Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 4: Sẽ không nhịn được làm chuyện kì quái với ngươi



"Ngươi đùa bỡn ta!" Tiểu Phượng Hoàng thẹn quá hóa giận nói.

Nghiêm Trường Tễ nín hồi lâu, nhìn dáng vẻ tức giận của y, rốt cuộc cũng nhịn hết nổi cười phá lên.

"Nghiêm Lăng, ngươi, ngươi...." Tiểu Phượng Hoàng tức giận bước hai bước về phía trước, kéo dài khoảng cách với Nghiêm Trường Tễ, y muốn mắng hắn một trận, nhưng lời đến miệng đến ngại nói ra, chỉ có thể hận hận giậm chân một cái: "Ngươi thật xấu, ngươi cố ý đùa bỡn ta!"

Không nghĩ tới Tiểu Phượng Hoàng mắng chửi người cũng mềm mại đến thế. Nghiêm Trường Tễ trong lòng thích chết đi được, ngoài miệng lại bảo: "Ngươi cư xử kiểu này?"

"Ngươi!" Nghe lời này, hảo cảm đối với hắn hoàn toàn biến mất, y cau mày nói: "Nghiêm Lăng, hôm nay ta xông lầm vào mộng cảnh của ngươi ta thật sự xin lỗi, ngươi cũng đùa bỡn qua ta, chúng ta huề nhau."

Y vừa nói vừa vận phép, muốn cưỡng ép thoát khỏi nơi này.

Nghiêm Trường Tễ nhìn bộ dạng y một cái, vội vàng tiến lên ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng: "Đừng mà, Phi Phi, ta không đùa ngươi nữa, ta sai rồi."

"Ngươi làm sao vậy." Tiểu Phượng Hoàng bị hắn ôm không được tự nhiên, giãy hai cái không ra được, oán hận nói, "Ngươi buông ta ra..."

"Đừng nóng giận, Phi Phi, ta xin lỗi ngươi mà." Nghiêm Trường Tễ không chịu buông tay, dụ dỗ nói, "Thật xin lỗi, Phi Phi. Ta chỉ muốn đùa một chút thôi mà, ngươi đừng giận."

Bị Nghiêm Trường Tễ ôm như vậy, Tiểu Phượng Hoàng thật ra ngượng ngùng vô cùng, chỉ là ngượng ngùng không dám thừa nhận, vẫn cứ ngoài mạnh trong yếu yêu cầu Nghiêm Trường Tễ thả y ra.

"Ta sai rồi, Phi Phi, bây giờ ta dạy ngươi được không?" Nghiêm Trường Tễ nói, "Tha thứ cho ta được không, Phi Phi?"

Cơn giận của Tiểu Phượng Hoàng tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, Nghiêm Trường Tễ dỗ y mấy câu, y cơ bản đã hết giận, liền thả cho đối phương một bậc thang: "Được rồi, vậy ta tha thứ cho ngươi."

Nếu không phải tướng mạo tương tự, Nghiêm Trường Tễ tuyệt đối không tin Tiểu Phượng Hoàng là nhi tử của Tự Khuynh, tính cách hai người quả thực chênh nhau quá lớn.

Cũng không biết Tự Khuynh nuôi dạy con trai kiểu gì, chẳng lẽ là vật cực tất phản? Nghiêm Trường Tễ nghĩ bụng.

Nghiêm Trường Tễ cũng chỉ là hạ một đạo cấm chế trong ảo cảnh này, rất dễ phá bỏ.

Mới đầu hắn còn lo Tiểu Phượng Hoàng không nắm được mấu chốt, tuy nhiên sự thật chứng minh Tiểu Phượng Hoàng chẳng qua là tâm tính đơn thuần, y không những không ngu dốt, ngược lại rất có thiên phú tu hành, chỉ một lúc liền nắm bắt được, không mất bao lâu đã có thể sử dụng linh lực nhuần nhuyễn bên trong ảo cảnh.

"Khoan đã." Nghiêm Trường Tễ thấy Tiểu Phượng Hoàng hưng phấn không kiềm chế được, vội ngăn y lại, "Ta thấy đan điền ngươi có chút rỗng, đạt được thì ngưng, nếu không sẽ tạo thành tổn thương với cơ thể."

"Được rồi." Tiểu Phượng Hoàng không nghĩ tới Nghiêm Lăng còn có thể nhìn ra cái này, đầy mặt thán phục, lại có thêm chút vui vẻ dễ nhận ra.

Nghiêm Lăng đang thật sự quan tâm mình.

Thấy Tiểu Phượng Hoàng hớn hở ra mặt, Nghiêm Trường Tễ nhắc nhở: "Phi Phi, có phải ngươi quên gì hay không?"

Tiểu Phượng Hoàng: "Ớ?"

"Ngươi đã đáp ứng làm tiểu đồng thiếp thân cho ta trong hai canh giờ đấy."

"Ồ, đúng là vậy." Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới nhớ tới, "Vậy ta đi đốt lửa đây!"

"Chờ một chút." Nghiêm Trường Tễ dở khóc dở cười, tự nhủ Tiểu Phượng Hoàng ngốc ngốc một chút vẫn thật đáng yêu, "Vừa mới nói đừng dùng linh lực mà, không cần đốt lửa nữa."

Tiểu Phượng Hoàng kỳ quái nói: "Vậy ta nên làm gì đây?"

Nghiêm Trường Tễ nói: "Giờ không còn sớm, ta cần tắm rửa, ngươi hầu hạ ta tắm đi, Phi Phi."

Tiểu Phượng Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng: "A?"

"Ta dẫn linh lực của nước sông Ngân tới đây, xây một cái ôn tuyền." Nghiêm Trường Tễ giải thích.

Nước sông Ngân tồn tại trên Thượng giới từ thời Hồng Hoang, ẩn chứa linh lực tinh khiết rất có lợi cho tu hành, hắn vừa nói vậy, Tiểu Phượng Hoàng liền hiểu, gật đầu một cái: "Được."

Nghiêm Trường Tễ phất tay áo, trong chớp mắt hai người đã đứng trước ôn tuyền.

"Vậy ta phải làm gì?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi.

"Trước tiên cởi ngoại y cho ta."

"Vâng."

Y phục Nghiêm Trường Tễ biến ra chỉ là kiểu dáng thông thường, mặc vào cởi ra không phức tạp, tuy nhiên Nghiêm Trường Tễ quá cao, Tiểu Phượng Hoàng phải nhón chân hết mức để cởi áo choàng cho hắn.

Hai người mặt đối mặt, Tiểu Phượng Hoàng đang định mở miệng bảo hắn hạ người thấp một chút, chân liền đột nhiên như bị cái gì đó kéo một phát, cả người ngã về phía Nghiêm Trường Tễ, đụng vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.

"A----"

Nghiêm Trường Tễ lo y ngã, nhẹ nhàng ôm y vào lòng.

Mùi hương ấm áp dễ chịu lập tức bao lấy Tiểu Phượng Hoàng, trong nháy mắt y chỉ thấy tim nhảy lên một cái, nhảy bắn ra, lùi ra sau hai bước, vội vàng giải thích: "Ta không cố ý!"

Nghiêm Trường Tễ cười nói: "Nền đất trơn, ngươi cẩn thận chút."

Sau khi thuận lợi bỏ được ngoại y cho Nghiêm Trường Tễ, Tiểu Phượng Hoàng lúc này lại có chút ngượng ngùng khó giải thích.

"Ngươi, ngươi có thể tự mình cởi trung y được không?"

"Sao thế?" Nghiêm Trường Tễ dường như không phát giác sự lúng túng của y, nghi hoặc: "Ngươi là tiểu đồng thiếp thân của ta, vì sao chuyện này cũng không nguyện ý làm?"

Tiểu Phượng Hoàng đỏ mặt bối rối: "Ta...ta ngượng ngùng!"

"Có gì mà ngượng ngùng?" Nghiêm Trường Tễ quan sát y từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trước bộ ngực bằng phẳng của y, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Chẳng lẽ ngươi là nữ phẫn nam trang?"

"Ta không phải!" Tiểu Phượng Hoàng lập tức phản bác, mặc dù thân thể y quả thật có chút khác biệt với nam nhân bình thường, nhưng nhìn chung hắn vẫn luôn coi mình là hùng tính, "Ta chỉ đơn giản là ngượng ngùng thôi... chính ta cũng không có tiểu đồng thiếp thân hầu hạ lúc tắm đâu..."

Nghĩ đến thể chất đặc thù của Tiểu Phượng Hoàng, Nghiêm Trường Tễ cũng không thấy bất ngờ, tuy nhiên vẫn làm bộ khó xử đồng ý: "Thế ta tự làm vậy."

Nghiêm Trường Ta hai ba phát liền đem y phục trên người thoát hết, Tiểu Phượng Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng, "a" một tiếng đỏ mặt che mắt.

Nghiêm Trường Tễ mặc dù cao lớn, nhưng vẫn luôn mang trên mình khí tức tao nhã, cho nên Tiểu Phượng Hoàng từng hoài nghi hắn là thần quan Thượng giới. Mà giờ khắc này, sau khi cởi đồ lộ ra cơ bắp rắn chắc tràn trề năng lượng, Tiểu Phượng Hoàng lại lập tức đánh bay phỏng đoán ban đầu----- đây rõ ràng là Chiến thần thời kỳ Thượng cổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập, lại không nhịn được len lén tách ngón tay ra quan sát Nghiêm Trường Tễ.

Sao hắn lại đẹp mắt thế cơ chứ...

Nghiêm Trường Tễ tựa hồ không phát hiện động tác nhỏ của y, bước vào ôn tuyền, từ ngực trở xuống giấu trong làn hơi nước mơ hồ, còn trêu đùa: "Đã là tiểu đồng thiếp thân, không thể cởi y phục cho ta, ít nhất cũng phải giúp ta búi tóc phải không?"

Tiểu Phượng Hoàng lấy lại tinh thần: "Vâng, được!"

Bởi vì vừa trượt suýt ngã, lần này Tiểu Phượng Hoàng bước đi cực kỳ cẩn thận, từ từ tiến sát Nghiêm Trường Tễ, trong đầu nghĩ nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Không ngờ y vừa đụng được đến búi tóc, chân vẫn khó hiểu mà trượt một cái, trực tiếp ngã vào trong ao!

"Nghiêm Lăng!"

Mặc dù Nghiêm Trường Tễ nhanh tay tiếp được Tiểu Phượng Hoàng, nhưng cả người y vẫn nhúng nước ướt nhẹp, y phục dán chặt lên da thịt, đường cong mềm mại thon dài hiện ra trong nháy mắt.

Ngoại y biến thành dáng vẻ nửa trong suốt, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện, Nghiêm Trường Tễ thấy cổ họng khô khốc, trấn định tâm thần, nói: "Ngươi làm sao lại liều lĩnh như vậy?"

Cặp mắt Tiểu Phượng Hoàng cũng ướt át nhỏ nước, pha thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu, "Ta cũng đâu muốn... May là đang trong mộng cảnh của ngươi, không thì nguy rồi..."

Y cảm thấy có chút mất mặt, vừa nói, vừa ảo não ngẩng đầu, nhưng lập tức đụng vào tầm mắt nóng bỏng của Nghiêm Trường Tễ.

Tiểu Phượng Hoàng khẩn trương nhìn hắn: "Sao thế, sao lại nhìn ta như vậy?"

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy mới đúng." Nghiêm Trường Tễ tựa như đang vất vả kiềm nén cái gì, giọng nói cũng trầm đi rất nhiều: "Ta sẽ không nhịn được mà làm chuyện đó với ngươi..."

Tiểu Phượng Hoàng không phản ứng kịp: "Chuyện gì cơ..."

Y vừa dứt lời, Nghiêm Trường Tễ liền nâng cằm y, không nói lời nào hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.