Phượng Khuynh Thiên Lan

Quyển 1 - Chương 54-3: Nữ bá vương VS muội chỉ trà xanh (3)



"Thái Sử Lan! Tô Á!" Viện chính và phó doanh sau khi nhận tin rốt cuộc cũng hồng hộc chạy tới. Ngay lúc này, người trung niên trước mặt mà Thái Sử Lan trước sau không hề để ý bỗng nhiên gầm lên, "Không được quấy rối đại nhân Tây Cục xử án, lui!"

"Tổng viện Ngô." Kiều Vũ Nhuận gật đầu.

Thái Sử Lan quét mắt qua đám người cao cấp doanh Nhị Ngũ, nghĩ thầm, tốc độ quả nhiên chậm chạp.

"Lui ra! Lui ra!" Sắc mặt tổng viện Ngô u ám "Chẳng qua ta chỉ mới ra ngoài làm việc mấy ngày, đến lúc trở về thì trợ giáo không ra trợ giáo, đệ tử không ra đệ tử! Mấy người các ngươi còn vây quanh làm gì? Mau mau lui ra!"

Phó doanh Trịnh phía sau hắn phất tay một cái, ý bảo hộ vệ tiến tới lôi Thái Sử Lan về, đồng thời cười nịnh Kiều Vũ Nhuận, "Kiều đại nhân, ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dạy bảo đệ tử cẩn thận."

"Quý doanh tuy chỉ đứng cuối Nam Tề..." Kiều Vũ Nhuận không chút tức giận, ngược lại còn lộ vẻ tán thưởng, "Có điều đệ tử nơi đây cũng thật có dũng khí, rất đáng khen!" Nàng cười cười, "Mấy năm qua, người đời có nhiều hiểu lầm về Tây Cục, thật ra Tây Cục trước nay đều vì dân vì nước. Nếu như Thái Sử cô nương đã muốn công bằng, vậy cứ cho nàng công bằng đi!"

"Kiều đại nhân!" Dương công công khó tin kêu lên.

"Ta tự tay điểm huyệt hắn, xin Thái Sử cô nương làm chứng." Kiều Vũ Nhuận mỉm cười, "Thế nào?"

Đám người cao cấp doanh Nhị Ngũ giật mình, không hiểu nổi tại sao tác phong Tây Cục lại có thay đổi lớn đến vậy. Nhiều người bắt đầu lộ vẻ khen ngợi, cảm thấy nữ Phó đô chỉ huy sứ này thật rộng lượng, thật có khí phách, quả nhiên đã thay đổi hình tượng khủng bố của Tây Cục bấy lâu nay.

Thái Sử Lan gật đầu. Kiều Vũ Nhuận phất tay, lập tức có hai người đi tới trước mặt Dương công công. Lúc này, hai kẻ kia xoay lưng về phía đám đông, Trúc Tình và Lê Phách lại che nắng cho Kiều Vũ Nhuận, ô lụa hơi hơi nghiêng xuống, che khuất tầm mắt mọi người. 

"Thái Sử Lan." Kiều Vũ Nhuận đi qua người Thái Sử Lan, bỗng thấp giọng cười nói, "Muốn kéo dài thời gian sao? Chỉ e không thể rồi. Bởi vì thủ lĩnh đám người Ngũ Việt đêm qua xuất hiện ở thành Đông Xương, Quốc công và Phù Chu đã đích thân qua đó. Thời gian một ngày một đêm, chỉ sợ không thể về kịp mà thôi."

Nói xong, nàng ta hơi nghiêng người, chạm vào Dương công công, nói: "Thái Sử cô nương, ngươi thấy rồi đấy!"

Tay áo nàng ta phất qua người Dương công công. Thái Sử Lan còn đang cúi đầu nhìn hắn, kẻ kia bỗng nhiên ngước mắt lên, con ngươi tràn ngập sát khí. Ngay lập tức, Dương công công vươn tay, kéo lấy cổ tay Thái Sử Lan. Mà lòng bàn tay hắn không biết từ khi nào đã có thêm một cây đao bạc, chuôi dao đưa ra ngoài, hướng vào tay Thái Sử Lan. Mà lúc này, mọi việc diễn ra nơi đây đều bị che khuất, Dương công công ra tay vô cùng nhanh nhẹn. 

Hắn nhe răng cười - ngay lập tức, ngươi cũng sẽ trở thành nghi phạm giết người, sau đó sẽ rơi vào huyết ngục Tây Cục. Tới lúc đó, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Thái Sử Lan bất ngờ ngẩng đầu, đụng trúng cằm Trúc Tình còn đang nghiêng người ngăn chặn tầm mắt mọi người. "Bộp" một tiếp, Trúc Tình lảo đảo lui ra sau, cái ô rơi xuống đất. Mà gần như cùng lúc đó, Thái Sử Lan lướt qua Dương công công, giữ lấy Kiều Vũ Nhuận, vung tay. "Bốp" một tiếng, âm thanh bạt tai vang dội, mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên.

Giọng nói rõ ràng của Thái Sử Lan hòa cùng tiếng bạt tai, "Ngươi muốn vu oan ta hãm hại Dương công công? Hắn còn chưa đủ tư cách, vậy cứ để ngươi thay thế đi!"

"Thái Sử Lan!" Kiều Vũ Nhuận ôm mặt, khiếp sợ nhìn nàng. Mà lúc này, phó doanh Trịnh cũng đã lao tới, đá về phía Thái Sử Lan, "Vô liêm sỉ! Dám đánh Kiều đại nhân!"

Dường như Thái Sử Lan phản ứng không kịp, chỉ có thể giơ một tay ra chắn.

"Rầm" một tiếng, giây phút lòng bàn tay nàng đụng trúng chân phó doanh Trịnh, thân người Thái Sử Lan chấn động, bị đẩy lùi ra xa, nặng nề ngã lên mặt đất.

"Ôi!" Phó doanh Trịnh cũng la lên một tiếng, ôm lấy chân. Lúc này, mọi người mới phát hiện, đế giày của hắn không biết từ khi nào đã rách một mảng lớn, lòng bàn chân cũng đã bị thương, máu tươi chậm rãi chảy ra.

Sự kiện lớn nhỏ thay nhau xuất hiện, từ lúc Dương công công ra tay đến khi phó doanh Trịnh trúng chiêu, chẳng qua cũng chỉ trong một cái nháy mắt, đa phần mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ có Tô Á lập tức tiến lên, nâng Thái Sử Lan dậy.

Thái Sử Lan vừa đứng vững, bỗng lao như điên về phía phó doanh Trịnh đang ôm chân hô đau, nhanh tay đẩy ngã hắn. Sau đó, nàng nhanh chóng cưỡi lên người kẻ nọ, vung tay đánh người!

"Nói! Tối qua ngươi đi đâu? Làm gì?"

"Bốp" một tiếng, nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống, đám người Tây Cục đồng loạt há miệng, hít gió....

Kết quả, phó doanh Trịnh là trả lời, khiến bọn họ hít gió càng lúc càng no...

"Gặp...gặp nhị thủ lĩnh Việt Hoa..."

Toàn thể học sinh "Ồ..." một tiếng.

Ngũ Việt đặt tên theo địa danh, Việt Hoa cũng là một trong năm phiên.

Đám người cao cấp trong doanh Nhị Ngũ hoang mang nhìn nhau - rốt cuộc phó doanh Trịnh có biết hắn đang nói cái gì hay không?

"Bốp!" lại một đấm, "Ngươi nói gì với hắn? Làm gì?"

"...A...A...Ta dẫn hắn vào doanh Nhị Ngũ, chỉ đường tới chỗ ở của Ngọc Nha Nhi..."

"Bốp." Lại một đấm, "Bây giờ hắn ở đâu?"

"Không biết..."

"Ngươi qua lại với bọn họ bao lâu rồi? Vì sao lại gặp?"

"...Năm trước...Bọn họ phái người tới tìm ta...cho ta nghìn lượng vàng...còn mua một tòa nhà...nói là trong triều có người của bọn hắn, tương lai có thể cho ta một vị trí béo bở..."

"Ngươi ở nơi này, đã giúp bọn chúng làm bao nhiêu chuyện?"

"Không có...bọn họ vẫn chưa có tìm ta...chỉ có lần này liên hệ với ta...muốn ta dẫn người vào...ta cũng không biết bọn họ muốn làm gì..."

Thái Sử Lan lại đấm mạnh một nhát, xương quai hàm của phó doanh Trịnh cũng suýt nữa lệch luôn. Đệ tử hàn môn thấy vậy, hai mắt đều phát sáng - bị hắn bắt nạt lâu như vậy, bây giờ mới được giải tỏa!

"Ngươi vu cáo trợ giáo Hoa?"

"Kiều...Kiều đại nhân sai người tìm đến ta...muốn ta cung cấp manh mối...Nàng nói gian tế Ngũ Việt xông vào doanh Nhị Ngũ, trong doanh Nhị Ngũ chắc chắn có người tiếp ứng, còn nói chắc chắn là người quen, nên ta mới....Nếu ta không làm vậy, khó tránh bị người khác nghi ngờ..."

Thái Sử Lan ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Kiều Vũ Nhuận. Hai mắt Kiều Vũ Nhuận lộ vẻ bối rối, lại lập tức cười nói, "Thái Sử Lan, nghe nói ngươi theo lão Tào học thuật Câu hồn?"

Những lời này của nàng vô cùng lợi hại, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu đã khiến tất cả hoài nghi. Dù sao thì hành động hiện tại của phó doanh Trịnh cũng không hề giống với tính cách thường ngày của hắn.

Thái Sử Lan ngồi ngay ngắn trên lưng phó doanh Trịnh, bình thản nói, "Có thể nhìn người từ sau lưng?"

Mọi người yên lặng, bây giờ mới nhớ ra từ lúc Thái Sử Lan nhào qua đã trực tiếp ngồi lên người phó doanh Trịnh, từ đầu tới cuối chưa từng nhìn vào mắt hắn.

Kiều Vũ Nhuận nhìn chằm chằm nàng. Từ khi xuất hiện đến giờ, hai người luôn luôn đối đầu, mà nơi này toàn là tầng lớp bình dân, nên nàng ta đương nhiên ở thế yếu, liên tục bị ép lui, nhục nhã khắp chốn. Nhẫn nại tới lúc này, chung quy cũng đã đạt đến giới hạn.

"Tốt lắm!" Nàng cười khanh khách, "Đa tạ Thái Sử cô nương đã giúp Tây Cục ta tìm được hung thủ! Người đâu!"

Một đám người từ xa xa vọt tới trước mặt nàng ta, khom người. Kiều Vũ Nhuận chỉ về phía phó doanh Trịnh, ra lệnh: "Bắt lấy hắn!"

Lại chỉ một ngón tay về phía Hoa Tầm Hoan, "Thả người!"

Đệ tử hàn môn lập tức hoan hô, chạy ào tới bên người Thái Sử Lan. Thái Sử Lan lại chỉ chăm chú nhìn Kiều Vũ Nhuận, ánh mắt cảnh giác - nữ nhân này quyết đoán như vậy, chắc chắn còn lá bài chưa lật!

Quả nhiên, Kiều Vũ Nhuận lại chỉ tay về phía Thái Sử Lan, "Bắt nàng!"

"Vì sao?" Tiêu Đại Cường trợn mắt, "Vừa rồi cô còn nói Thái Sử muội muội có công!"

Kiều Vũ Nhuận khẽ phẩy tay, một thái giám lập tức dâng một cái hộp lên. Nàng ta quẳng cái hộp xuống chân Thái Sử Lan, "Tây Cục thưởng phạt phân minh, đây là phần thưởng của ngươi."

Sắc mặt đám thái giám u ám - Từ khi thành lập Tây Cục tới nay, bọn họ nắm trong tay quyền lực to lớn, tung hoành khắp chốn, chỉ có bọn họ ức hiếp người khác, vậy mà hôm nay lại bị người ta bức lui. Điều đáng nói, đối phương lại chỉ là một đệ tử doanh Nhị Ngũ. Lúc này, ai nấy đều phải đè nén lửa giận, trong đầu ứ máu, tưởng tượng ra cảnh bi thảm của Thái Sử Lan khi rơi vào tay mình.

"Thưởng đã xong, bây giờ nói tới phạt." Kiều Vũ Nhuận cười nhạt, phất tay áo, "Đệ tử Thái Sử Lan của doanh Nhị Ngũ không có phép tắc, quấy rối Tây Cục thi hành công vụ, thêm tội phạm thượng, ẩu đả mệnh quan tam phẩm, phó đô chỉ huy sứ Tây Cục. Dân hại quan trên, tội thêm một bậc, đem về Tây Cục thẩm vấn!"

Đám đệ tử trong sân náo động, Thái Sử Lan lại không lộ vẻ gì, phản ứng của Kiều Vũ Nhuận vốn đã nằm trong dự liệu của nàng. Dung Sở không có ở đây, mà đám người cao cấp nơi này không ai dám đối kháng với Tây Cục, nàng có thể bảo vệ Hoa Tầm Hoan đã là kết quả tốt nhất rồi. 

Hai tên thái giám vọt đến, túm lấy hai tay nàng. Chỉ cần chúng ngấm ngầm dùng lực nhấn xuống một cái, cũng có thể dễ dàng bẻ gẫy đốt ngón tay Thái Sử Lan. 

"Bốp." Tô Á vươn tay chắn ngang, chặn một tên thái giám lại. Bên kia, Hoa Tầm Hoan đã lấy lại tự do cũng xông đến, thúc đầu gối vào hạ bộ tên còn lại, khiến cho hắn không thể không thu tay lại tự cứu lấy mình. Hai người công thụ che chắn trước mặt Thái Sử Lan. Một đám đệ tử hàn môn cũng tràn lên, yên lặng vây quanh Thái Sử Lan. Ngay cả đệ tử phẩm lưu cũng có vài người không nhịn được, di chuyển bước chân. Thời gian giống như quay lại ngày hôm ấy, trong lúc tuyển chọn môn học, mọi người lặng lẽ đứng bên nàng.

Chống đối chẳng bao giờ không tồn tại, chẳng qua là do chưa đủ nhiệt huyết mà thôi...

"Quý doanh làm vậy là muốn san bằng Tây Cục ta sao?" Người đến càng nhiều, ánh mắt Kiều Vũ Nhuận ngược lại càng thêm vui vẻ, "Thái Sử Lan, đây là kết quả ngươi muốn? Cứu một người, hủy một doanh?"

"Tất cả lui! Lui xuống!" Tổng viện rít gào, trợn mắt nhìn viện chính đại nhân, không rõ vì sao hắn chỉ rời đi có mười mấy ngày, vậy mà đám đệ tử lại có thể làm loạn tới mức này.

Thái Sử Lan đẩy Tô Á và Hoa Tầm Hoan ra, tiến lên phía trước.

"Đừng đánh giá cao nhân tính của Tây Cục." Nàng nói.

Kiều Vũ Nhuận vẫn cười, nhưng lúc này, vẻ khát máu rốt cuộc không thể che giấu được nữa, "Người đâu, trước tiên đem nàng ta phân cân thác cốt!"

"Quá nhẹ!" Đúng lúc này, một giọng nói bay bổng truyền đên, "Phân cân thác cốt làm sao đủ? Nhất định phải lột sạch da thịt, ném vào chảo dầu, móc hai mắt ra, cắt mũi cắt tai, để nàng nếm đủ mọi hình phạt của Tây Cục, mới có thể miễn cưỡng trút giận một phần. Kiều đại nhân, ngài thấy có đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.