Phượng Hoàng Vô Song

Chương 69: 69: Dạ Hằng Biết Sự Thật




Thiên lao.
Bán Hạ bị nhốt ở đây đầu óc dần trở nên không tỉnh táo.

Vừa nhìn thấy người là hoảng sợ.
"Bán Hạ."
" Đừng...!đừng qua đây.

Nương nương...!nương nương cứu nô tỳ với."
"Bán Hạ.

Cô đừng sợ.

Ta là Hằng vương đây."
Vừa nghe đến Hằng vương cô dần trở nên bình tĩnh hơn tiến lại gần.
"Hằng vương, Hằng vương, ngài mau đi cứu nương nương đi.

Có rất nhiều người xấu, rất nhiều người xấu."
"Người xấu làm sao nữa?".
Nhìn biểu hiện điên dại của cô, hắn nhẹ nhàng nói.
"Nương nương chết rồi.

Chết rồi.

Lý quý nhân chỉ là người thế mạng thôi.

Là đám người xấu đó liên thủ hại chết nương nương."
"Nương nương đừng sợ! Tam tiểu thư sẽ tiến cung báo thù cho người.

Nương nương đừng sợ.

Nương nương đừng sợ."
Cô ngồi đó thơ thẩn nói, hắn nghe xong rất đau lòng, thời gian qua hắn đã hiểu lầm nàng, nghĩ nàng là loại người tham vinh hoa phú quý.
[Bình Lạc Điện]
Tối.
"Tới rồi à."
" Muộn thế này tìm ta đến uống rượu với huynh sao? Nào."
Hàn Cẩm Y vui vẻ cầm bình rượu nói.
"Có phải huynh sớm đã biết cái chết của Tịch Nguyệt có ẩn tình khác không.

Có phải huynh cũng sớm biết, Tịch Dao tiến cung là để báo thù."
Hàn Cẩm Y đơ người trong giây lát.

Vội lẻn sang chuyện khác.
"Đột nhiên ta chợt nhớ ra ta còn có một số chuyện phải làm.

Dạ Hằng, ta đi trước nhé."
"Đứng lại.

"
"Hàn Cẩm Y, nếu huynh còn coi bản vương là huynh đệ, thì hãy nói cho ta biết toàn bộ chân tướng."
Hàn Cẩm Y biết không thể giấu được nữa đành kể hết mọi chuyện.
"Đúng.


Đúng là ta biết mục đích tiến cung của Tịch Dao.

Cô ấy muốn báo thù cho mẫu thân và tỷ tỷ cô ấy."
"Vậy sao cô ấy không nói cho bản vương biết? Tại sao cô ấy phải mạo hiểm một mình như vậy?".
"Trong hoàng cung này, mỗi bước đi đều đầy hiểm ác, lòng người khó lường.

Vì cô ấy quá yêu huynh nên mới giấu huynh.

Chính là vì không muốn liên lụy đến huynh."
Hắn nhớ lại những chuyện xảy ra với nàng, những hi sinh của nàng vì hắn, lòng đau như ai đâm từng nhát vào tim hắn, ngạt thở đến khó tả.
[Liên Tâm phụng chỉ trở thành người của phủ Hằng vương.

Chỉ cần Liên Tâm yêu cầu thì Dạ Hằng sẽ đồng ý.

Liên Tâm lúc nào cũng đúng, nếu cô ấy sai, thì chắc chắn là do Dạ Hằng gây ra.Tuyệt đối không được quát cô ấy, mắng cô ấy, bỏ rơi cô ấy.]
[Tất cả những chuyện này, muội chắc chắn đều là những thứ muội muốn chứ?]
[Giờ đây ta và ngài thân phận khác biệt, vương gia không nên hỏi thì tốt hơn.

]
[Cô yên tâm, bản vương nhất định sẽ cho cô một câu trả lời.]
[Vậy vương gia muốn cho ta câu trả lời thế nào?]
"Thì ra Tịch Dao làm tất cả những chuyện đó đều là có nguyên nhân.

Ta lại chẳng biết chuyện gì hết.

Ta còn là nam nhân không?
Ta có còn là nam nhân không? Ta không phải là nam nhân."
Hắn đau lòng tay đập lên bàn đến bị thương.
"Điều mà Bạch Tịch Dao không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng bây giờ của huynh.

Dạ Hằng, ta khuyên huynh hãy giả bộ như không biết đi."
Nói xong Hàn Cẩm Y rời đi bỏ lại hắn đau đớn ngồi dưới sàn giày vò bản thân.
Ngọc Dao Cung.
Lệ phi mang thai tinh thần bất ổn, luôn lo lắng bất an, đêm xuống lại luân phiên thấy ác mộng.
"Đừng qua đây.

Đừng, đừng qua đây.

Đừng."
"Không phải ta giết cô.

Đừng, đừng qua đây.

Đừng qua đây, không phải ta giết cô.

Ta thực sự không giết cô."
" Vậy thì ta lấy mạng con cô đổi lại mạng cho con của ta."
Tịch Nguyệt xuất hiện trong giấc mơ của cô, đòi cô trả mạng.
"Ta không hại cô."
Lệ phi giật mình tỉnh dậy, cung nữ liền chạy đến.
"Nương nương đêm qua lại mơ thấy ác mộng sao? Đã uống nhiều thiên dược như vậy rồi sao vẫn không hề thấy thuyên giảm.


Hay đơn thái y kê cho ta có vấn đề? Thuốc có ba phần độc,
mấy chén thuốc này nương nương cẩn thận thì tốt hơn."
Thái Huỳnh dìu cô ta đứng dậy lau mồ hôi, chải chuốt tóc tai lại cho gọn.
"Tóc của nương nương óng mượt như vậy.

Thật tốt.

Thái y nói, nương nương và hoàng tử trong bụng đều rất khỏe mạnh.

Chỉ cần an tâm nghỉ ngơi là được."
Ngày hôm sau.
Trên đường đến thỉnh an như mọi lần, lúc đến cung Quan Thư, cô ta dần dần biến sắc, yếu ớt không thôi.
"Lệ phi đi chậm thôi, nếu ảnh hưởng đến hoàng tử trong bụng thì lớn chuyện đấy."
"Bản cung tự biết giữ chừng mực, không phiền đến Hoàng quý phi phải lo lắng."
" Lệ phi xa cách thế.

Mấy ngày trước ta nghe nói hoàng tử trong bụng Lệ phi có mối duyên kì lạ với Tiên Hoàng hậu."
"Mối duyên kiểu này bản cung không nhận nổi."
" Tiên Hoàng hậu và bản cung là tỷ muội ruột,
tất nhiên là sẽ có linh cảm với nhau rồi.

Mấy ngày trước tỷ tỷ có về báo mộng cho ta, nhờ ta hãy đối xử tốt với con của Lệ phi.

Sao bản cung có thể không quan tâm chăm sóc được chứ?".
Nghe đến đây, cô ta tự nhiên lo sợ không thôi, chân có chút loạng choạng.
"Nương nương."
" Lệ phi sao vậy?".
"Gần đây nương nương thường mơ thấy ác mộng, cho nên tinh thần có chút hoảng hốt."
" Thái Huỳnh."
"Ác mộng sao? Chắc không phải Lệ phi đã làm chuyện gì xấu xa đấy chứ? Không thì sao lại hay mơ thấy ác mộng được."
"Hoàng quý phi.

Đừng nghe đám nô tài nói linh tinh.

Bản cung mang long thai, nên cơ thể dễ bị mệt mỏi.

Không có chuyện gì to tát đâu.

Hôm nay trong người khó chịu, không thể chuyện trò được rồi.

Xin cáo lui".
[Bình Lạc Điện]
"Người đâu.

Bình Lạc Điện cháy rồi.

Vương gia."
" Vương gia tỉnh lại đi.


Vương gia."
"Cháy rồi.

Người đâu tới mau.

Vương gia.

Vương gia, mau tỉnh lại đi.

Vương gia.

Vương gia, tỉnh lại đi."
Hắn nằm bất động trên giường, xung quanh đã cháy lớn, đám nô tài gọi mãi cũng chẳng có động tĩnh gì chỉ còn biết đưa người ra trước.
[Phủ Đôn thân vương]
"Ta phải giết chết ngươi.

Giết chết ngươi.

Ta phải giết chết ngươi."
"Ta phải giết chết ngươi.

Giết chết ngươi.

Ta phải giết chết ngươi."
"Giết chết ngươi.

Bạch Tịch Dao, ta muốn giết chết ngươi."
"Giết chết ngươi."
Từ khi Thục phi hồi phủ liền bị nhốt không cho ra ngoài, nàng ta thù hằn chất đầy, cầm con dao nhỏ rạch dưới sàn đến cả chảy máu tay, miệng không ngừng gọi tên nàng.
" Nương nương.

Người làm sao vậy?".
"Người đừng dọa nô tỳ."
" Ta nhất định phải giết chết Bạch Tịch Dao".
"Sao người phải khổ như vậy chứ?"
"Do bản cung quá bất cẩn, nên mới để Bạch Tịch Dao đó hết lần này đến lần khác được như ý.

Chắp tay nhường Dạ Hằng cho người khác.

Ta hận.

Ta hận ban đầu đã không giết chết cô ta, mà nay bản thân phải ngậm trái đắng."
"Đời người suy cho cùng cũng là vì muốn an định.

Vẫn mong nương nương sớm buông bỏ".
" Buông bỏ sao? Bạch Tịch Dao vẫn còn ở trong cung tác oai tác quái.

Dạ Hằng mới tiêu diệt Đậu thị lại bị Hoàng thượng đề phòng, sợ sau này khó mà bảo toàn tính mạng.

Ngươi bảo ta làm sao có thể an tâm được chứ.

Làm sao có thể buông bỏ được chứ.

Thay vì sống một cách tạm bợ, quãng đời còn lại chỉ như một cái xác không hồn.

Thì sao không ra tay phân định cao thấp luôn."
Bình Lạc điện.
"Hoàng thượng giá đáo."
"Tam đệ không cần đa lễ, mau đi nghỉ ngơi đi."

" Vâng."
"Ngồi xuống đi.

Sao vậy? Vết thương sao rồi?".
" Đều là mấy vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."
Thái y bên cạnh bẩm báo.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hằng vương hít nhiều khói, chỉ cần uống vài liều thanh khí tán, nghỉ ngơi vài ngày là được.

Hoàng thượng yên tâm."
" Nếu vậy thì trẫm an tâm rồi."
"Vi thần cáo lui."
"Tam đệ, Thiên Diện điều tra nói rằng trận phóng hỏa lần này là có người cố ý gây ra.
Nhưng trẫm thấy rất kỳ lạ.

Bình thường tam đệ là người cẩn thận, nhạy bén.

Xem ra, cũng không thoát khỏi họa này."
Hoàng thượng nói trong lời hiện rõ điều nghi ngờ.
"Lần này đúng là thần đệ bất cẩn rồi.

Thần đệ cho rằng, trong cung canh phòng nghiêm ngặt,
người ngoài sẽ không dám lỗ mãng.

Thật không ngờ, trong cung cũng có người muốn lấy cái mạng này của thần đệ."
"Thân phận của tam đệ đặc biệt, gần đây lại giúp trẫm xử lý Đậu Thị, vì thế khó tránh khỏi việc dư đảng của chúng sẽ đến gây rắc rối.

Cho nên không thể lơ là được.

Nhưng mà tam đệ, trẫm đã dặn dò Thiên Diện tăng cường phòng bị rồi.

Tam đệ.

Yên tâm rồi nhé."
"Vậy thần đệ xin cảm tạ long ân của Hoàng thượng.

Thần đệ sẽ cẩn trọng hơn nữa, để tránh kẻ xấu mượn cớ để nói, khiến Hoàng thượng đau đầu."
"Tam đệ nói đúng.

Thế mấy ngày nay đệ ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi nhé."
"Vâng."
[Phủ Đôn thân vương]
"Nương nương.

Nương nương."
"Mau bỏ dao xuống.

Thấm Nhược.

Thấm Nhược...!Đừng, đừng manh động.

Bỏ dao xuống."
"Cha đừng qua đây".
"Con vì Dạ Hằng như vậy có đáng không?".
"Nếu hôm nay cha không đồng ý cho con về cung, con sẽ chết trước mặt cha."
"Sao con phải khổ vậy chứ? Hiện giờ Hoàng quý phi đang có thế mạnh, hơn nữa Hoàng thượng đã có ý muốn giết Hằng vương, trong cung bốn bề đều nguy hiểm.

Cha không thể giương mắt đứng nhìn con mình đi vào chỗ chết được.
Đây là ý trời, con hãy bỏ ý định đó đi."
" Con sẽ không từ bỏ, cho dù là ý trời thì con cũng sẽ đi ngược với nó."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.