Phượng Hứa Quân

Chương 10-2



Biên tập: Nguyệt Tận

“Hi Diệp, ta đến đây!”

Bình thiên <bầu trời đang quang đãng….để nguyên văn vẫn hay hơn> bỗng gầm lên giận dữ, nóc nhà đột nhiên thủng một cái lỗ thật lớn. Quân Thích Ý cứ như thiên binh từ trên trời giáng xuống, dừng bên cạnh Hứa Hi Diệp.

“Sao ngươi lại tới đây?” Vừa mừng vừa sợ, Hứa Hi Diệp thiếu chút nữa ôm chầm lấy mãnh thân của Quân Thích Ý. Đáng tiếc trước mắt không phải thời điểm.

“Ngươi nói hay lắm! Chỉ để lại mảnh giấy rồi bỏ chạy ra đây, thiếu chút nữa hù chết ta! May sao ta tìm được ngươi.” Quân Thích Ý nhíu đôi mày rậm, tức giận liếc ngang Hứa Hi Diệp, nói tiếp: “Yên tâm! Có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi!”

Hắn cảm thấy bản thân ngu ngốc, một mạch đuổi theo làm chết những ba con khoái mã, chính mình cũng cả một ngày không chợp mắt. Đợi tới khi đến được vương đô Phượng Tiềm, lại phát hiện mình đuổi theo quá nhanh, rất có thể đã bỏ lỡ Hi Diệp trên đường đi, lập tức giục ngựa quay trở lại, quả nhiên gặp gỡ tại đây.

Hứa Hi Diệp kích động nhìn Quân Thích Ý. Hắn gầy, cũng tiều tụy, khuôn mặt đầy vẻ phong trần. Đều do mình không tốt, tự tiện rời khỏi vương cung!

“Đau………” Vết thương trên cánh tay trái lúc này mới nhói đau. Hứa Hi Diệp ôm lấy cánh tay, khom lưng xuống.

“Lớn mật! Còn dám đả thương ngươi! Đúng là không muốn sống nữa mà!”

Nhìn cánh tay Hứa Hi Diệp đỏ sậm một cách bất thường, Quân Thích Ý cứ như hùng sư vừa tỉnh giấc, đỏ ngầu một đôi mắt, căm tức từng người một ở đây, hận không thể tìm ra cái tên đã đả thương Hi Diệp, bâm thây hắn thành ra vạn đoạn!

Bọn thị vệ bị chấn động bởi sát khí của hắn, từng bước lui về phía sau. Nhưng phần thưởng của vương hậu lại quá cao, cuối cùng có người nhịn không được xông lên. Nhất hô bách ứng <được nhiều người khác ủng hộ, tiếp ứng>, đám đông phong dũng tấn công.

“Đi chết đi!”

Quân Thích Ý quát to một tiếng, xuất ra chiêu thức, thủ hạ không chút lưu tình, toàn hướng chỗ hiểm mà xuống tay. Mắt thấy đồng bọn dần dần ngã xuống, bọn thị vệ cũng đỏ cả mắt, liều mạng xông lên.

“Ý! Ta đến giúp ngươi!” Thấy giữa sân một mảnh hỗn loạn, Hứa Hi Diệp đang bị thương cũng xông ra trận.

Hai người lưng tựa vào nhau, không để cho kẻ khác thừa dịp đánh lén. Chỉ là tứ quyền <2 người tổng cộng 4 cái tay> khó địch nổi chừng ấy người, Quân Thích Ý cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, chuẩn bị sau khi loạn đả một mạch sẽ mang Hứa Hi Diệp rời khỏi chỗ này.

“Diệp, ngươi đẩy bọn chúng ra một mạch, sau đó ta mang ngươi lao ra khỏi đây. Có chuyện gì đợi trở về được hãy tính sau!”

Thừa dịp đám người không dám tiến lên, Quân Thích Ý xoay qua nói nhỏ vào tai Hứa Hi Diệp. Người kia lập tức hiểu ý gật đầu. Hắn cùng Quân Thích Ý đều đang mang thương tích, không thể cầm cự trong thời gian dài.

Y kế hành sự, đám người lập tức bị Quân Thích Ý đánh lui, chẳng nói hai lời, Quân Thích Ý kéo tay Hứa Hi Diệp nghiến răng lao đi.

Ngay khi bọn họ sắp chạy ra khỏi tiểu điếm, một gã thị vệ tay cầm đại đao lách mình chắn trước mặt hai người, nhắm ngay Hứa Hi Diệp đang chạy ở phía trước vung đao chém tới. Mắt thấy đao phong sáng choang sắp dừng trên người Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý thân thủ kéo Hứa Hi Diệp ôm vào trong lòng ngực, khiến cho lưỡi đao sắc nhọn khảm vào vai mình, máu tươi tuôn ra như suối, ướt đẫm cả tấm lưng.

“Ý!!!”  Kêu thảm thiết một tiếng, Hứa Hi Diệp ôm lấy thân thể Quân Thích Ý ngã xuống, hai tay nhiễm đầy máu tươi không ngừng run rẩy.

Trời ạ!

Ai nói cho hắn biết đây không phải là sự thật đi? Tại sao lão thiên gia hết lần này tới lần khác đều trêu đùa bọn họ? Vất vả lắm mới gặp lại nhau, vì cớ gì lại chia ly bọn họ?!

Ôm thân thể lạnh như băng của Quân Thích Ý, Hứa Hi Diệp lệ rơi đầy mặt: “Thích Ý! Thích Ý! Ngươi tỉnh lại đi. Ta là Hi Diệp của ngươi đây! Ngươi mở mắt nhìn ta đi!”

Đến bây giờ hắn mới hiểu được ý nghĩa đích thực trong câu nói của Quân Thích Ý —— Chẳng lẽ thứ mất đi rồi ngươi mới biết quý trọng hay sao?

Hắn cảm giác mình sẽ mất đi Quân Thích Ý, muốn giữ người kia lại, chỉ có thể khiến y hôn mê bất tỉnh!

“Người đâu! Bắt hết những tên này lại cho ta.”

May mắn thay, vì hôm qua Quân Thích Ý vội vội vàng vàng ra đi, Quân Văn Hoa nghe tin lập tức mang binh tới đây. May là chạy đến kịp lúc, bao vây toàn bộ thị vệ Phượng Tiềm, Hứa Hi Diệp mới có thể yên ổn ôm Quân Thích Ý ở giữa nơi này.

“Giao đại ca cho quả nhân, quả nhân đưa hắn về trị thương.” Quân Văn Hoa xoay người xuống ngựa, đi đến bên cạnh hai người, đưa tay về phía Hứa Hi Diệp.

Hứa Hi Diệp nâng cặp mắt bi thương lên, đề phòng nhìn Quân Văn Hoa, thanh âm tang thương kêu lên: “Không cần! Hắn đã không còn cứu được nữa rồi! Ngươi ngay cả giây phút yên bình cuối cùng cũng không thể cho chúng ta hay sao?”

Hắn bi thương nhìn Quân Thích Ý không chút phản ứng, nghĩ rằng người kia không tài nào cứu được nữa rồi. Trong mắt hắn bây giờ chỉ có thân ảnh Quân Thích Ý, lúc này lại có kẻ muốn cướp đi người của hắn, đánh chết hắn cũng không buông tay!

“Diệp………..” Âm thanh suy yếu tràn vào tai hắn, nhẹ tựa phong minh <tiếng con ong bay phát ra>

Bỗng nhiên Quân Thích Ý hé mắt, ra sức nâng bàn tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt Hứa Hi Diệp. Hứa Hi Diệp cả kinh đến ngây dại, cánh tay ôm lấy người kia thiếu chút nữa buông thỏng.

“Ý! Ngươi còn sống? Tốt quá!” Kinh hỉ vạn phần, lệ từ khóe mắt rơi xuống, hết thảy đều đọng lại trên khuôn mặt Quân Thích Ý, trong suốt..rồi vỡ tan.

“Diệp…….Ta không còn thời gian……Trước khi ta đi, ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện được không? Cho ta……..” Thanh âm đứt quãng, mồ hôi lạnh trên trán Quân Thích Ý ứa ra.

Hứa Hi Diệp khẩn trương nói: “Nói! Ngươi nói đi! Đừng nói là một điều kiện, một ngàn một vạn điều kiện ta cũng đáp ứng!”

Hắn sợ, sợ Quân Thích Ý sẽ rời khỏi hắn. Hóa ra cảm giác mất đi một thứ gì đó lại đáng sợ đến như thế. Tâm hắn cứ như bị đào rỗng…trống không. Hắn hy vọng có thể một lần ngược dòng thời gian, ngày đó hắn tuyệt đối không rời khỏi hoàng cung!

“Ngươi…..Ngươi……” Hơi thở ngày càng dồn dập, Quân Thích Ý hé đôi môi khô cạn nói: “Ngươi nguyện ý lấy ta không?”

Hứa Hi Diệp còn lòng dạ nào để mà do dự, sợ rằng nếu đáp ứng chậm một chút, hai mắt Quân Thích Ý liền nhắm lại vĩnh viễn.

“Nguyện ý! Ta nguyện ý.”

“Tốt quá! Chúng ta trở về thành thân liền đi!”

Nháy mắt, Quân Thích Ý cứ như biến thành người khác, sinh long hoạt hổ <sinh khí dồi dào, khỏe như vâm (trâu đúng hơn =)))> nhảy cẫng lên trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Hi Diệp, gắt gao cầm lấy tay hắn, vẻ mặt hưng phấn chẳng rõ nguyên cớ.

“Ngươi………..Cái tên đại phiến tử <thằng lừa đảo> nhà ngươi, ta giết ngươi!!!” Phẫn nộ gạt phăng tay Quân Thích Ý ra, Hứa Hi Diệp thuận tay tóm lấy đại đao trên mặt đất bổ tới.

Quá đáng! Cư nhiên đem loại việc này ra lừa hắn, hại hắn diễn trọn một màn đáng xấu hổ trước mặt bao người. Hắn tuyệt đối không tha thứ cho cái tên chết tiệt kia!

“Chậm đã! Hi Diệp! Ta đâu có lừa ngươi! Thương thế của ta thật sự rất nặng. Ngươi xem, da thịt nứt ra cả này, còn chảy máu quá trời!”

Còn chẳng phải vừa mới nghe Hứa Hi Diệp đồng ý việc hôn nhân, hắn phấn khích tới mức có bao nhiêu thương tích trên người đều quên sạch? Lúc này, Quân Thích Ý bị dọa tới mức xuất ra cả một đầu mồ hôi nào còn khí lực để tránh đi công kích trước mắt, vội quát to. Cũng may là lưỡi đao chém xuống cách hắn đúng một tấc. Quân Văn Hoa đứng một bên xem chuyện vui cũng kinh hãi, ra mồ hôi lạnh liên miên.

Nguyên lai, Hứa Hi Diệp cũng chỉ là ngoài miệng nói không tha thứ hắn, kỳ thật trong lòng biết thương thế Quân Thích Ý cũng chẳng nhẹ gì. Vừa nãy lúc ôm Quân Thích Ý, tay hắn còn chạm được cả thịt trồi ra ngoài. Bây giờ nhìn lại, miệng vết thương cơ hồ lộ ra cả khối bạch cốt, nếu không trị liệu kịp, có lẽ Quân Thích Ý sẽ thực sự đi gặp Diêm Vương.

“Quên đi. Các ngươi trở về cùng quả nhân. Thương tích của đại ca cũng thực nguy hiểm!” Quân Văn Hoa nhanh chóng chạy ra hòa giải.

“Hừ, nể tình ngươi đang bị thương, ta không so đo với ngươi!”

Buông đao trong tay xuống, vung tay áo, Hứa Hi Diệp đưa lưng về phía Quân Thích Ý, chẳng thèm để ý tới hắn.

Quân Thích Ý cười xấu hổ, để mặc Quân Văn Hoa nâng hắn dậy, ngồi lên mã xa bọn họ đã chuẩn bị từ trước. Tên kia trước khi lên xe còn không lo cho thương thế của mình, cứ ló đầu ra ngó Hứa Hi Diệp trước sau vẫn không chuyển động nửa bước.

Cảm giác được ánh mắt nóng cháy phía sau lưng, tâm Hứa Hi Diệp như mềm nhũn ra, thở dài một hơi, phản thân ngồi vào bên trong xe.

Dọc đường đi, tuy Hứa Hi Diệp mặt ngoài vẫn lạnh nhạt với Quân Thích Ý, nhưng thực tế luôn thừa dịp Quân Thích Ý thiếp đi mà quan sát thương tích của hắn. Mãi đến khi trở lại hoàng cung Quân Diệu, thấy nhóm thái y khẩn trương chẩn trị thương thế Quân Thích Ý, cảm giác bản thân vô dụng không phận sự mới mang hành lý trở về phòng mình.

Lại nói về sinh mệnh của Quân Thích Ý, thực sự rất ngoan cường. Bất quá chỉ ba ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể đi lại, hai ngày sau lại tiếp tục quấn quít bên Hứa Hi Diệp, luôn miệng hỏi đối phương khi nào thì thành thân, khiến cho Hứa Hi Diệp khí trong người còn chưa tiêu, nổi điên vác đao truy sát hắn.

Từ nay về sau, hoàng cung Quân Diệu lại nổi lên một đạo âm thanh mới lạ ——- Tiếng khẩn cầu khổ sở cùng thanh âm van xin tha thứ của Quân Thích Ý!

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.