Mặt than trì ngây ngốc đứng yên một chỗ. Hắn vốn là người quen chuyện dùng mưu tính kế, lúc này lại có chút luống cuống, bởi mỗi một hành động của Thái Sử Lan đều nằm ngoài dự liệu của hắn, ban đầu rõ ràng là tới đây để dụ nàng vào bẫy, cuối cùng thế nào lại thành hắn xẩy chân xuống cái hố mà nàng đào sẵn?
"Hửm?" Thái Sử Lan nhíu mày, "Công công, ta đã mắc phải tội gì? Tại sao ngài lại muốn giết ta?"
Hắn kinh ngạc nhìn nàng.
"Mà cho dù ta có tội, theo lý cũng phải bắt lại trước tiên, sau đó giải lên công đường thẩm vấn, rồi trình hồ sơ vụ án lên triều đình, đợi cho bệ hạ ngự phê mới có thể bỏ ngục hoặc chém đầu." Thái Sử Lan thản nhiên nói tiếp, "Chưa nghe nói qua Tây Cục có quyền tự mình kết án, tự ý sát thương người vô tội."
Cổ họng thái giám mặt than trì như nghẹn lại, trân trối nhìn Thái Sử Lan.
"Ngươi nói gì vậy chứ." Hắn miễn cưỡng gượng cười, "Vừa rồi ta còn chưa nói hết, mũi tên kia là ta bắn Hoa Tầm Hoan, chỉ là bị lệch chút, bắn nhầm về phía ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng thấy đấy..." hắn chỉ tiễn dưới chân Hoa Tầm Hoan, "...tiễn mà chúng ta bắn ra cũng chỉ là thứ bỏ đi. Tây Cục từ trước tới gì công bằng vô tư, nghiêm chỉnh chấp pháp, ngay cả Hoa Tầm Hoan tội nặng như vậy cũng chỉ dùng đến Khứ Điệu Tiễn, huống chi là người vô tội như ngươi?"
Hắn một mặt giải thích, một mặt âm thầm thở phào. Cũng may là trước đó Phó đô chỉ suy sứ đại nhân nhắc nhở phải dùng hai loại tiễn. Lúc đầu, hắn còn không cho là đúng, Tây Cục trước nay chưa từng nhân từ nương tay, muốn giết thì giết, chẳng cần quan tâm điều gì, bây giờ mới phát giác, quả nhiên vẫn là đại nhân thông minh tuyệt đỉnh!
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn mũi tiễn, quả nhiên là Khứ Điệu Tiễn. Có điều, nàng cũng không tin phần tử khủng bố như Tây Cục lại lương thiện như vậy, lý giải hợp lý nhất chính là phía sau còn có người tâm tư kín đáo, dùng hai loại tiễn, tiện việc giũ bỏ trách nhiệm trong tương lai.
"Loại tiễn bắn ta không phải cái này!" Nàng lắc đầu.
"Hử?" Khuôn mặt than chì được đúng ý nghuyện, cười nhạt, "Vậy sao? Tây Cục tra án trước giờ coi trọng chứng cứ, ngươi chỉ cần lấy tiễn ra, nhìn một cái liền biết phải trái đúng sai thế nào."
Thái Sử Lan nhíu mày, dáng vẻ do dự.
"Không thể lấy ra? Ngươi vu cáo người khác sao?" Hai mắt hắn ta lập tức phát sáng.
"Nếu như ta có thể..." Thái Sử Lan bình tĩnh hỏi, "...thì sẽ chứng minh các ngươi lạm sát người vô tội?"
Mặt than trì khẽ giật mình, cảm giác như đang tiến gần tới một cái hố khác, sau đó lập tức cười xảo quyệt, "Nhỡ đâu ngươi tùy tiện lôi ra một mũi tiễn, sau đó nói là Tây Cục chúng ta bắn ngươi, bọn ta làm sao có thể đồng tình đây?"
"Tiễn của Tây Cục chắc chắn giống loại tiễn thông thường." Thái Sử Lan chỉ xuống đất, "Giống như vật này, chuôi tiễn có ký hiệu."
"Con mắt của ngươi cũng tốt lắm!" Mặt than chì thản nhiên thừa nhận, không hề lộ vẻ lo sợ.
Sợ cái quái gì, loại tiễn vừa rồi dùng để bắn nữ nhân là thứ Tây Cục đặc biệt chế tạo. Huyền Băng Tiễn một khi chịu lực sẽ lập tức bị hủy, chẳng lẽ còn sợ nàng ta lôi ra một đoạn thép mà nói đây là tiễn của Tây Cục hay sao? Nếu vậy, hắn cũng có thể lập tức quy nàng tội vu hãm*.
(vu hãm: vu cáo, hãm hại.)
"Nói vậy tức là, nếu như ta có thể lấy ra mũi tiễn có ký hiệu của Tây Cục thì có thể chứng minh thứ đó là do các người bắn ra, đúng chứ?" Thái Sử Lan hờ hững, "Mà đã là đồ vật của Tây Cục, thì có thể chứng minh các ngươi đang nói láo; các ngươi nói láo lại chứng minh ta đang nói thật, chính là các ngươi không bằng không chứng mà lạm sát người vô tội. Việc như thế cũng có thể làm, vậy Hoa Tầm Hoa cũng có thể vô tội chịu oan."
Bốn phía xung quanh, ai nấy đều chớp chớp đôi mắt - trên đời còn có cái kiểu suy luận vòng quanh thế này sao?
Muốn người cổ đại hiểu được lý giả logic của hiện đại đương nhiên có hơi khó khăn, tối thiểu thì mặt than chì sau khi nghe xong cũng đã trở nên hồ đồ, cái gì mà chứng minh với chả không chứng minh? Hắn nhìn chằm chằm nàng, giọng nói mất kiên nhẫn, "Phải thì đã sao? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ngươi cứ lấy tiễn ra xem nào!"
Thái Sử Lan gật đầu, thò tay vào ngực áo.
Mặt than chì cười lạnh, đám người bốn phía nín thở.
Hoa Tầm Hoan nhìn Thái Sử Lan, ánh mắt ngập tràn hi vọng.
Thái Sử Lan chậm rãi rút ra, mặt than chì phía đối diện thấy được thứ đầu tiên xuất hiện chính là một đoạn chuôi tiễn xám đen lóe sáng, mà trên đó, hai chữ "Tây Cục" khắc lên vô cùng rõ ràng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt như hóa tro tàn.
Làm sao có thể!?
Tới khi tiễn được lấy ra gần hết, một giọng nói ôn nhu bỗng nhiên vang lên, "Dương công công, ngươi hao phí thật nhiều thời gian."
Tiếng đến người đến, một người chậm rãi bước tới, áo trắng phất phơ trong gió, dáng vẻ ung dung thư thái.
Lúc này, ánh nắng dịu nhẹ, nhưng bên người nữ tử kia lại có hai thị nữ che ô giúp nàng. Ô được là tư tơ lụa tuyết tráng, vẻ sông núi thủy mặc, vô cùng thanh nhã. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp lụa mỏng, chiếu lên khuôn mặt trang điểm khéo léo của nàng, vô cùng đẹp đẽ. Bề ngoài vốn dĩ chỉ tạm coi là vừa mắt, lúc này lại trở nên xinh đẹp động lòng người.
Một vài đệ tử đã nhận ra nàng chính là tiên tử ngồi kiệu hoa từ trên trời giáng xuống đêm qua, ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh diễnm bắt đầu xì xào bàn tán.
Kiều Vũ Nhuận đi tới, cách Thái Sử Lan khoảng một trượng thì dừng lại, cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, chỉ mỉm cười với mặt than chì, "Dương công công, Vương công công đợi lâu đã có chút nóng nảy, vẫn là mau mau dẫn phạm nhân đi thôi."
Sau đó, nàng ta gật đầu nhìn quanh bốn phía, ai nấy đều cảm thấy nàng ta như đang chào hỏi mình, đều nhao nhao đáp lại không ngừng. Kiều Vũ Nhuận vẫy nhẹ tay, Dương công công lập tức kéo Hoa Tầm Hoan dậy, hai tên thái giám phía sau nhanh tay bịt miệng nàng, mau chóng rời đi.
Vận đam phong khinh, tùy ý mà qua, thật giống như hồi nãy không có chuyện gì xảy ra, thật giống như Thái Sử Lan không hề tồn tại!
"Kiều tiểu thư!"
Kiều Vũ Nhuận xoay người, ánh mắt nhìn Thái Sử Lan vô cùng xa lạ mà lễ độ. Nàng ta mỉm cười, "Cô nương có lời muốn nói sao? Là đệ tử của trợ giáo Hoa? Bọn ta có chuyện gấp, không tiện ở lại nơi này quá lâu. Nếu cô nương muốn làm chứng hay biện bạch cho trợ giáo Hoa, không ngại cùng đi với bọn ta chứ?" Nàng mỉm cười nhìn quanh, "Chư vị ở đây, nếu có manh mối gì cần cung cấp, hoặc là có ý kiến với cách làm việc của Tây Cục, cũng mời cùng đi."
Nàng ta tươi cười độ lượng, thái độ hòa nhã, dễ gần, chỉ có điều hai chữ "Tây Cục" tựa như mũi tên bén nhọn, ai muốn để nó đâm trúng người mình? Nơi ánh mắt nàng ta đảo qua, ai nấy đều không tự chủ mà lui về sau một bước.
Bốn bề yên lặng như tờ, chỉ có Tô Á và hai người công - thụ là kiên cường đứng vững, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Đám đệ tử phẩm lưu mím môi, ánh mắt không có ý tốt.
Ai nấy đều hiểu, hai nữ tử, hai phong cách hoàn toàn trái ngược, nhưng đều là những nhân vật vô cùng lợi hại.
Lời Kiều Vũ Nhuận nói ra từ đầu tới cuối đều trôi chảy có lý, không để cho Thái Sử Lan có lấy một cơ hội lên án trước mặt mọi người, cũng đã bắt đầu rơi vào thế yếu. Nếu hiện tại Thái Sử Lan bị Tây Cục bắt đi, có thể trở ra hay không sẽ thành chuyện không một kẻ nào có thể can thiệp. Chỉ cần nàng mở miệng, Tây Cục có thể quy nàng tội bao che cho Hoa Tầm Hoan, cũng chính là đồng đảng, như vậy, bọn họ cũng hoàn toàn có quyền thẩm vấn một "đồng đảng của trọng phạm."
Trong chốc lát, bất lợi của Tây Cục đã được hóa giải, ván cờ dường như cũng đã lật ngược. Lúc này, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói trước.
"Hình như ta chưa hề nói muốn biện bạch." Thái Sử Lan lấy Huyền Băng Tiễn ra, "Kiều đại nhân, ta muốn báo án."
Bốn phía xôn xao, sắc mặt Dương công công lập tức tái xanh.
Kiều Vũ Nhuận liếc nhìn mũi tiễn, nụ cười trên môi không thay đổi, "Vậy sao? Việc này ta nhất định tra rõ. Nếu thế, để tiện việc lấy lời khai, xin mời Thái Sử cô nương đi cùng chúng ta."
Nàng ta cũng không có hỏi xem Thái Sử Lan muốn kiện cái gì, trực tiếp xoay người lần nữa, toan bước đi.
"Kiều đại nhân không muốn biết nghi can là ai?"
Kiều Vũ Nhuận xoay người, "Nghi can?"
Thái Sử Lan không nhìn nàng ta, ánh mắt sắc bén hướng thẳng tới Dương công công, "Vừa rồi Dương công công chính miệng thừa nhận thứ này do Tây Cục bắn ta."
"Có chuyện này ư? Dương công công là thuộc hạ đắc lực của Tây Cục chúng ta, trước nay công tư rõ ràng, hành xử ổn thỏa, sao có thể tự ý tấn công đệ tử?" Kiều Vũ Nhuận thản nhiên nói, "Không chừng là do có người vu oán giá họa đấy thôi."
"Chính miệng hắn đã thừa nhận."
"Vậy ư?" Kiều Vũ Nhuận mỉm cười, "Dương công công, là thật sao?"
"Nào có chuyện đó!" Dương công công hất đầu, "Nàng ta nói bậy!"
"Ngươi xem." Kiều Vũ Nhuận tiếc nuối lắc đầu với Thái Sử Lan, "Vu oan người Tây Cục chính là tội lớn. Không thể nói bừa!"
"Có!" Tô Á bỗng tiến lên một bước.
"Có!" Hai người cường thụ yếu công cũng lớn tiếng nói. Tiêu Đại Cường nói xong thì thở dài một hơi, Hùng Tiểu Giai vòng tay ôm lấy eo hắn, "Cường, đừng sợ. Nếu không thể ở lại, cùng lắm chúng ta dắt tay nhau bỏ trốn tới chân trời góc bể!"
"Tiểu Giai, chúng ta sống chết có nhau!" Tiêu Đại Cường ôm lấy Hùng Tiểu Giai.
Mọi người buồn nôn...
Có người dẫn đầu, đám đệ tử hàn môn còn lại cũng nhao nhao mở miệng. Tuy là có vài người trốn sau đoàn người, nhưng người lên tiếng ngày càng nhiều. Nụ cười trên môi Kiều Vũ Nhuận cũng dần dần phai nhạt.
"Phải chăng có hiểu lầm gì đó?" Nàng ngoái đầu nhìn lại, cười với Dương công công. Dương công công đối diện ánh mắt nàng, không tự chủ mà rùng mình một cái.
"Có điều, Tây Cục luôn luôn xử sự công bằng." Kiều Nhuận vụ quay đầu lại, khôi phục nụ cười thân thiện, nói như không có điều gì xảy ra, "Ngươi đã tố cáo Dương công công, vậy hắn coi như trở thành nghi phạm, chúng ta nhất định sẽ kiểm chứng, vừa hay Thái Sử cô nương ở đây, vậy có thể đi cũng chúng ta."
"Không giao quan phủ địa phương xử lý?"
"Người của Tây Cục thì do Tây Cục xử lý." Nụ cười Kiều Nhuận Vũ hiện vẻ kiêu ngạo, "Thái Sử cô nương, ta hiểu suy nghĩ của những người như ngươi, cũng tha thứ cho việc người hoài nghi Tây Cục lần này. Có điều, mong rằng sẽ không có lần thứ hai, nếu không, bọn ta sẽ nghĩ là ngươi cố ý chống đối Tây Cục.", nàng gật đầu, "Dương công công, ngươi đã chịu thiệt rồi."
Dương công công buông Hoa Tầm Hoan ra, đứng sau Kiều Nhuận Vũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, dùng khẩu hình nói, "Ngươi cứ chờ xem."
"Hắn là nghi phạm giết người?" Thái Sử Lan không để ý Dương công công, nhìn sang Kiều Vũ Nhuận.
"Tạm thời là vậy." Kiều Vũ Nhuận mỉm cười thương hại.
"Ồ, vậy là giống trợ giáo Hoa." Thái Sử Lan nói, "Như vậy, gông cùm, xiềng chân đâu?"
"Ngươi!" Sắc mặt Dương công công nháy mắt chuyển sang màu gan lợn.
Kiều Vũ Nhuận nhìn chòng chọc Thái Sử Lan một hồi, sau đó vung tay, lệnh cho hai thái giám xiềng chân Dương công công.
"Không sao, đã chịu ủy khuất rồi thì cố gắng kiên trì một chút." Nàng thản nhiên nói, "Thế nào cũng phải phân biệt phải trái đúng sai rõ ràng."
Dương công công miễn cường kiềm chế, gân xanh trên cổ hằn lên, ánh mát nhìn Thái Sử Lan tựa như sói dữ.
Xiềng chân vừa đeo lên, hắn ta càng vừa xấu hổ vừa giận dữ không sao kể xiết. Hoa Tầm Hoan mỉm cười, đôi môi đỏ mọng mút lấy vết máu trên cổ tay. Đoàn người đang định rời đi, Thái Sử Lan lại nói, "Không cần tháo vũ khí xuống?"
Kiều Vũ Nhuận mím môi, nhìn thẳng Thái Sử Lan, Thái Sử Lan vẫn không đổi sắc mặt. Không khí hết thức căng thẳng.
Một lát sau, Kiều Vũ Nhuận lại phất tay, hai tên thái giám im lặng đi đến tháo bao tên trên người Dương công công xuống. Dương công công tức giận tới muốn ngất, nhìn Kiều Vũ Nhuận, giọng nói khàn khàn vang lên, "Đại nhân...Tây Cục chúng ta...Uy phong Tây Cục chúng ta mất sạch như vậy...."
Giọng nói hắn lộ vẻ oán trách, âm thầm hối hận đã đi theo vị nữ Phó đô chỉ huy sứ một lòng muốn thay đổi hình tượng Tây Cục này. Nếu như là lúc trước, bọn họ đời nào thèm để ý tới lũ dân đen này. Tây Cục muốn giết ai, ngươi đấy chỉ có nước nằm xuống chờ chết, làm gì có khả năng xoay chuyển tình thế.
Thái Sử Lan bình tĩnh nhìn Kiều Vũ Nhuận - nữ nhân yêu thích diễn xuất này, rõ ràng là muốn phản bác, nhưng lại gắng sức tỏ ra ung dung trước mắt người khác. Nàng muốn xem, rốt cục nàng ta muốn diễn tới bao giờ? Cứ diễn đi, cứ diễn đi! Người càng diễn ta lại càng muốn kéo mặt nạ của ngươi xuống, để cho tất cả mọi người đều biết, Tây Cục nuôi một đám chó dữ, mà ngươi là một người đàn ba chanh chua.
Kiều Vũ Nhuận cũng bình tĩnh nhìn nàng, đương nhiên hiểu rõ thâm ý của Thái Sử Lan. Nữ nhân này, nhìn qua tưởng như cứng rắn không gãy, kỳ thật không hề lỗ mãng. Từ đầu tới cuối, nàng ta đều không tự mình đối đầu với Tây Cục một cách mù quáng để cứu Hoa Tầm Hoan, mà chỉ lôi Tây Cục xuống nước cùng. Nàng ta biết hiện tại Dung Sở và Lý Phù Chu không có ở đây, cho nên cố ý kéo dài thời gian, hết lần này tới lần khác công kích người khác, không để bọn họ có khả năng né tránh, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Thái Sử Lan chính là đang lợi dụng tính cách chạy theo hoàn mỹ của Kiều Vũ Nhuận mà khiến Dương công công sinh lòng oán hận, phá hỏng uy tín ở Tây Cục của nàng ta, tạo nên khoảng cách trong nội bộ Tây Cục, từ đó, tìm cách nắm bắt thời cơ. Quả nhiên là trí tuệ tuyệt đỉnh!
Kiều Vũ Nhuận cười nhạt, không dẫn người đi, cũng không nói gì thêm. Bởi nàng biết, Thái Sử Lan nhất định còn lời chưa nói. Quả nhiên, sau khi hai tên thái giám tháo bao tên xuống, đang định dẫn Dương công công đi, Thái Sử Lan lại lên tiếng.
"Hắn vẫn còn năng lực phản kháng." Nàng chỉ cổ tay bị đánh chảy máu của Hoa Tầm Hoan, ý bảo cổ tay Dương công công vẫn nguyên vẹn, "Để cho cân bằng, cắt cổ tay hắn trước."
"Vô liêm sỉ! Ta phải giết ngươi!" Dương công công nhảy dựng lên, hai tên thái giám cũng suýt nữa không giữ nổi.
"Thái Sử cô nương." Giọng nói Kiều Vũ Nhuận ôn hòa, "Ngươi không cảm thấy bản thân quá phận rồi sao?"
"Ai cũng là con người." Thái Sử Lan nhìn thẳng nàng ta, "Cùng là phận nghi phạm, mà trước đó ngươi nói làm gì cũng phải công bằng, vậy nên nhất định phải đối đãi bọn họ như nhau."
"Thái Sử cô nương, ta nghĩ ngươi chưa hiểu một đạo lý." Kiều Vũ Nhuận cười đến nhu hòa, "Công bằng là do người trên ban tặng, nguyện ý cho ngươi, nó tồn tại; không muốn cho ngươi, nó đương nhiên không có. Mà ngươi, và cả những người ở đây..." Nàng nhìn một vong xung quanh, ánh mắt sắc bén, "..cũng không có đủ tư cách đòi ta hai chữ "công bằng"."