Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 19: Nhạc phụ nhạc mẫu đồng thời tấn công



Hai tay Tự Khuynh run rẩy, ánh mắt đỏ lên, không chút lưu tình quăng một côn về phía Mạnh Chương, trường côn theo đó gãy đứt.

Không có cang khí hộ thể, lần xuống tay này thật sự tàn nhẫn, Mạnh Chương đau đến rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh nháy mắt toát ra, vệt máu ghê rợn dần dần hiện lên sau lưng gã.

"Mẫu thân!" Tiểu Phượng Hoàng âm thầm kinh hãi, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo hướng này, giữa mẫu thân và Mạnh Chương Thần Quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho tới giờ y chưa từng thấy người không khống chế nổi tâm tình đến vậy.

Nhưng dù thế, Tự Khuynh vẫn không hết giận, nghe được âm thanh nhi tử, quay đầu khiển trách: "Tự Phỉ, tại sao ngươi lại xuất hiện cùng chỗ với gã!"

Bỗng dưng bị mẫu thân trách mắng, Tiểu Phượng Hoàng uất ức muốn chết, lập tức định đem quá trình gặp gơ thuật lại sạch sanh: "Mẫu thân, con là..."

"Con im miệng!" Tự Khuynh ngắt lời y, xử lí chuyện này độc đoán một cách hiếm thấy, "Còn đứng đó làm gì, cùng ta trở về!"

Tiểu Phượng Hoàng không yên lòng nhìn Mạnh Chương một cái, người sau cảm nhận được tầm mắt y, ngẩng đầu đáp lại một nụ cười khổ, khẽ thở dài một tiếng không thể nghe ra.

Tự Khuynh trừng con trai, Tiểu Phượng Hoàng vội vàng chạy tới đứng sau lưng Tự Khuynh.

Sắc mặt Tự Khuynh có chút nguôi ngoai, vứt đoạn trường côn chỉ còn một nửa trong tay đi, cất cao giọng ra lệnh cho thuộc hạ bốn phía: "Bế quan!"

"Phi Phi!" Thấy cha con Tự Khuynh sắp phải đi, Nghiêm Trường Tễ nôn nóng, còn ngại chưa đủ loạn mà gọi Tiểu Phượng Hoàng.

"Lăng Quang đạo hữu?" Tự Khuynh lúc này mới chú ý tới Nghiêm Trường Tễ đứng một bên, khiếm tốn hành lễ, đoạn qua loa lấy lệ nói: "Không biết ngài cũng đến núi Nam Ngu, không thể tiếp đón từ xa. Xảy ra chút chuyện trong nhà, khiến Thần Quân chê cười rồi."

Bị Tự Khuynh đối đãi khách khí như vậy, Nghiêm Trường Tễ có chút lúng túng: "Không sao."

Tự Khuynh quả thực không có tâm tư tiếp đãi Nghiêm Trường Tễ, để người ngoài bắt gặp việc này, mặt hắn cũng không mừng rỡ nổi, trực tiếp đuổi khách: "Không biết đạo hữu tới đây vì điều gì, nhưng ngài cũng thấy, núi Nam Ngu hôm nay không tiện đãi khách, đắc tội rồi. Xử lí không chu toàn, Tự Khuynh nhất định sẽ lựa ngày đến cửa tạ tội."

"Tự đạo hữu quá lời." Nghiêm Trường Tễ chột dạ khủng khiếp, toát mồ hôi lạnh chẳng khác nào Mạnh Chương, hắn lo lắng mọi chuyện càng kéo dài càng khó giải quyết, bèn chắp tay hành lễ đối với Tự Khuynh, nói, "Lần này Nghiêm mỗ tới đây, là... để cầu hôn."

Cầu hôn? Tự Khuynh nghi hoặc nhìn nhi tử chốc lát, Tiểu Phượng Hoàng hoảng đến muốn khóc, tránh né ánh mắt mẫu thân, chỉ hận không thể đào hầm mà chui xuống.

Tự Khuynh híp mắt, lập tức liên tưởng đến những hành động không bình thường gần đây của con trai, mọi nghi ngờ vào thời khắc này đều có câu trả lời. Tiểu phượng điểu trọng thương, không có cách nào nhìn trộm nhân quả, Lăng Quang mai danh ẩn tích...

Lúc này Chu Tước bỗng nhiên một thân một mình tới núi Nam Ngu cầu hôn, gấp gáp đến độ không một lời báo trước, Tự Khuynh thân là người từng trải, lập tức đoán được nguyên do -----

Tự Phỉ chỉ sợ rằng đã...

Hắn còn ôm chút hi vọng nhìn nhi tử một cái, hỏi ra vấn đề kia trong im lặng, ai ngờ Tiểu Phượng Hoàng bị ánh mắt tra hỏi của mẫu thân lườm cho không chốn dung thân, hoảng hốt che bụng.

Tự Khuynh: "..."

Tự Khuynh vừa giận vừa sợ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa nhi tử, Nghiêm Trường Tễ, và cả Mạnh Chương đang ngồi xếp bằng đằng kia, hồi lâu không nói gì.

Sự im lặng của mẫu thân khiến Tiểu Phượng Hoàng càng bất an, bứt rứt nói: "Mẫu thân..."

Tự Khuynh nghe tiếng ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp, nhìn chằm chằm con trai chốc lát, đáy mắt đỏ bừng, hốc mắt ướt át, cuối cùng cười phá lên, thanh âm mang chút run rẩy: "Trước có Thanh Long, sau có Chu Tước, Tứ phương thần tôn quý khắp Thiên giới, đây là không định bỏ qua cho núi Nam Ngu nho nhỏ này hay sao?"

Những lời này hắn nói cực kỳ nhỏ, trừ Tiểu Phượng Hoàng đứng bên cạnh, chỉ còn lại Nghiêm Trường Tễ và Mạnh Chương tu vi cao thâm nghe thấy.

Nghiêm Trường Tễ vốn muốn chứng kiến Tự Khuynh thành trò cười giờ phút này hổ thẹn vô cùng, hắn ân hận, chỉ một phút sai lầm ngày ấy, lại gây nên cục diện không thể vãn hồi ngày hôm nay.

Dáng vẻ sợ hãi luống cuống của Tiểu Phượng Hoàng làm Nghiêm Trường Tễ đau lòng, y gầy hơn trước thật nhiều, bên dưới lớ trường bào gấm sương dường như trống rỗng, nét gầy gò thon nhỏ càng thêm nổi bật.

Nghiêm Trường Tễ chỉ hận không thể nghịch thiên cải mệnh xoay ngược thời gian, cắn răn chắp tay khom người một cái thật sâu về phía Tự Khuynh: "Tự đạo hữu, Nghiêm mỗ xin thề, ta là chân tâm thật ý..."

"Ta sẽ không đồng ý!" Tự Khuynh phẫn nộ quát lớn, lần nữa ra lệnh, "Phong* sơn, tiễn khách!"

(* "phong" trong "phong bế", "sơn" là "núi")

Tự Khuynh kéo nhi tử: "Tự Phỉ, cùng ta trở về!"

Hắn cắt lời đối phương nhiều lần, thực ra là bởi lo lắng Nghiêm Trường Tễ dưới tình thế cấp bách sẽ nói ra lời không nên nói, phá hủy hoàn toàn danh tiếng Tự Phỉ.

Lấy tính tình trời sinh của mình, Tự Khuynh năm xưa đã đắc tội quá nhiều người. Cho nên ban đầu khi hắn trở lại núi Nam Ngu một mình sinh hạ đứa bé, không biết bao nhiêu kẻ cười nhạo sau lưng hắn.

Dù cho chính hắn không để tâm, nhưng hắn tuyệt đối không muốn những lời bịa đặt khó nghe làm tổn thương Tự Phỉ.

Nghiêm Trường Tễ hô lên: "Tự đạo hữu xin dừng bước!"

Mạnh Chương cũng vội vã đứng lên, bất chấp vết thương mới thành hình: "A Khuynh!"

Có lẽ là ngại Nghiêm Trường Tễ cản trở, hoặc cũng có thể vì muốn giúp vợ con hả giận, gã liền đá một cước về phía đối phương. Nghiêm Trường Tễ không kịp đề phòng, bị đá bay xa cả trượng.

Nghiêm Trường Tễ địa vị rớt xuống tầng chót: "..."

Hắn tự biết đuối lý, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Lăng Quang Thần Quân xin tự trọng." Tự Khuynh không quay đầu lại nói, "Ta đã cho ngươi mặt mũi, nếu ngươi còn dám hùng hổ dọa người..."

Hắn không nói hết lời, nhưng ý tứ uy hiếp nhìn đâu cũng rõ.

Một khi phong sơn, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại Tiểu Phượng Hoàng, Nghiêm Trường Tễ không muốn buông tha, lập tức đuổi theo.

"Đùng -----." Ánh chớp lóe lên, một tiếng đùng đoàng vang dội, roi lửa quất ra một đường hình cung, tấn công xuống mặt đất dưới chân Nghiêm Trường Tễ, dấu vết cháy sém hiện lên trong nháy mắt.

Nghiêm Trường Tễ vất vả né tránh, lùi mấy bước, dừng lại, mùi khét dần dần tràn ngập không gian.

Chẳng biết từ lúc nào, trong tay Tự Khuynh đã nhiều thêm một chiếc roi lửa màu đen, lạnh lùng nói: "Tứ phương thần thì sao, thật sự cho rằng ta không dám hạ thủ?"

Nói xong kéo Tự Phỉ vào núi, đại trận phong sơn lập tức mở ra, ngăn cản Nghiêm Trường Tễ cùng Mạnh Chương bên ngoài.

Mạnh Chương nhìn bóng lưng ái nhân và nhi tử từ từ biến mất, thở dài, đổi một thân quần áo chỉnh tề, tức giận nói với Nghiêm Trường Tễ: "Lúc này ngươi còn thò mặt ra làm gì, ngại không đủ loạn sao?"

Nghiêm Trường Tễ vừa hít đầy mũi tro bụi, lại còn sắp thành trò cười tam giới, tâm tình hiển nhiên không khá hơn chút nào, đáp trả: "Lúc này ta không tới, chẳng lẽ chờ đến trung thu sang năm?"

Mạnh Chương vừa bị đánh còn đang đau nhức, lười nói nhảm với Nghiêm Trường Tễ, "Ta chưa tìm ngươi tính sổ thì thôi, sau này cách xa nhi tử ta ra một chút."

Nghiêm Trường Tễ: "..."

Liên tiếp bị cha mẹ Tiểu Phượng Hoàng hạ lệnh cấm, Nghiêm Trường Tễ cuống cuồng nén lửa giận, xoắn xuýt chốc lát, vẫn hạ thấp thân phận, nói: "Chuyện trước đó là ta sai, ta thật sự xin lỗi Phi Phi... ta đã không nhìn rõ lòng mình, bởi vậy mà phụ lòng y. Ta chỉ, ta chỉ..."

Tuy nói Thanh Long đứng đầu tứ linh, nhưng Nghiêm Trường Tễ chưa từng coi gã là đại ca, luôn đặt gã ở vị trí ngang hàng. Loại chuyện tự hạ thân phận này, đối với Chu Tước tâm cao khí ngạo mà nói, cơ bản là không thể nào xảy ra.

Nhưng Nghiêm Trường Tễ ấp a ấp úng mấy lần, vẫn nói ra khỏi miệng: "Ta chỉ cầu các ngươi có thể cho ta một cơ hội sửa sai, hy vọng Phi Phi có thể tha thứ cho ta."

Sau khi biết được một lớp thân phận khác của Nghiêm Trường Tễ, bất kể hắn nói gì, Mạnh Chương đều thấy hắn chướng tai gai mắt, trả lời: "Nó có thể tha thứ cho ngươi không ta không sao biết được, nhưng ta sẽ không ngăn cản ngươi bù đắp sai lầm. Dù cho hai ngàn năm nay, ta chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha, nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ che chở nó cả đời. Sau này nó còn phải chịu thêm bất kì nỗi uất ức nào, ta sẽ không để ngươi sống yến ổn."

Nghiêm Trường Tễ trịnh trọng cam kết, "Ta sẽ không để y phải chịu bất kì nỗi uất ức nào."

Tẩm cung Tự Phỉ, Tự Khuynh cho tất cả người hầu lui ra, trong phòng chỉ còn sót lại cha con hai người.

Tự Khuynh chưa nguôi giận, sau khi mọi người đi xa, suýt nữa đập vỡ chung trà.

"Ngươi quỳ xuống cho ta!"

Tiểu Phượng Hoàng không dám không vâng lời, "bịch" một tiếng trực tiếp quỳ xuống, "Con sai rồi, mẫu thân."

"Ngươi bây giờ trưởng thành rồi, cánh cứng rồi..." Đầu ngón tay Tự Khuynh còn đang phát run, những chuyện vừa xảy ra quả thực khiến hắn khó mà chịu đựng, "Ta không quản nổi ngươi nữa phải không?"

Tiểu Phượng Hoàng vừa khóc vừa lắc đầu: "Không phải vậy, mẫu thân, là con, con sai rồi, con thật sự sai rồi..."

"Tự Phỉ, rốt cuộc ngươi định giấu ta bao lâu? Nếu không phải hôm nay Chu Tước đến cầu thân, ngươi định bao giờ mới nói với ta?"

Tiểu Phượng Hoàng không có cách nào trả lời hắn.

"Ta đã nói với ngươi vô số lần, nếu có người mà ngươi ngưỡng mộ, cứ thoải mái nói ra. Nếu không phải hạng người tận cùng gian ác, ta có thể đáp ứng hơn phân nửa. Nhưng ngươi thà châu thai ám kết ngay dưới mí mắt ta, cũng không muốn tiết lộ với ta bất cứ điều gì, còn cấu kết với Thanh Loan, che giấu đến không lộ ra một giọt nước. Ta sinh ngươi, nuôi ngươi, đến nay đã hơn hai ngàn năm, ta tưởng rằng ngươi hẳn là người hiểu ta rõ nhất trên đời. Nhưng bây giờ ta chỉ muốn biết, trong lòng ngươi, ta là kẻ không hợp tình hợp lẽ đến vậy ư?"

"Không phải vậy, mẫu thân, đều là con sai..."

Tự Khuynh than thở một tiếng, tự giễu nói: "Ta đang nghĩ xem, có phải những năm vừa qua ta làm sai quá nhiều điều, cho nên báo ứng mới đến trên người ngươi."

Tiểu Phượng Hoàng không nhịn được nữa, xông lên ôm chầm lấy đối phương: "Mẹ, người đừng nói vậy, là con không hiểu chuyện, con sai rồi, con thật sự sai rồi,..."

Tự Khuynh thờ ơ trước phản ứng của nhi tử: "Ngươi một mực nói ngươi sai, ngươi biết ngươi sai ở đâu sao?"

Tiểu Phượng Hoàng tan vỡ khóc lóc: "Hu hu hu... con, con không nên giấu người có tư tình với Chu Tước."

"Không, ngươi nói không đúng." Tự Khuynh lắc đầu một cái, "Người cùng Chu Tước chưa lập gia đình, đã châu thai ám kết, không hợp lễ phép, đây là điều thứ nhất; Chu Tước vô cớ rời khỏi ngươi, ngươi lại giấu giếm sự thật, bỏ mặc an nguy của bản thân trộm lên Thiên giới, đây là điều thứ hai; ngươi đã đáp ứng ta, phát sinh bất kì chuyện gì cũng sẽ bàn bạc cùng ta, nhưng ngươi chưa từng hé nửa lời với ta về chuyện này, không đặt trưởng bối vào mắt, đây là điều thứ ba."

"Mẫu thân, Tự Phỉ biết sai rồi! Con chỉ không muốn khiến người lo lắng..." Tiểu Phượng Hoàng lần nữa quỳ xuống, dập đầu từng cái từng cái, "Tự Phỉ cam nguyện chịu phạt!"

"Bây giờ phải phạt ngươi thế nào đây? Ngươi đang trong thời điểm yếu ớt nhất, ta phải phạt ngươi thế nào?" Tự Khuynh hỏi ngược lại, "Tước bỏ tu vi, diện bích tự hối?"

Nếu lúc này bị tước bỏ tu vi, Tiểu Phượng Hoàng chỉ còn một con đường chết.

"Hôm nay tâm trạng ta không vui, không có lòng cùng ngươi đàm luận chuyện Chu Tước. Chuyện cầu hôn, nếu hắn thật sự cảm mến ngươi, nhất định sẽ trở lại núi Nam Ngu. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không được phép bước ra khỏi núi Nam Ngu nửa bước." Tự Khuynh dứt lời, đứng dậy đi ra ngoài.

"Mẫu thân, con có thể hỏi người một chuyện không?"

Tự Khuynh dừng chân.

Tiểu Phượng Hoàng hít thở sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi: "Mẫu thân, Mạnh Chương Thần Quân là phụ thân con sao?"

Mặc dù hắn không hề động đậy, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn cảm nhận được bóng lưng Tự Khuynh khẽ cứng ngắc, hắn không quay đầu, thật lâu sau mới trả lời: "Phải."

_____________________

Đã bổ sung H chương 5 chương 7, sorry các bác thiếu hết cái này đến cái nọ tắc trách quá hứa lần sau sẽ khác 😂😂😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.