Đời này Nghiêm Trường Tễ chưa từng mất mặt đến vậy.
Ban đầu hắn ôm thái độ hưng sư vấn tội đối với Mạnh Chương, mới không chút cố kỵ xông lên, không ngờ đối phương lại...
Theo tính tình của hắn trước giờ, nếu có kẻ ngăn hắn làm chuyện gì, hắn khẳng định không nói hai lời, trực tiếp xách trường kích đánh một trận.
Nhưng lần này trước mặt hắn không chỉ từng là huynh đệ, còn là cha vợ tương lai của hắn.
Nhạc phụ đại nhân lớn hơn trời, Nghiêm Trường Tễ có bản lĩnh đến mấy, muốn theo đuổi Tiểu Phượng Hoàng, cũng chỉ có thể nhận thiệt, huống hồ... hắn không chắc chắn thắng được Thanh Long.
Nghiêm Trường Tễ: "..."
Nghiêm Trường Tễ thu tay, nhưng vẫn bị Mạnh Chương truy đuổi tới cùng, ăn chừng mấy đòn lận.
Mạnh Chương biết chuyện giữa hắn và Tiểu Phượng Hoàng, hạ thủ không chút lưu tình, dường như muốn cho hắn một bài học, từ đầu đến cuối không hề thu lực, Nghiêm Trường Tễ chốc lát liền chịu không nổi, lên tiếng hô ngừng.
Mạnh Chương ngoài miệng nói "Được", đảo mắt liền giơ chân đạp thẳng lên ngực đối phương, đá hắn bay xa mấy trượng, tiếp đó bay lên không trung, treo trước mặt Chu Tước.
"Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như cũ, Lăng Quang, động chút là muốn đánh muốn giết."
"Ngươi..." Nghiêm Trường Tễ giận đến không nói ra lời.
Địa phương bị đá đau nhói, Nghiêm Trường Tễ vất vả hoàn hồn, nhìn chằm chằm Mạnh Chương đang nhởn nhơ trước mắt, nắm đấm hết thả lại siết, siết lại thả.
Tiểu Phượng Hoàng ra đời không có phụ thân, Nghiêm Trường Tễ biết chuyện này.
Bất thình lình, Mạnh Chương nói gã là cha ruột của Tiểu Phượng Hoàng, hắn lại không hoài nghi dù chỉ một chút, một là Mạnh Chương không phải kẻ thích nói đùa, luôn nói gì làm đấy, hết sức nhạt nhẽo, lại nói, đây không phải chuyện để đùa cợt; hai là, thiên phú của Tiểu Phượng Hoàng rất tốt, trừ ảnh hưởng bởi Tự Khuynh, người cha còn lại khẳng định cũng không phải người thường, mà Mạnh Chương biến mất vạn năm, chính là một trong những ứng cử viên có khả năng nhất.
Chuyện giờ khó giải quyết.
Nghiêm Trường Tễ và Mạnh Chương, quá quen thuộc.
Bọn nhỏ biết nhau từ nhỏ, Thái Dương Chúc Chiếu và Thái Âm U Huỳnh tuy là người tạo ra bọn họ, nhưng không quản bọn họ quá nghiêm, Tứ linh khai thông linh trí từ khi ra đời, năm kẻ lắc lư tu luyện thành tài, cuối cùng mỗi người làm thần một phương, quan hệ giữa bọn họ bảo là anh em ruột thịt cũng không phải nói quá.
Những lời ngon lẽ ngọt của hắn có thể lừa gạt Tiểu Phượng Hoàng, may ra sẽ lừa được Tự Khuynh, nhưng trước mặt Mạnh Chương, tuyệt đối không có tác dụng.
Cha đẻ Tiểu Phượng Hoàng là ai cũng được, tại sao cứ nhất định phải là cái tên này...
Lúc Thanh Long mới trở về vẫn là hắn qua đón tiếp, sao đảo mắt cái đã thành cha vợ rồi?
Nghiêm Trường Tễ không có biện pháp, không được tự nhiên ngồi xếp bằng trên đất, vừa bực bội vừa chột dạ, nói: "Không có chuyện gì lớn, ta và Phi Phi có chút hiểu lầm, ta tìm y đã lâu."
Hắn đưa tay, vén ống tay áo, tỏ ý bảo Mạnh Chương nhìn: "Đây là vòng Phi Phi đan cho ta, thị nữ của ta lén mô phỏng một cái giống hệt đeo trên tay ả, Phi Phi tưởng rằng ta đưa cho nàng, bèn tức giận rời đi."
"Chỉ là chút chuyện nhỏ?"
Giọng điệu Mạnh Chương rất bình tĩnh, nhưng lại mang cảm giác gió to sóng lớn sắp tràn về.
Nghiêm Trường Tễ cứng đầu nói: "Nếu không còn có thể là gì?"
Mạnh Chương cười nhạo một tiếng, chất vấn một câu độ ập lên đầu: "Theo lời ngươi thì, cảm tình hai người vô cùng sâu nặng, tại sao chỉ vì lời người lạ lại phát sinh hiểu lầm? Ngươi chỉ cần như bây giờ, đưa tay ra, tỏ rõ thái độ là được, Tự Phỉ cớ gì sẽ một đi ko trở lại? Lúc nó rời khỏi Thiên giới gặp phải Đằng Xà mà thiếu chút mất mạng, ngươi ở nơi nào? Nó còn đang mang thai, cũng bởi vì thứ "chuyện nhỏ" này của ngươi, mà tình nguyện chịu đựng một thân đau đớn, một mình trở về nhà!"
Nghe được câu sau cùng, Nghiêm Trường Tễ nheo mắt, theo bản năng hỏi: "Mang thai cái gì?"
Mạnh Chương ngạc nhiên: "Ngay cả việc nó mang thai ngươi cũng không biết?"
"Y mang thai?!" Nghiêm Trường Tễ bật thốt lên, nói xong lại chợt ý thức không ổn--- hắn muốn theo đuổi Tiểu Phượng Hoàng, sao có thể nói những lời này trước mặt Thanh Long?
Đúng như dự đoán, ánh mắt nhìn về hắn của Mạnh Chương hoàn toàn thay đổi: "Nghiêm Trường Tễ, rốt cuộc ngươi đã làm gì với nhi tử của ta?"
Nghiêm Trường Tễ bị gã nhìn đến tâm phiền ý loạn, dứt khoát bình mẻ không sợ vỡ đáp: "Thật ra bọn ta đã tách ra một đoạn thời gian, ta thật sự không biết y mang thai... Y đã nói với ta, tộc Phượng hoàng đều kết thành đạo lữ mới có thể có con nối dõi, cho nên ta..."
Mạnh Chương cắt lời hắn: "Cho nên ngươi đùa bỡn nó, lừa dối tình cảm của nó không chút cố kỵ?
"Ta..." Nghiêm Trường Tễ muốn phản bác, nhưng không sao có thể cây ngay không sợ chết đứng mà giãi bày, hắn quả thật có tội với Tiểu Phượng Hoàng, thậm chí hắn từng định một đi không trở lại. Mặc dù sau khi về Thiên giới, thời thời khắc khắc đều hồi tưởng những ngày vui vẻ bên Tiểu Phượng Hoàng, hoài niệm dáng hình đối phương luôn mềm mại gọi tiếng "Trường Tễ ca", song từ đầu đến cuối, hắn chưa từng đặt y ở vị trí bạn lữ.
Chỉ là hắn thật sự không thích Tiểu Phượng Hoàng hay sao?
Tất nhiên không phải.
Lúc đối mặt với vấn đề tình cảm, hắn luôn chỉ biết trốn tránh.
"Có lẽ ngươi không biết tộc Phượng hoàng khó dựng dục đời sau, là bởi bọn họ phải toàn tâm toàn y mà yêu hết mình. Trước khi kết làm đạo lữ, bọn họ không dễ dàng cam kết điều gì. Còn ngươi ngay cả việc nó mang thai cũng không biết, còn rời khỏi nó? Lúc thai nhi phát triển sẽ không ngừng hấp thu lin lực của người mẹ, bình thường cần song thân cùng nhau bồi dưỡng. Mà ngươi là thượng cổ thần thú, gánh nặng con ngươi tạo nên với cơ thể mẹ nó chỉ có thể nhiều, không có chuyện ít. Nhưng những điều này nó cũng không nguyện nói cho ngươi, sẵn sàng một mình chịu đựng. Đây là "chút chuyện nhỏ" ngươi nói hay sao?"
Lời Mạnh Chương nhắc tới, Nghiêm Trường Tễ hoàn toàn không biết, tâm trí hắn rối bời, sững sờ ngồi trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Rốt cuộc hắn đã làm gì với Tiểu Phượng Hoàng?
Lúc Bạch Trạch gặp mặt hắn, từng nói thẳng Hồng Loan tinh động, phản ứng của hắn lúc bấy giờ chính là một mực khước từ, còn có chút thẹn quá hóa giận.
Lúc này nghĩ lại, đều là vì chột dạ, rốt cuộc hắn muốn che giấu cái gì?
Trước mặt người ngoài, có lẽ hắn cho rằng việc thừa nhận trong tim mình mang một bóng người là điều mất mặt. Từ thời Hồng Hoang, hắn đã luôn một thân một mình, bên người có thêm một kẻ bầu bạn, tựa như có thêm điều gì phiền toái.
Hắn đã ép buộc mình đừng nghĩ thêm nữa, đừng lo lắng chuyện tương lai. Tốt nhất là sau khi hắn về Thiên giới, mọi thứ đều quay lại như thuở ban đầu, vô sự, thật dài thật xa mãi về sau, hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng, ai cũng lại xuất hiện trước mắt nhau.
Chỉ có điều, đã là tình yêu thì không có cách nào che giấu, hắn luôn muốn chiếm Tiểu Phượng Hoàng cho riêng mình, muốn ôm lấy đối phương, coi người như chính bản thân mình, không rời không biệt.
Chu Tước dường như cùng tuổi với đất trời, trải qua cô độc từ ngày khai thiên lập địa, chứng kiến hết thảy chiến tranh cùng tàn khốc qua bao cuộc chiến muôn đời. Trong mấy vạn năm ấy, nếu bảo hắn nghĩ lại, quả thực hắn nghĩ không ra có điều gì làm mình lưu luyến.
Tiểu Phượng Hoàng xuất hiện, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nghiêm Trường Tễ không có cách nào không thích Tiểu Phượng Hoàng.
Y quả thực quá mức tốt đẹp, y đơn thuần, hiền lành, tràn đầy sức sống, là sự đối lập hoàn hảo với nội tâm u ám của hắn.
Sức hấp dẫn kịch liệt ấy tựa như hồ nước ban ra cho kẻ lạc đường trong sa mạc, khiến hắn triệt để thất thủ.
Trước khi rời khỏi núi Nam Ngu, Nghiêm Trường Tễ đã có chút ý thức được điểm ấy, hắn nhận ra chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa. Cho tới khi hắn hoài nghi Tiểu Phượng Hoàng bện vòng cho kẻ khác, đã ghen tị đến mức muốn phát điên.
Vốn chỉ là một lần chơi đùa cùng lợi dụng, dần dà lại tự đem chính bản thân chìm đắm bên trong.
Nhận thức này khiến hắn sợ hãi, hắn ghét cảm giác mất khống chế.
Cho nên sau khi nhận được thống báo của Nghiêm Phi Trần, Nghiêm Trường Tễ lập tức quay trở về Thiên giới, không để cho Tiểu Phượng Hoàng thời gian kịp phản ứng, thừa dịp y rời phòng, trực tiếp biến mất khỏi núi Nam Ngu.
"Ta không biết giữa ngươi và Tự Phỉ cụ thể xảy ra chuyện gì, tạm thời cũng không có hứng thú biết. Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta lo sau khi biết được rồi, sẽ không nhịn được muốn giết chết ngươi." Mạnh Chương không chút khách khí nói, sau đó hạ lệnh đuổi khách, "Ngươi đi đi, Lăng Quang, dù Tự Phỉ không nói không muốn gặp ngươi, ta cũng sẽ không để hai người gặp mặt."
"Mạnh Chương, thật ra ta..."
"Đủ rồi!" Mạnh Chương quát lên, một lần nữa ngắt lời hắn, "Ta không muốn nghe lời ba hoa xảo trá của ngươi, ngươi tưởng ta giống Tự Phỉ hay sao? Mánh khóe của ngươi, ta đều biết rõ, đừng làm trò cười trước mắt ta. Nghiêm Trường Tễ, ta khuyên ngươi hãy tự thu xếp ổn thỏa."
Nghiêm Trường Tễ rốt cuộc cảm nhận được mùi vị tự lấy đá đập chân, đối mặt với chỉ trích của Mạnh Chương, hắn quả thực có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, mắt thấy Thanh Long dứt khoát xoay người rời đi, vội vàng lên tiếng: "Ngươi không để y gặp ta, vậy ta liền chờ ở chỗ này! Ta muốn chính miệng ta giải thích với y."