“Tiêu Dao vương gia giá lâm! Tiêu Dao vương gia giá lâm.” Một tiếng lại một tiếng truyền báo vang dội khắp vương cung Quân Diệu.
Quân Thích Ý vất vả bước đi xiêu vẹo lôi kéo Hứa Hi Diệp xuyên suốt hành lang gấp khúc. Hắn muốn đem người đầu tiên hắn lựa chọn được giới thiệu cho đệ đệ duy nhất của mình – Quân Văn Hoa, cũng để hắn chia sẻ khoái nhạc với chính mình
Hứa Hi Diệp tuy rằng mất hứng nhưng cũng không thể làm gì. May mắn vương cung Quân Diệu kỳ cảnh dị chúng, hắn lưu luyến phong cảnh, nhưng cước bộ không dừng lại, mãi đến khi Quân Thích Ý kéo hắn vào hoàng cung đại điện mới thu hồi ánh mắt quyến luyến.
“Vương đệ! Ta đã trở về!” Quân Thích Ý ha hả cười to, vẻ mặt đắc ý.
Chỉ thấy trên đại điện truyền đến tiếng cười đồng dạng vang dội, theo sau là Quân Diệu quốc chủ Quân Văn Hoa chầm chậm bước đến, khuôn mặt có nhiều điểm tương tự với Quân Thích Ý nhưng thật ra so với Quân Thích Ý có vài phần uy nghiêm đế vương hơn.
“Vương huynh! Lần này du lãm có sự tình gì mới có thể chia sẻ cùng vi đệ không?”
“Có, có. Nhưng thế nào lại không có? Đến đây ta giới thiệu. Vị này chính là thái tử Phượng Tiềm quốc Phượng Nguyệt Hi!” Quân Thích Ý vui mừng khôn xiết đẩy Hứa Hi Diệp lên trước, bàn tay vẫn gắt gao khóa trên lưng hắn giữ lấy thật mạnh.
Hứa Hi Diệp mặt đã sớm tái nhợt, chỉ thẳng vào Quân Văn Hoa, run rẩy nói: “Ngươi…….Ngươi không phải Phí Quân Nhiên sao? Thế nào lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi cũng rơi vào dị giới?”
Khuôn mặt này hắn như thế nào cũng không thể quên. Trước kia tại các đại tiệc trao giải, đối thủ lớn nhất – cùng là siêu sao minh tinh điện ảnh như hắn – Phí Quân Nhiên cư nhiên lại xuất hiện ở đây dưới tư cách quốc chủ Quân Diệu quốc. Thật sự là chẳng thể hiểu nổi.
“Văn………” Một giọng nói thanh nhẹ tinh tế đột nhiên vang lên từ cửa.
Thanh âm này hảo quen tai a!
Hứa Hi Diệp chậm rãi quay đầu lại. Nếu vừa rồi là hắn ngây người ra thì bây giờ hắn thật sự chẳng khác gì một mộc điêu <tượng điêu khắc gỗ>, ngay cả mắt cũng định trụ, si ngốc nhìn người vừa tới.
“Thiện Ngộ….”
Trời ạ! Hắn đang nằm mơ phải không? Trong vòng một ngày cư nhiên gặp lại tới hai người quen thuộc!
“Hi Diệp! Như thế nào lại là ngươi? Ngươi cũng đến nơi đây?” Người vừa đến vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không chút do dự xông lên, cùng hắn ôm nhau thắm thiết, hết thảy lời nói đều không thể thốt lên.
Lúc này, không chỉ Hứa Hi Diệp cùng Thiện Ngộ choáng váng mà ngay cả huynh đệ họ Quân đứng một bên cũng ngây người ra. Đợi khi bọn hắn có phản ứng lại thì ở đằng xa kia một người lại lôi kéo một người
“Thiện Ngộ!!!”
“Hi Diệp!!!”
“Hai người các ngươi im ngay! Không được kêu nữa!” Quân Văn Hoa nổi cơn ghen, ôm Thiên Ngộ mảnh khảnh ngồi trên đại điện.
Mà Quân Thích Ý lại một bộ dáng ngây ngốc, hỏi: “Nguyệt Hi, ngươi có quan hệ gì với đệ tức <em dâu> của ta?”
Không phải hắn không ghen, thật sự là sư xuất vô danh. Hiện tại Hứa Hi Diệp còn chưa cam tâm tình nguyện cùng hắn, nói hắn làm thế nào biểu đạt tình ý của chính mình đây? Chi bằng nhẫn nại một chút, đợi người kia hiểu được tâm ý mình, lúc đó lại mở miệng nói ra!
Hứa hi Diệp trừng mắt nhìn lão Đại: “Hắn là đệ tức của ngươi? Chẳng phải là hoàng hậu Quân Diệu quốc hay sao? Không! Sao có thể như vậy được?!”
Đầu đau như muốn nứt ra, Hứa Hi Diệp không thể tin được sự thật trước mắt, cũng chẳng muốn tin. Thân ảnh mình vất vả lắm mới tìm lại được lại trở thành ái nhân của kẻ khác, nói hắn làm sao thừa nhận đây?
Lại nhìn hai người ngồi trên vương vị môn đăng hộ đối đến vậy, mà trong mắt Thiện Ngộ hết thảy chỉ có bóng dáng Phí Quân Nhiên, căn bản không có hắn tồn tại? Tất cả đều muộn rồi sao?Nỗ lực một năm qua chẳng phải là uổng phí hay sao? Hắn chịu nhục nhã theo Quân Thích Ý đi tới Quân Diệu quốc này còn có ý nghĩa gì nữa? Đến để xem người kia hạnh phúc oa trong lòng ngực Phí Quân Nhiên sao?
Hứa Hi Diệp thống khổ ôm đầu ngồi thụp xuống. Quân Thích Ý sở dĩ không rõ chuyện gì nhìn thấy cảnh này tâm lại nhói đau, khom lưng cùng hắn ngồi trên mặt đất, khẽ khàng ôm lấy hắn.
“Ngươi có tâm sự gì cứ việc nói với ta, ta sẽ hảo hảo lắng nghe” Để giảm bớt thống khổ của Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý hảo tâm mở miệng.
“Không! Không cần! Ta không có tâm sự gì hết! Cái gì cũng không có!” Hứa Hi Diệp cứ như nhìn thấy quỷ, ôm đầu chạy tới chạy lui trong đại điện. Quân Thích Ý sợ hắn gặp chuyện không may liền thân thủ điểm thụy huyệt <huyệt ngủ> của hắn.
Đông ————– Hứa Hi Diệp ngã vào lòng ngực Quân Thích Ý, khuôn mặt anh tuấn kia trong phút chốc lại hoàn toàn vặn vẹo.
Lúc này, Thiện Ngộ thân là vương hậu Quân Diệu quốc lại mở miệng: “Đại ca, ngươi mang hắn vào tư phòng của ta. Ta có đôi lời muốn nói với hắn.”
Quân Thích Ý mày rậm nhíu lại, không vui nhếch mép. Hứa Hi Diệp là do hắn mang về, cớ gì lại ở trong tư phòng Thiện Ngộ. Lại nhìn Quân Văn Hoa thế nhưng không chút ghen tuông, ý bảo hắn nghe theo lời nói của Thiện Ngộ.
Tuy Quân Thích Ý mang Hứa Hi Diệp vào trong phòng Thiện Ngộ nhưng nhất quyết không chịu đi, Quân Văn Hoa thúc giục mãi mới chịu trả lại không gian cho Thiện Ngộ. Nhưng hắn vẫn không để tâm, đi được vài bước liền quay đầu lại, thừa dịp Quân Văn Hoa đã ly khai liền nép mình bên cửa sổ thám thính bên trong đang nói cái gì…
Thụy huyệt đã giải khai từ lúc Quân Thích Ý rời đi nhưng Hứa Hi Diệp vẫn không mở mắt, mãi đến khi trong phòng chỉ còn một mình Thiện Ngộ, hắn mới chậm rãi khai nhãn. Một đôi mắt đẹp đẽ nay lại chằng chịt tơ máu khiến người ta đau lòng.
“Hi Diệp, ngươi thế nào lại tới nơi này? Chẳng lẽ ngươi…….”
Ánh mắt hắn có chút ảm đạm: “Ngươi nhớ hôn lễ đó không? Thấy ngươi chạy đi ta cũng đuổi theo, nào ngờ gặp tai nạn. Tỉnh lại đã trở thành Phượng Nguyệt Hi.”
Cố ý giấu đi khoảng thời gian phức tạp đã trải qua, hắn không muốn Thiện Ngộ lại vì hắn mà lo lắng, cũng không muốn cho Thiện Ngộ biết một năm qua chỉ vì để trở về tìm y, hắn đã phải trả giá quá nhiều. Trước kia Thiện Ngộ là người đại diện của hắn nên cực kì quan tâm đến hắn, trước mắt người này đã không còn thuộc về hắn nữa rồi.
“Thì ra là thế. Ta còn tưởng rằng ngươi đã kết hôn. Năm đó ta cũng đợi ngươi, mãi đến một năm sau mới lầm nhập thế giới này, gặp gỡ Quân Văn Hoa. Đúng rồi! Người ngươi vừa nhìn thấy không phải Phí Quân Nhiên mà là Quân Văn Hoa, bọn họ không phải một người!”
Có chút chần chờ, Hứa Hi Diệp hỏi ra khẩu: “Hắn đối với ngươi tốt chứ?”
“Tốt, tốt lắm.” Nhiều thứ không cần phải nói nhiều, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Mũi hắn có chút chua xót, Hứa Hi Diệp vẫn theo bản năng nói: “Vậy thì tốt rồi. Lúc trước ta không trân trọng ngươi, là ta sai, hiện giờ có nói gì cũng đã muộn…………Ở chỗ này, ta chúc ngươi hạnh phúc.”
“Đừng nói vậy, nơi này khác với thế giới của chúng ta. Hơn nữa chúng ta đều không thể trở về được nữa. Vừa rồi nghe nói ngươi hiện tại là thái tử Phượng Tiềm quốc, lần này tới du lãm Quân Diệu. Về sau ta sẽ cùng ngươi du ngoạn nhiều nơi. Cái gì không muốn thì đừng nghĩ tới nữa, cái gì đã qua hãy cho nó qua.”
Nhìn tinh thần của Hứa Hi Diệp, Thiện Ngộ ít nhiều đoán được chút ít, nhưng hắn không nói ra. Dù sao đó cũng là cá nhân ngươi kia, hơn nữa hắn cũng chẳng còn khả năng lại vì Hứa Hi Diệp mà phải nỗ lực một điều gì đó, lòng hắn giờ đây hoàn toàn thuộc về Quân Văn Hoa rồi.
“Thiện Ngộ, cho ta ôm ngươi một lần nữa được không.” Hứa Hi Diệp tuyệt vọng, hắn biết tâm Thiện Ngộ không thể nào thuộc về hắn nữa. Hắn là kẻ đã nắm được trong tay cũng có thể thả ra, nếu không lúc trước hắn đã chẳng bỏ mặt tân nương đuổi theo Thiện Ngộ. Khoảnh khắc này là kỉ niệm sau cùng của hắn, sau đó hoàn toàn đoạn tuyệt cơn si niệm <nỗi nhung nhớ dại khờ> này.
Thiện Ngộ mỉm cười, cả người nhào vào lòng ngực hắn, gắt gao ôm chặt.
“Thiện Ngộ, ta………….”
Bang —————– cửa gỗ nguyên bản tinh xảo bị ác lực từ bên ngoài phá nát, từng mảnh nhỏ nằm bừa bãi trên sàn.
“Dừng lại! Các ngươi mau tách ra! Hắn thuộc về ta!” Quân Thích Ý gào lên tiến vào, thô bạo kéo Hứa Hi Diệp ra khóa ở trong lòng ngực mình, thần tình tức giận, trừng mắt nhìn Thiện Ngộ đang ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả.
Ở trước mặt người mình từng thích bị kẻ khác quấy nhiễu, Hứa Hi Diệp thẹn quá hóa giận,nâng thủ lên, một quyền đánh thẳng vào bụng Quân Thích Ý.
“Hi Diệp, ngươi……..” Ôm bụng đau đớn, Quân Thích Ý ngồi xổm trên đất, mặt tái nhợt.
“Ngươi tốt nhất nên hiểu ra, ta cùng ngươi đến Quân Diệu chỉ để tìm người. Giờ người đã tìm được, ngươi cũng đã vô dụng rồi. Ta đi!” Lời nói vô tình như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Quân Thích Ý. Hắn không nghĩ bản thân mang nặng một khối tình si lại đổi lấy được kết cục như thế.
“Không! Không được! Hi Diệp, ngươi không được đi. Ngươi thuộc về ta mà!” Một mực cưỡng cầu, Quân Thích Ý chỉ biết đoạt lấy, hoàn toàn không biết tâm tình Hứa Hi Diệp hiện giờ đã bi thương tới mức nào rồi.
Hừ lạnh một tiếng, Hứa Hi Diệp quét mắt liếc hắn một cái, quay đầu nhìn lại Thiện Ngộ, xoay người chạy ra ngoài.
Cảm thấy sự việc khá thú vị, Thiện Ngộ thu hồi ánh mắt dõi theo Hứa Hi Diệp, tiến đến bên người Quân Thích Ý, cúi đầu nói: “Ta nói cho đại ca biết, ngươi nếu thích hắn, hãy tốn nhiều tâm tư một chút. Đừng suốt ngày [ngươi là của ta] thế mãi, cũng vô dụng thôi. Phải dùng tâm”
Kỳ thật, hắn đã sớm nhận ra giữa Quân Thích Ý và Hứa Hi Diệp có gì đó ám muội. Hứa Hi Diệp vốn dĩ là người hiền lành, rất ít khi hung ác với một người, nhưng hắn lại đối xử tàn bạo với Quân Thích Ý, khẳng định chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ, hắn đã không còn khả năng cùng Hứa Hi Diệp tiến tới, hơn nữa bọn học trở về cũng không được, chi bằng tìm người chiếu cố Hứa Hi Diệp, tin chắc Quân Thích Ý cũng can tâm tình nguyện.
“Ách, ngươi không phản đối ta với hắn?” Quân Thích Ý ngẩng đầu lên, chỉ chỉ chính mình rồi chỉ chỉ ra ngoài cửa.
Vừa rồi, hắn ở ngoài cửa nghe thấy đã sáng tỏ. Xem ra Hứa Hi Diệp quen biết Thiện Ngộ, có lẽ y thật sự không phải Phượng Nguyệt Hi. Trước kia đều là hắn trách lầm người ta……….Hắn đang muốn đi vào giải thích, khước tòng môn phùng <xử đẹp cái cửa phòng người ta đó =__=> lại trông thấy hai người xúc động ôm nhau, phương hỏa lập tức xông lên não, toàn bộ lý trí đều tiêu tán, cho nên mới phát sinh hết thảy sự tình vừa rồi.
Thiện Ngộ cố ý ngửa cổ nhìn trời, làm ra bộ dáng như đang suy nghĩ: “Ha ha, đương nhiên không phản đối. Ta cùng Hứa Hi Diệp là hảo bằng hữu. Nhân sinh ở nơi này chúng ta không chút quen thuộc. Ta đang muốn tìm người chiếu cố hắn đây, chẳng biết tìm ai cho tốt. Nếu ngươi không giúp ta tìm người thì phải làm sao bây giờ?”
Quân Thích Ý cuống quít kêu lên: “Khỏi cần, khỏi cần tìm. Ta là thích hợp hơn hết. Về sau nhờ ngươi hỗ trợ nhiều hơn vậy.”
“Đương nhiên. Bất luận thế nào ngươi cũng là đại ca ta. Không giúp ngươi thì giúp ai?!”
Do không biết tình hình hiện tại, Hứa Hi Diệp bị Thiện Ngộ bán đứng cho Quân Thích Ý. Mà Quân Thích Ý từ nay về sau cũng có hảo quân sư. Đáng thương cho Hứa Hi Diệp tới giờ vẫn chẳng hay biết gì.