Phượng Hứa Quân

Chương 10-1



Biên tập: Nguyệt Tận

Đêm khuya, Quân Thích Ý một bộ hắc y đứng ở trên nóc nhà, nhảy vụt vài bước, liền đến nóc phòng Hứa Hi Diệp.

“Thật là…Hoàng cung từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết quan hệ của chúng ta. Còn muốn ta ăn mặc thành loại bộ dáng này, lần lần mò mò tìm tới, thật sự là mất thể diện mà!” Hắn nhịn không được lầm bầm, xem như giải tỏa bất bình trong lòng.

“Ngươi nếu không muốn đến thì cứ đi đi, chẳng ai mong mỏi ngươi đâu!”

Cửa phòng đã sớm mở rộng ra. Hứa Hi Diệp đứng trong đình viện, nguyệt quang sáng tỏ làm ánh lên vẻ thần bí khác thường trên người hắn.

Quân Thích Ý nhanh chóng nhảy xuống, vẻ mặt cười cười lấy lòng, “Mong mỏi, đương nhiên có người mong mỏi. Thân ái lắm, thật là muốn chết ta mà.”

Còn chưa vào phòng, tay Quân Thích Ý liền bắt đầu sờ soạng. Hứa Hi Diệp tức giận đánh vào tay hắn, phản thân chạy vào tránh ở trong phòng.

“Diệp, ta rất nhớ ngươi……” Tay chân nhanh nhẹn đóng cửa phòng lại, nhanh như hổ đói vồ mồi, Quân Thích Ý mở ra song chưởng vọt tới.

Kỳ thật, bọn họ buổi sáng tách biệt nhau. Bất quá một ngày không gặp mặt, hắn nhớ Hi Diệp đến phát điên, hận không thể mỗi giờ mỗi khắc đều nhìn thấy người kia. Đáng tiếc Hi Diệp thế nào cũng chẳng chịu lấy hắn!

Từ mấy ngày trước, sau khi Quân Văn Hoa muốn tứ hôn lại bị Hi Diệp cự tuyệt, hắn liền trải qua những ngày nhìn chẳng ra hình người. Mỗi lần hắn đưa ra kháng nghị, Hứa Hi Diệp trừng lớn mắt nhìn, hắn lập tức như lão hổ biến thành mèo con, ngoan ngoãn vâng lời.

“Ân….” Đang định mở miệng dị nghị, ai ngờ bị Quân Thích Ý tóm lấy, mạnh mẽ hôn lên môi.

Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ, dù sao thân phận vẫn là Thái tử Phượng Tiềm Quốc, lại ở Quân Diệu quốc cùng một người nam nhân xuất song nhập đối <vào hai ra một..chắc vậy>, truyền ra ngoài chỉ sợ càng khó nghe. Hơn nữa tội danh trên người còn chưa rửa sạch, bất đắc dĩ đành phải kêu Quân Thích Ý ra vào hoàng cung tránh tai mắt người ngoài.

Chẳng biết chiêu này có phải yểm nhĩ đạo linh <tự lừa dối mình, không dối được người> hay không, hắn nghĩ người khác không hề biết. Sự thật nếu Quân Văn Hoa không ngấm ngầm đồng ý, Quân Thích Ý làm sao có thể thuận lợi vượt qua sự canh giữ nghiêm ngặt của thủ vệ mà tùy ý ra vào hoàng cung?!

Rời môi, nhìn ái nhân hai má hồng thấu, trong lòng Quân Thích Ý chợt nóng lên, tay lại bắt đầu sờ soạng lung tung.

“Này, ta nhớ rõ hình như ngươi từng nói, không có sự đồng ý của ta thì không thể chạm vào ta? Ta nhớ không lầm chớ?”

Mày kiếm giương lên, Hứa Hi Diệp gõ nhẹ vào trán Quân Thích Ý, không chút khách khí nhắc nhở hắn.

“Vậy ngươi gật đầu một cái, chẳng phải không thành vấn đề?” Cứ như tiểu ngoan đồng làm xấu, Quân Thích Ý kéo tay Hứa Hi Diệp hướng về phía ngọn nguồn đang bừng bừng phấn chấn của mình.

Hắn cũng chẳng định bỏ phí thời điểm tốt như thế này. Tính ra kể từ ngày Hi Diệp cự hôn, hắn không hề chạm qua người kia một lần, tâm tường khó nhịn, thức ăn đến miệng cũng nuốt chẳng nổi, thống khổ muốn chết!

Mặt đỏ như chu sa, Hứa Hi Diệp ý xấu đưa tay xuống niết mạnh một cái. Quân Thích Ý không hề phòng bị kêu lên thảm thiết, mặt tái nhợt bụm lấy hạ thân ngã xuống giường, thống khổ lăn qua lăn lại.

Có ngờ đâu, chỉ muốn đùa một chút lại làm tổn thương thân thể Quân Thích Ý. Hứa Hi Diệp nhanh chóng kéo cơ thể Quân Thích Ý qua, lo lắng đánh giá từ trên xuống, thân thủ xem xét thương thể hắn.

“Ngươi không sao chứ? Ta chỉ huých nhẹ một cái thôi mà. Ngươi đừng làm ta sợ.”

Nhìn mồ hôi lạnh trên trán Quân Thích Ý càng ngày càng nhiều, tâm Hứa Hi Diệp càng lúc càng khẩn trương. Thật sự đau đến mức đó sao?

Vạn phần hối hận, sớm biết như thế, hắn đã không xuống tay!

“Đau………..”

Càng thêm hối hận, Hứa Hi Diệp gấp đến độ xoay vòng vòng. Thương tích kiểu này làm sao hắn dám gọi thái y đến? Nhưng Quân Thích Ý thống khổ như vậy, cũng chẳng nên kéo dài thời gian, vạn nhất về sau để lại di chứng, há chẳng phải càng thêm phiền toái——

Không dám tưởng tượng hậu quả, đành phải tự mình kiểm tra tình trạng vết thương. Quân Thích Ý lại uốn cong cơ thể ra sức che chắn hạ thân, đưa lưng về phía hắn.

“Đến đây, để ta xem xem.”

Còn chưa kịp phản ứng, Quân Thích Ý xoay người, đem hắn đặt ở dưới thân, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người hắn khiến tứ chi tê dại, chẳng tài nào động đậy được.

“Giỏi lắm! Ngươi dám gạt ta. Buông!” Xuất ra một chưởng đánh tới, Quân Thích Ý nhạy bén quay đầu tránh, không trúng.

“Hắc hắc, đồng ý lấy ta, ta sẽ buông. Bằng không cả đêm hôm nay ta đè nặng ngươi suốt, tuyệt đối không tha.” Quân Thích Ý thoải mái cười to.

Trước mắt, hắn ở vào thế thượng phong. Để Hi Diệp đồng ý thành thân cùng hắn, hắn đã sử xuất hết thảy các chiêu thuật. Nếu lần này lại thất bại, hắn thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Giang Đông phụ lão. Đặc biệt, hắn còn đánh cuộc với Quân Văn Hoa, đêm nay nhất định bức được Hứa Hi Diệp ngoan ngoãn chấp nhận!

Hứa Hi Diệp khẽ nhếch khóe miệng: “Ngươi muốn làm gì thì làm. Vô luận thế nào ta cũng sẽ không gật đầu đâu!”

Có thể cảm giác rõ ràng sự biến đổi của thân thể Quân Thích Ý ở phía trên, nhưng hắn vẫn kiên trì trách móc. Hắn biết Quân Thích Ý hiểu hắn rõ nhất. Nếu gật đầu thỏa hiệp, khẳng định hắn chẳng còn là bản thân mình nữa.

“Ai, thật sự không biết làm sao với ngươi nữa mà. Đến tột cùng thì như thế nào ngươi mới chịu đáp ứng? Chẳng lẽ thứ mất đi rồi ngươi mới biết quý trọng hay sao?” Ánh mắt buồn bã, thanh âm Quân Thích Ý thấp đi tám độ.

Hắn vì nhìn thấy Hứa Hi Diệp cứ như mộc đầu nhân tử khí trầm lặng nằm trên giường mới hiểu được tâm ý của bản thân, cho nên hắn cực kỳ quý trọng thời khắc trước mắt!

Hứa Hi Diệp không lên tiếng, chỉ quay đầu về một phía. Hắn sợ chính mình cùng Quân Thích Ý nếu cứ tiếp tục nhìn nhau thế này sẽ mềm lòng mà gật đầu ưng thuận. Huống chi sáng sớm mai còn kế hoạch cần thực hiện, lúc này không thể để xảy ra sự cố.

“Quên đi. Chẳng cần nữa, bằng không lại bất hoan nhi tán <ra về chẳng vui..cụt hứng bỏ về…>.Ngủ đi!”

Nghiêng người nằm xuống bên cạnh, Quân Thích Ý nhanh chóng nhắm hai mắt lại, thể xác cùng tinh thần đều thả lỏng, chẳng hề suy nghĩ đến những chuyện phiền muộn.

Hắn không muốn vì hôn sự mà phát sinh tranh cãi với Hi Diệp. Hắn có kiên nhẫn đợi đến khi Hi Diệp thật lòng muốn cùng hắn chung sống cả đời!

“Ngươi………” Hứa Hi Diệp kinh ngạc mở to miệng, không ngờ Quân Thích Ý lại dễ dàng buông tha cho như thế.

“Ta ôm ngươi là đủ hài lòng thỏa dạ rồi.”

Xoay đầu, Quân Thích Ý lộ ra nụ cười ấm áp rồi lại thiếp đi. Chỉ là lần này, hai tay hắn vòng lấy thắt lưng Hứa Hi Diệp, vùi đầu vào cổ Hi Diệp, thản nhiên thưởng thức sự yên ắng dễ chịu.

“Ta có phải là cái gối ôm đâu?? Cái gì mà ôm là đủ hài lòng thỏa dạ? Ăn nói lung tung!” Cô lung đôi ba câu, Hứa Hi Diệp khó chịu rướn rướn cái cổ, nhưng không thân thủ đẩy Quân Thích Ý ra.

Quân Thích Ý muốn chạm vào hắn, hắn không cho. Tới lúc Quân Thích Ý tỏ ra không muốn chạm vào hắn, hắn lại nghi ngờ bản thân chẳng lẽ không còn hấp dẫn đối phương. Tâm tình mâu thuẫn như thế, hắn thể nào cũng cũng nói không nên lời. Đành giấu phiền muộn vào trong tâm, âm thầm sinh khí.

“Ta là ta đau lòng cho ngươi, không muốn ngươi mệt. Đừng suy nghĩ miên man nữa. Chỉ cần ngươi nói muốn, ta lập tức cho ngươi!”

Tai nghe được lời nói của Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý nhắm mắt lại thay cho câu trả lời, hơi thở nóng cháy phun ra trên cổ Hi Diệp, nóng đến dọa người!

Yên tĩnh. Hai người gắt gao ôm lấy nhau cùng tiến vào mộng đẹp, chỉ là chẳng biết trong giấc mơ của họ có thân ảnh đối phương hay không mà thôi……

Sáng sớm, Quân Thích Ý mơ màng mở mắt, lại phát hiện bên cạnh sớm đã là một mảnh lạnh như băng. Hắn sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, tìm kiếm bóng dáng Hứa Hi Diệp khắp trong phòng.

Đáng tiếc,hắn phải thất vọng rồi. Không chỉ trong phòng không có mà cả khắp đình viện cũng chẳng có. Hắn cuống quýt lên cứ như kiến bò trên lửa, xoay vòng vòng.

Đột nhiên nhìn thấy trên bàn có mảnh giấy trắng, hắn liền tiến tới cầm lên, đọc kỹ lưỡng.

Nguyên lai, đây chính là bức thư Hứa Hi Diệp lưu lại. Thư viết rõ hắn không tài nào chịu đựng được những ngày có thù mà chẳng thể báo, cứ tiếp tục như vậy, tâm hắn không lúc nào không bị dày vò. Vì thế, hôm qua hắn đã lên kế hoạch sáng sớm hôm nay rời khỏi hoàng cung. Vọng Quân Thích Ý hãy quên hắn đi, bởi vì con đường mà hắn đang bước trên đó rất có thể là một đi không trở lại. <nguyên văn là “bất quy lộ”>

“Hi Diệp! Ngươi thế nào lại ngốc như thế? Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ cùng ngươi lên đường. Chuyện nguy hiểm như vậy ngươi lại một mình gánh chịu, có biết ta thương tâm đến mức nào hay không!”

Phẫn nộ nện thẳng xuống mặt bàn, hận bản thân một phút sơ suất, Quân Thích Ý nghiến răng nghiến lợi nhét thư vào trong lòng ngực, nhanh chóng rời đi. Hy vọng Hi Diệp đi được chưa bao xa, hắn còn có thể đuổi kịp.

Đường dài đằng đẵng, Hứa Hi Diệp một thân thô bố ma y, vai đeo tay nải cúi đầu đi về phía trước. Lúc này đã rời ra hoàng cung Quân Diệu, chỉ cần tiếp tục đi thẳng, chẳng bao lâu nữa sẽ tới được Phượng Tiềm Quốc.

Sáng ngay, trời chỉ mới vừa hửng sáng, hắn liền thức giấc, cẩn thận kéo cánh tay bá đạo của Quân Thích Ý ra, vội vàng sửa sang lại lễ dung. Hết thảy đều do không muốn nói lời cáo biệt cùng Quân Thích Ý đang say giấc, lại ôm ấp một khối lo lắng bất an trong lòng mà lên đường. May thay hắn thuận tay lấy đi lệnh bài trên người Quân Thích Ý, bằng không giờ này hắn còn ở trong cung chần chừ không cất bước.

Dừng chân tại nơi giao giới của hai nước, Hứa Hi Diệp nhịn không được quay đầu nhìn lại. Hắn lại mong đợi Quân Thích Ý đột nhiên xuất hiện, cùng mình bước vào vương thổ Phượng Tiềm quốc.

Đáng tiếc hắn phải thất vọng rồi. Cuồn cuộn hồng trần, nào tồn tại hình bóng Quân Thích Ý!

“Tiểu nhị, cho một ấm trà.” Tìm thấy một tiểu điếm, Hứa Hi Diệp đi vào, đặt tay nải xuống bàn.

“Khách, tới đây.”

Một ấm trà nóng nháy mắt đã ở trước mặt hắn. Tiểu nhị ân tình rót trà cho hắn, xoay người cúi đầu đi.

Vừa kề chén trà sát miệng, một đội thị vệ hoàng cung Phượng Tiềm từ bên đường ghé vào trong tiểu điếm. Hắn kinh hãi nhanh chóng cúi đầu, vờ như đang uống trà.

Hắn bất quá chỉ vừa bước vào Phượng Tiềm quốc thổ, lại xuất hiện thị vệ đến tuần tra. Lẽ nào hắn đã để lộ tin tức?

Vừa nghĩ, lại phủ định. Chuyện hắn quay về Phượng Tiềm Quốc ngoại trừ bản thân hắn ra, chỉ còn Quân Thích Ý biết được, tuyệt đối không có người thứ ba!

Hắn có ngờ đâu, Duẫn Sương Mai vì sợ hắn về nước tranh đoạt vương vị, mấy ngày liền gia tăng đông đảo thị vệ tuần tra. Không khéo chạm mặt hắn tại đây chính là một đội trong số đó.

Giữa tiểu điếm, bộ dáng Hứa Hi Diệp cứ cúi đầu không dám nhìn người khác khiến bọn thị vệ chú ý. Tên đội trưởng dùng ánh mắt ngờ vực không ngừng theo dõi hắn, chậm rãi hướng hắn đi tới.

“Ngươi! Ngẩng đầu lên!” Giọng nói băng lãnh khiến tim Hứa Hi Diệp hẫng mất một nhịp.

Hắn cơ hồ đã quên bản thân còn có võ nghệ trong người. Do ở bên cạnh Quân Thích Ý đã lâu, công phu của hắn tất cả đều vô dụng vũ chi địa <không có đất dụng võ>. Vì vậy, hắn không hề trốn trốn tránh tránh, quang minh chính đại ngẩng đầu đối điện cùng tên thị vệ.

“Là Phượng Nguyệt Hi! Các ngươi nhanh lên! Mau bắt hắn về hướng Vương hậu lĩnh thưởng” Gã sửng sốt một khắc, tức thì kêu to, ngoắc tay ra hiệu cho đồng bọn.

Nhất thời, trong điếm kiếm bát nỗ trương <kiếm xuất khỏi bao, cung giương lên>, Hứa Hi Diệp cũng không khách khí đứng lên, chuyên tâm chuẩn bị cho trận đánh ác liệt sắp tới.

Mấy chiêu qua đi, Hứa Hi Diệp lợi dụng nguyên tắc lấy nhu khắc cương trong Thái Cực đánh lùi không ít tên thị vệ. Nhưng có người mật báo về phủ, số người bao vây lấy hắn càng ngày càng nhiều, hắn dần dần có chút không chịu đựng được.

“Ngô——”

Huyết quang lóe lên, cánh tay trái không ngờ bị chém rách toạc thành một lỗ hổng, máu tươi nháy mắt đã tuôn ra, tích lạc trên nền đất, họa thành đôi ba đóa mai phiêu lượng.

Thể lực bắt đầu cạn kiệt, Hứa Hi Diệp vẫn quan sát tứ phía xung quanh, không hề bỏ cuộc. Hắn biết một khi đã ngã xuống, bọn thị vệ sẽ lập tức xông lên. Hắn không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể!

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.