Phượng Kinh Thiên

Chương 102: Rời kinh tìm y (1)



Lâm Doanh Doanh liếc nhìn Lâm Duy Đường, thấy huynh trưởng – người mà mình chỉ có thể kính ngưỡng phải chịu thiệt thòi bởi Nguyên Vô Ưu, trong lòng nàng dấy lên một cảm giác vui vẻ. Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được Nguyên Vô Ưu, vì vẻ đẹp vô song của nàng, nhưng nàng lại không phải là nữ tử bình thường, xuất thân của nàng khiến đàn ông trong thiên hạ đều chỉ có thể ngước nhìn.

Huynh trưởng muốn có được Nguyên Vô Ưu, đây chẳng phải là chuyện dễ dàng gì!



Cặp chân mày lá liễu của Liêu phu nhân lấp đầy nỗi sầu muộn, sắc mặt của Liêu đại nhân ở bên cạnh cũng buồn phiền ảm đạm.

Liêu Thanh Vân quỳ gối trước mặt hai người: “Cha, mẹ, lòng con đã quyết.”

Liêu phu nhân nhắm mắt lại rồi nhìn sang Liêu đại nhân, thử nói: “Phu quân, nếu không thì...” Nhưng không cách nào để nói tiếp những lời sau đó, bà thật không ngờ con trai của mình lại... lại động lòng với Vô Ưu công chúa.

Vô Ưu công chúa quả thực tuyệt mỹ vô song, thế nên việc Thanh Vân động lòng thì bà có thể hiểu được.

Thậm chí đưa mắt nhìn khắp Kinh thành, sau buổi cung yến hôm ấy, con trai của các quan lại trong Kinh thành, có ai là không rung động trước sắc đẹp của Vô Ưu công chúa chứ?

Nhưng mà, một người tôn quý như thế, ai có tư cách? Ai lại dám lấy?

Liêu đại nhân khẽ xua tay ngăn lại những lời của Liêu phu nhân, sau đó bỗng nhiên đứng dậy bảo: “Con đi theo cha đến thư phòng.”

“Phu quân...” Liêu phu nhân cũng sốt ruột đứng lên.

Liêu đại nhân đứng thẳng người, quay lại nhìn bà, trấn an nói: “Phu nhân không cần lo lắng, ta chỉ là muốn tâm sự với Thanh Vân thôi.”

Liêu phu nhân chần chừ trong phút chốc, rồi khẽ gật đầu.

Cha con hai người bước vào thư phòng nhà họ Liêu, Liêu đại nhân đứng trước cửa sổ trầm tư một lúc.

Liêu Thanh Vân cũng im lặng không nói gì.

Thật lâu sau đó, Liêu đại nhân mới khẽ thở dài: “Thanh Vân, con có biết là rất có thể con sẽ vạn kiếp bất phục (*) không?”

(*) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không quay lại được.

“Con biết, nhưng con vẫn muốn làm vậy.”

“Nếu cha không cho phép thì sao?” Liêu đại nhân quay lại nhìn hắn.

Liêu Thanh Vân lắc đầu: “Cha sẽ cho phép, giống như lúc nhỏ, tuy cha không đồng ý con học nghề ngỗ tác, nhưng cuối cùng cha cũng đã đồng ý.”

Liêu đại nhân cười gượng: “Hai chuyện này có thể đánh đồng với nhau sao?”

“Thế nhưng là giống nhau về đạo lý, đó giờ cha vẫn luôn để con tự do tự tại, bây giờ con muốn làm chuyện quan trọng của đời mình, nếu cha đã đồng ý chuyện thứ nhất, tại sao lại muốn ngăn cản chuyện thứ hai chứ?”

Liêu đại nhân đau đầu nói: “Cho dù cha ngăn cấm, thì con vẫn sẽ đi, có phải không?

“Dạ phải.”

Liêu đại nhân mấy lần mở miệng rồi lại khép, khép rồi lại mở, cuối cùng chán nản và nói: “Thực sự chỉ có như vậy thôi sao?” Hắn chỉ là muốn cùng Vô Ưu công chúa đi tìm núi Phiêu Miễu? Ngoài ra không có ý nghĩ gì khác?

Ánh mắt của Liêu Thanh Vân có chút mơ hồ: “Nếu vĩnh viễn trong mắt Vô Ưu công chúa đều không nhìn thấy con, vậy thì chỉ có như vậy mà thôi.”

Liêu đại nhân nhắm mắt lại: “Được, cha hiểu rồi, con đi đi.”

“Cảm ơn cha đã tác thành, mẹ...” Liêu Thanh Vân nói trong lo lắng.

“Cha sẽ khuyên nhủ mẹ của con.” Nếu hắn đã thích Vô Ưu công chúa, tất nhiên phải tận tâm tận lực cố gắng hết sức, chỉ có cố gắng thì mới có kết quả. Dù kết quả ra sao thì cũng sẽ không uổng công sức và thành ý của hắn, sau này hắn cũng sẽ không day dứt trong lòng cả đời.

Con trai của ông rất tuyệt, Liêu đại nhân chưa bao giờ nghi ngờ điều này, ông tin rằng con mình biết nó đang làm gì.



Sau khi Cố Lăng uống say một trận, sáng hôm sau đã trình lên tấu chương từ chức, đồng thời xin được đi theo Vô Ưu công chúa tìm kiếm núi Phiêu Miễu, ra sức vì Hoài vương.

Giữa lúc các quan lại triều đình đều đang âm thầm suy đoán, liệu hoàng thượng có đồng ý hay không, thì nằm ngoài dự đoán của mọi người, Khánh Đế ân chuẩn ngay tại chỗ.

Mùi thuốc nồng nặc tràn ngập cả phòng ngủ, Hoài vương căn bản đã coi thuốc là nước mà uống, nhưng thần sắc vẫn không khá hơn được chút nào.

Lúc Nguyên Vô Ưu bước vào, hắn vừa mới uống xong thuốc, đang nửa nằm nửa ngồi trên giường. Thấy nàng chẳng hề phản ứng với mùi thuốc đầy phòng, trái lại số lần đến thăm hắn còn nhiều hơn trước khiến hắn không khỏi tò mò: “Vô Ưu, con không cảm thấy mùi thuốc khó ngửi sao?”

Nguyên Vô Ưu tựa nửa người vào chiếc ghế trường kỷ, đang định mở sách ra đọc thì khựng lại bởi câu hỏi của hắn, nàng quay đầu nhìn hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Phụ vương cảm thấy khó ngửi à?”

Hoài vương lắc đầu: “Bổn vương đã quen rồi.” Nhiều năm như vậy, có khi máu của hắn cũng đã mang theo mùi thuốc.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Con rất thích.” Nàng cũng đã quen rồi.

Hoài vương ho nhẹ vài cái, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, dù nàng có thực sự thích hay chỉ là giả vờ thì ngay giây phút này, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.

Tiểu Lý Tử cung kính bước lên chạm vào trán Hoài vương, lúc đo ra được nhiệt độ, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì may là không còn phát sốt nữa. Sau đó, hắn lại dùng cách chườm nóng lạnh mà quận chúa đã dạy, đúng là cũng hữu dụng thật.

“Đêm qua vương gia lại phát sốt? Ho nhiều lắm sao?”

Tiểu Lý Tử biết mình đang được hỏi, vội vã trả lời: “Bẩm quận chúa, đêm qua vương gia ho gần một canh giờ.”

Nguyên Vô Ưu nhíu mày, dứt khoát bỏ quyển sách trên tay xuống: “Phụ vương, ngày mốt con sẽ lên đường rời Kinh.”

Hoài vương chậm rãi mở mắt ra bình tĩnh nhìn nàng, hắn im lặng trong phút chốc, mới khẽ than một tiếng: “Sao lại để tâm về chuyện Phiêu Miễu Hư Không?”

Nguyên Vô Ưu nở nụ cười: “Lúc Vô Ưu không ở trong phủ, mong rằng phụ vương sẽ bảo trọng sức khỏe, đợi con gái tìm được thánh y trở về chữa bệnh cho phụ vương.”

Hoài vương thở dài: “Đừng đi nữa, chẳng qua cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

“Không được, Vô Ưu nhất định phải đi.”

Hoài vương trầm tư thật lâu, đột nhiên nói: “Ta mệt rồi, muốn yên tĩnh một mình.”

“Vậy Vô Ưu xin cáo lui trước, lát nữa lại đến thăm phụ vương.”



Trời vừa ửng sáng, Hoài Vương Phủ đã bận rộn khắp nơi bởi vì hôm nay là ngày quận chúa lên đường rời Kinh thành. Hoài vương không tài nào ra khỏi giường, chỉ có thể để Nguyên Vô Ưu đi vào từ biệt.

Hoài vương cau mày hỏi: “Chỉ dẫn theo Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử thôi sao?”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Dẫn theo họ là đủ rồi, Ngọc Thúy ở lại để dưỡng thương, còn Tiểu Cao Tử thì ở lại giúp đỡ Tiểu Lý Tử trông nom vương phủ.”

“Nhưng như vậy cũng đâu cần để thị vệ ở lại, con không dẫn theo thị vệ, lỡ như gặp phải chuyện gì thì làm sao mà được?”

“Phụ hoàng đã ân chuẩn cho Cố biểu thúc đi cùng Vô Ưu, lại thêm Liêu công tử và Mộc Vũ nên không cần lo lắng về an toàn nữa. Nhưng nếu thực sự chẳng may gặp phải chuyện gì, Vô Ưu có thể ra lệnh cho quan binh địa phương bảo vệ mình.”

Hoài vương thấy nàng đã quyết tâm như thế thì khe khẽ thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Vũ và Cố Lăng sau lưng nàng.

“Mộc hộ vệ, Cố Lăng, hai người các ngươi nhất định phải bảo vệ quận chúa cho tốt, tất cả phải đặt sự an toàn của quận chúa lên đầu.”

Mộc Vũ cung kính gật đầu: “Xin vương gia yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ bảo vệ công chúa bình yên trở về.”

Cố Lăng cũng gật đầu: “Biểu ca yên tâm đi, Cố Lăng không chỉ bảo vệ tốt công chúa, mà chắc chắn sẽ cùng công chúa đến được núi Phiêu Miễu, tìm được thánh y về chữa bệnh cho biểu ca.”

Gương mặt tái nhợt của Hoài vương hiện lên nét cười gượng, mệt mỏi vẫy tay: “Nếu các ngươi đều đã quyết định như thế, bổn vương có nói gì cũng vô ích. Quả thực, Vô Ưu ra ngoài đi đây đi đó cũng tốt, Tiểu Lý Tử, ngươi thay bổn vương tiễn quận chúa lên đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.