này thì ta không xác định được."
"Ta đoán tỷ tỷ sẽ nói lâu rồi không gặp.

Huynh yêu tỷ tỷ sâu đậm như vậy, nếu tỷ ấy xuất hiện lần nữa, huynh sẽ níu kéo tỷ ấy không?".
"Có thể trên đời này có rất nhiều sự việc cũng không thể mong đợi sẽ được trả lời lại."
"Nếu tỷ tỷ đồng ý đi cùng huynh thì sao?".
"Tiếc là tẩu ấy đã thành thân cùng người khác và người đó không phải là ta".
"Muội đang nghĩ gì vậy?".
"Ta đang nghĩ tỷ tỷ không phải là người vô tình,
chỉ là vận mệnh trêu ngươi, đã làm cho hai người bỏ lỡ nhau.

Nếu có thể lựa chọn lần nữa nhất định sẽ chọn huynh."
"Hôm nay muội sao vậy? Sao cứ nhắc đến Tịch Nguyệt mãi thế?".
"Không có gì cả.

Ta muốn nói với tốc độ này của huynh, đợi lên đến núi thì mặt trời cũng lặn rồi.

Huynh có thể nhanh hơn không? Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên."
"Nhanh à?".

Hắn ngừng lại hỏi nàng rồi lập tức tăng tốc chạy nhanh về phía trước.
" Nhanh như này đã được chưa?".
" Được rồi ".
Nàng ôm chặt lấy hắn mỉm cười nói.
Hai người rất nhanh đã đi đến ngôi nhà của hai ông bà lão từng cứu mình.
" Nếu khi đó chúng ta không xin hai ông bà lão
giúp chúng ta, có lẽ bây giờ họ vẫn còn ở đây sống một cuộc sống vui vẻ."
Hắn cúi người chấp tay nói.
"Cốc Dạ Hằng ta thề với hai người, ngày nào ta còn sống sẽ không để chiến tranh loạn lạc làm hại đến bách tính Đại Chử, nhất định sẽ không phụ sự hi sinh của hai người."
"Đi thôi."
Nàng kéo tay hắn đến bên bờ sông trước đây, nhìn mọi thứ xung quanh.
"Đây cũng chỉ là một khu rừng bình thường.

Nhưng chính tại nơi đây ta đã có cái tên đầu tiên ở đây."
" Liên Tâm".
"Cũng tại đây, ban đầu huynh chỉ có lòng biết ơn đối với ta, chứ không phải tình cảm nam nữ, định mệnh thật kì diệu đã kéo hai người xa lạ lại với nhau".
"Đừng nói muội chỉ cần thế này là đủ rồi nhé.
Tương lai còn một con đường rất đẹp đang đợi chúng ta cùng nhau ngắm.

Tịch Dao.

Đợi những chuyện trước mắt đã ổn định rồi, chúng ta hãy rời xa chốn triều đình đầy dối trá này, sống một cuộc đời an nhàn tự do."
Dứt lời hắn ôm chặt lấy nàng, đặt một nụ hôn lên môi nàng.

Hai người hôn nhau rất lâu, nàng ước gì thời gian lúc này có thể ngừng trôi đi.
"Dạ Hằng, huynh đáp ứng một nguyện vọng nữa của ta nhé.

Không biết bên đó có nghe được ta nói không.

Huynh qua bên kia bờ đi.

Nghe thấy
thì huynh hãy trả lời ta."
Hắn nhìn theo hướng tay nàng chỉ rồi quay lại hôn nàng một cái nữa rồi đi.
"Chờ ta nhé."
Hắn ra bến đò, trèo thuyền sang bờ bên kia.

Nàng nhìn bóng lưng của hắn từ từ xa khuất thì bật khóc, nàng không kìm nén được nữa rồi.
Nhớ lại.
Triệu Tú Cung.
[ Tịch Dao, tỷ biết yêu cầu muội việc này rất thiệt thòi cho muội, nhưng đây là cách duy nhất, muốn báo thù chỉ còn nhờ vào muội].
[Cách gì?]

[ Tỷ muốn mượn thân xác của muội tiến cung để báo thù]
[ Sao? Mượn thân xác?]
[ Tỷ muội chúng ta là ruột thịt, cùng chung huyết thống nếu linh hồn của tỷ có thể nhập vào thân thể muội thì có thể mượn thân xác muội để hành động.

Nhưng...!nếu đã tiến cung thì muội sẽ là người của hoàng thượng, buộc phải cắt đứt tình cảm với Hằng Vương].
Nàng nghe đến đây thì không biết nên làm gì.

Tình cảm với hắn khó khăn lắm mới đâm chồi thế mà chưa thành đã lìa xa.

Nhưng nợ nhà phải trả, tỷ tỷ và mẫu thân nàng chết oan uổng như vậy, nợ máu phải trả bằng máu.

Nàng quyết định cho tỷ tỷ mượn thân xác như đổi lại chính là một ngày để chia tay hắn.
Trở lại.
"Dạ Hằng, xin lỗi.

Đời này tỷ tỷ ta đã phụ huynh một lần, chôn vùi cuộc sống của huynh.

Bây giờ lại là ta phụ huynh.

Trong lòng ta bây giờ, huynh là tất cả.

Nhưng ta vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ta không mong đợi sau này huynh có thể tha thứ cho ta, có thể cùng ta sống cuộc sống tự tại.

Nhưng sau này ta sẽ sống vì huynh, vì huynh mà sống thật tốt.

Xin lỗi, Dạ Hằng".
Nói rồi, nàng gạt nước mắt quay người rời đi.
Khi hắn qua được bên kia sông thì chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.

Trời cũng tối không tiện xuống núi nên hắn ở lại quán trọ qua đêm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.