Phượng Hứa Quân

Chương 11: Hồi kết



Biên tập: Nguyệt Tận

Một tháng sau

Quân Diệu quốc truyền ra việc đại hỉ, Tiêu Dao vương gia Quân Thích Ý thành thân. Khắp đất nước, già trẻ lớn bé ai cũng vui mừng, dân chúng hết thảy đều thở phào nhẹ nhõm —– cuối cùng cũng có người có thể ràng buộc tên dã lang này.

Xao xao đả đả, phi thường náo nhiệt. Nhưng điều bất ngờ đối với người dân cả nước chính là tân lang một thân hỉ phục đỏ thẫm ngồi trên ngựa kia không phải Tiêu Dao vương gia Quân Thích Ý mà bọn họ biết. Là một nam nhân tuấn tú tướng mạo phi phàm, dáng người cao ngất.

Không ai xa lạ chính là người đã vô tình rơi vào dị giới – Hứa Hi Diệp!

Nói đến lại buồn cười. Ngày ấy Quân Thích Ý lừa hắn đồng ý thành thân, sau khi thương thế bình phục, lại luôn quấn quít lấy hắn. Mà hắn cũng cảm kích mảnh chân tình Quân Thích Ý đối với hắn, không khỏi mềm lòng gật đầu ưng thuận. Chỉ với điều kiện…….hắn phải được làm tân lang.

Nhớ tới lúc ấy Quân Thích Ý trừng lớn mắt như ngưu, miệng há to cơ hồ có thể nuốt trọn cả một quả trứng luộc, thật sự là rất buồn cười!

Từ trong nội tâm chợt lộ ra ý cười, tức thì khuynh đảo vạn người đứng xem. Ai nấy đều kinh hô —— Tân lang hảo tuấn tú a!

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Giữa đại điện, đôi tân nhân đối bái nhau, đưa vào động phòng. Tân lang lại bị các đại thần kéo đến thiên điện kính rượu, náo nhiệt đến phi thường.

Sảo sảo nháo nháo đến mấy canh giờ, trời cũng đã tối. Hứa Hi Diệp tửu lượng không cao lấy cớ đi vệ sinh để trốn về tân phòng.

“Nương tử, phu quân ta đến đây!”

Thật muốn cười to ba tiếng, lời thoại diễn kịch trước kia hết thảy đều từ miệng tuôn ra, thế nhưng cũng thật dễ gọi.

Tân nương một thân kim văn trường bào đỏ thẫm chưa gì đã lôi hồng khăn xuống, không chút kiên nhẫn đứng bật dậy, kéo tay Hứa Hi Diệp qua, gào lên: “Ngươi xem ngươi uống thành cái bộ dáng gì đây này?”

Hứa Hi Diệp dụi tới dụi lui đôi mắt say lờ đờ, nâng tay lên chỉ đông chỉ tây, nói: “Xấu quá! Ngươi đúng là tân nương tử xấu nhất trong thiên hạ.”

Quân thích ý thiếu điều thở không ra hơi. Hắn lại ủy khuất cầu toàn, người ta chấp nhận làm nương tử thành thân với hắn, hắn lại chế giễu. Có ý muốn lấy người ta ra làm trò cười hay sao?

“Hắc hắc, đây là do ngươi đồng ý, đừng có mà trách ta.” Bỏ tay Quân Thích Ý ra, Hi Diệp ngồi xuống bên cạnh bàn, ngửa đầu uống cạn chén trà, đầu óc mê man mới có chút thanh tỉnh.

“Ngươi...... Quên đi, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, không so đo với ngươi nữa!”

Nghiến răng, Quân Thích Ý đảo mắt một lượt. Hắn cũng không muốn cãi nhau với Hứa Hi Diệp vào loại thời điểm này, nhưng lại có món quà muốn đưa cho hắn ——

Xoay người lấy ra một vật đặt vào bên cạnh Hứa Hi Diệp, nào biết người kia chỉ một mực uống trà, chẳng thèm để ý đến hắn

“Diệp, nhìn kỹ xem!” Không chút nổi giận, quân thích ý kéo kéo tay Hứa Hi Diệp qua, kiên quyết nhét thứ đó vào.

Hứa Hi Diệp nhìn không rõ thứ gì trong tay, vuông vuông, cảm giác lại thực nhã nhặn. Nhìn nửa ngày trời cũng không biết được đây là cái gì, hắn bèn quay đầu giương mắt nhìn Quân Thích Ý thần tình bí ẩn

“Đây là cái gì?”

Quân Thích Ý vẫn cố tình tạo nên thắt gút: “Ngươi đoán đi?”

Lật qua lật lại, chỉ thấy phía dưới có chút văn tự chỉnh tề, mặt trên còn dính chu sa đo đỏ, đầu óc mù mờ đột nhiên thanh tỉnh, hắn vỗ mạnh đùi.

“Chẳng lẽ…..chẳng lẽ đây là......”

“Đúng, đây là Phượng Tiềm vương tỉ. Ước chừng nửa tháng rồi nó mới về tay ta.”

Bỏ ra bao gian nan,khó nhọc, Quân Thích Ý mới có thể đem thành quả đặt ở trước mặt Hứa Hi Diệp. Hắn muốn Hứa Hi Diệp hiểu được lòng hắn —— vì Hi Diệp, hắn mang binh đuổi Duẫn Sương Mai ra khỏi Phượng Tiềm quốc, đem Phượng Tiềm vương lệnh trở về xem như là lễ vật tân hôn. Đây cũng là lý do tại sao nửa tháng trước hôn sự không ai nhìn thấy hắn!

Mũi đau xót, hốc mắt nhịn không được lại đỏ lên, Hứa Hi Diệp nắm chặt lấy vương tỉ trong tay, dụi đầu vào lòng ngực Quân Thích Ý, kích động không thôi.

“Tốt rồi! Tốt rồi! Ngày đại hỉ, ngươi cũng đừng quá đa sầu đa cảm.” Vỗ vỗ phía sau lưng Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý vui vẻ nở nụ cười

Chỉ cần được ôm Hứa Hi Diệp trong tay, hết thảy mọi thứ đều đáng giá!

Lúc này không chút âm thanh, đôi tay ôm lấy Quân Thích Ý của Hứa Hi Diệp càng lúc càng xiết chặt. Mà Quân Thích Ý thì cứ như bị liệt hỏa thiêu thân tra tấn. Nếu đã thành thân, hắn cũng chẳng cần phải hành hạ bản thân mình làm gì nữa, một phen ôm lấy Hi Diệp, ngã vào giường.

“Ý, ta yêu ngươi. Ta hảo yêu ngươi!” Chủ động hôn lên môi Quân Thích Ý, Hứa Hi Diệp lấy hành động thực tế chứng minh cho tình cảm tối chân thật của chính mình.

Gầm nhẹ một tiếng, Quân Thích Ý không kiềm được lòng, thân thủ kéo màn che xuống. Đối với hai con người khó khăn lắm mới có thể đến với nhau thì nhất khắc trị thiên kim <một khắc đáng giá nghìn vàng>. Đến cả Phượng Tiềm vương tỉ tượng trưng cho vua một nước cũng vô tình bị bỏ mặc ở một góc nào đó.

(Toàn văn hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.