Phượng Huyền Cung Thương

Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công



Bách cúc tử tán:

– Phối phương: Thanh Mộc Hương hai chỉ, Long Cốt một chỉ, Xà Bàn bốn chỉ, Sơn Chu Du bốn chỉ, Thạch Lựu Bì năm chỉ, Quan Quế sáu chỉ, Tử Sảo Hoa năm chỉ, Quế Tâm hai chỉ, Mẫu Đinh Hương ba chỉ.

– Công hiệu: có thể làm cho người mất hết khí lực, thôi thúc hoan ái, động tình không thôi.

......

Ta cầm lấy phương thuốc trên bàn kia đọc qua một lần, trong lòng không khỏi mừng thầm, quay đầu nhìn xem bốn bề vắng lặng, vội vàng sao chép một phần nhét vào trong ngực.

Hôm nay nhàn rỗi vô sự nên nơi nơi đi dạo, nhớ tới mấy ngày trước đây Mạc Thu thần thần bí bí nói hắn đang nghiên cứu chế tạo ra một loại dược mới, cụ thể có tác dụng gì thì hắn lại che che lấp lấp không chịu nói, nhất thời tò mò liền đến phòng luyện thuốc của hắn nhìn xem một chút.

Trong phòng tràn ngập hương dược, huân yên lượn lờ, mà Mạc Thu cũng không có đây, cũng không biết đi nơi nào. Phóng mắt nhìn lên trên những cái kệ chứa đầy những bình lọ kỳ kỳ quái quái làm ta cũng không dám chạm vào, chung quanh nhìn một chút, bất chợt ta phát hiện ra một phương thuốc nằm trong đống sách mở ngỗn ngang trên bàn.

Vừa thấy dược hiệu, thật làm cho ta kinh hãi.

Bách cúc tử tán!

“Xú tiểu tử này chẳng có gì giỏi, chỉ giỏi làm những cái loạn thất bát tao gì đó!” Cúi đầu mắng một câu, đang muốn rời đi, trong lòng “Lộp bộp” một cái, nghĩ lại nghĩ, không khỏi trong lòng dâng lên một cổ kinh hỉ.

Này chẳng phải là “ông trời có mắt” như dân gian thường nói sao? Trợ giúp cho ta chuyển vận?

Bị áp bách lâu như vậy, không ngờ cuối cùng Phượng Ly Chi ta cũng có ngày ngước mặt lên trời a! Ha ha ha......

“Đại thúc, ngươi ở trong này làm gì?” Từ cửa đột nhiên truyền tới thanh âm của Mạc Thu, hắn cầm hai gói dược thảo, tựa hồ mới vừa từ bên ngoài trở về.

“Cáp, ha ha, Mạc Thu a, ta đến tìm ngươi, ân, đến tìm ngươi, ha ha ha......” Bị hoảng sợ, ta vội vàng cười nói thật vui vẻ để che dấu.

“Thật không?” Mạc Thu đi đến bên người ta, hồ nghi nhìn ta nửa ngày, trừng mắt nhìn, “Đại thúc, ngươi không phải sinh bệnh chứ?”

“Không có a, ta thân thể tốt lắm a!” Ta tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười.

“Vậy tại sao ngươi cười rộ lên trông giống như đang bị rút gân vậy?” Mạc Thu lại trừng mắt nhìn, thật cẩn thận nói.

“Ách......” Ta ngừng cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phóng nhẹ thanh âm nói: “Mạc Thu a, ta đến tìm người nhưng nhìn ngươi bận rộn như vậy, ta cũng không quấy rầy, ta đi trước.” Nói xong, còn không chờ hắn đáp lời, ta liền vội vã rời đi tựa như chạy trốn.

......

Nhìn theo bóng dáng hoang mang rối loạn rời đi của người nọ, Mạc Thu sửng sốt một chút, gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Đại thúc hôm nay như thế nào là lạ a?”

Xoay người nhìn đến phương thuốc trên bàn kia, hắn nghĩ nghĩ, cầm bút lên đem Xà Bàn bốn chỉ trong phương thuốc đổi thành hai chỉ, lại trầm ngâm một hồi, tiếp theo đem Quan Quế sáu chỉ, Tử Sảo Hoa năm chỉ toàn bộ đổi thành ba chỉ.

“Hình như liều lượng của dược hơi nhiều...... Ân, nếu làm cho thân thể của đại thúc bị thương sẽ không tốt.” Hắn một bên viết một bên lẫm nhẫm vô cùng hăng hái. ( cảm thán, nguyên bản phương thuốc này chính là tính toán dùng đến trên người đại thúc đi?)

Chấm chấm mực, hắn ở dưới phương thuốc viết tiếp một dòng:

Phương thuốc này phải tránh: hai bên tình cảm vui vẻ, ý loạn tình mê, miệt mài hại thân, không thể dùng nhiều.

......

......

Một lúc lâu sau, ta lén lút cầm những gói dược liệu vừa mua được về tới Liễu Trần Cư. Tuy rằng mới vừa rồi lúc ở tiệm dược mua dược kia, ánh mắt của lão bản nhìn ta có chút là lạ, bất quá nghĩ đến hùng tâm tráng chí sắp thực hiện, trong lòng ta không khỏi nổi lên đắc ý cùng vui vẻ khôn cùng

“Ly Chi, ngươi đang cười vui vẻ cái gì vậy?” Vừa muốn bước vào phòng bếp, đã bị Đoạn Khâm gọi lại.

Hắn nhìn những cái gói trong tay ta liếc mắt một cái, “Ngươi cầm gì trong tay vậy?”

“Ách, là..... là nguyên liệu nấu ăn đêm nay...... ân, là nguyên liệu nấu ăn.” Ta kinh hồn táng đản nói, dấu diếm dấu vết mà đem dược liệu phóng tới phía sau.

“Thật không?” Hắn khụt khịt mũi, “Như thế nào lại ngửi thấy mùi của dược liệu?”

“Ách, bởi vì là dược thiện, ân, là dược thiện.” Thấy hắn còn không có ý tứ rời đi, ta hướng hắn phất phất tay, “Đi thôi đi thôi, lập tức có thể ăn.”

Hắn hồ nghi mà nhìn ta một hồi, gật gật đầu, cuối cùng xoay người rời đi, để lại ta ở sau lưng âm thầm cười vui sướng.

Hắc hắc hắc, Thời điểm đại hiển hùng phong của Phượng Ly Chi ta cuối cùng tới rồi!

Đoạn Khâm đang bước đi, đột nhiên đánh cái hắt xì.

“Ách, thời tiết như thế nào biến lạnh?” Hắn nhìn nhìn rặng mây đỏ ở phía chân trời kia, đưa tay nắm chặt vạt áo lại, vừa đi vừa toái toái niệm, “Xem ra thật sự phải uống vài thang thuốc bổ......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.