Phượng Kinh Thiên

Chương 104: Rừng hoa ngọc lan trắng (1)



Trong lòng bà, trên đời này không một ai có thể xứng tầm với con trai của mình cả!

Lâm Doanh Doanh nói khẽ: “Thưa mẫu thân, nàng không chỉ là con gái của Lưu Thị Oánh Hoa, mà còn là con của vợ cả trong hoàng cung, nếu huynh trưởng không có thân phận gia chủ trong dòng họ Đệ Ngũ, hoàn toàn không có tư cách đứng trước mặt Nguyên Vô Ưu.” Với thân phận và địa vị ấy, dám đề nghị kết hôn với Vô Ưu công chúa, ngoài con trai của các vương công đại thần ở Kinh thành thì chỉ còn sáu dòng họ thế gia mà thôi.

Lâm phu nhân không dám tin mà cố hỏi: “Cho nên, con muốn gấp rút có được gia tộc Đệ Ngũ là để có thể xứng với thân phận của Nguyên Vô Ưu? Con muốn lấy Nguyên Vô Ưu thật sao?”

“Nàng xứng đáng khiến con làm vậy.” Lâm Duy Đường nói xong, liền hờ hững mà đứng dậy đi mất.

“Đường Nhi...” Lâm phu nhân khiếp sợ nhìn theo Lâm Duy Đường đã ra khỏi thư phòng.

Lâm Doanh Doanh bước lên trấn an Lâm phu nhân đang sợ hãi: “Mẫu thân, người đừng sốt ruột, huynh trưởng biết mình đang làm gì mà.” Nếu huynh trưởng thực sự lên làm gia chủ dòng họ Đệ Ngũ, nàng hiển nhiên sẽ trở thành con gái của quý tộc thế gia, chứ không phải con gái của thương nhân thân phận thấp kém. Hơn nữa, lại nhờ bám váy thông gia mà chen lên vị trí thiên kim tiểu thư nhà quan, chuyện này đối với nàng không có gì không ổn mà ngược lại, nàng còn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ huynh trưởng.

Lâm phu nhân thẩn thờ ngồi xuống, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Doanh Doanh, ánh mắt sắc bén: “Ngay cả huynh trưởng con cũng đã mê muội, Doanh Doanh, con nói cho mẫu thân biết, Nguyên Vô Ưu thực sự tuyệt thế vô song đến thế sao?”

Nhớ đến Nguyên Vô Ưu mà mình đã từng gặp, ánh mắt Lâm Doanh Doanh trở nên ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới bình thường lại, nàng nói: “Mẫu thân, Nguyên Vô Ưu thực sự rất đẹp, rất đẹp... nhưng nét đẹp không ai sánh được ấy không phải nhờ gương mặt, mà là nhờ phong thái của nàng.”

“Phong thái?” Lâm phu nhân nhíu mày, dù cho Nguyên Vô Ưu kế thừa dung mạo của Lưu Thị Oánh Hoa, vậy thì đã làm sao? Lưu Thị Oánh Hoa có đẹp, có phong thái rực rỡ như thế nào thì cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê thảm, con gái của bà ta đã bị giam cầm ở lãnh cung từ năm bảy tuổi, làm sao mà có được phong thái xinh đẹp tuyệt trần?

Lâm Doanh Doanh mỉm cười: “Con chỉ có thể nói, huynh trưởng đã gặp phải một việc khiến huynh ấy thích thú nhất, khát vọng nhất nhưng cũng khó có được nhất.” Tuy nàng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận, Nguyên Vô Ưu có thể thờ ơ làm thinh trước vẻ đẹp của huynh trưởng, việc này khiến nàng không thể không bái phục.

Với sắc đẹp và thân phận của mình, Nguyên Vô Ưu dĩ nhiên sẽ không thiếu người ái mộ nàng, chẳng phải Liêu Thanh Vân là một trong số đó sao?

...

Xe ngựa âm thầm rời khỏi kinh thành, Ngọc Châu kéo tấm màn xe lên để ngắm nhìn bầu trời mênh mông xanh thẳm, nàng cười nói trong vui vẻ: “Công chúa, chúng ta ra khỏi kinh thành rồi.”

Nguyên Vô Ưu ngước mắt liếc nhìn bầu trời, trong lòng nảy lên cảm giác chán nản, nơi đây cách thế giới trong quá khứ của nàng bao xa?

Bên trong xe, Nguyên Vô Ưu vô cùng thanh nhã và xinh đẹp với y phục trắng tinh quý giá, nàng đang nửa tựa nửa nằm trên chiếc đệm vàng nhạt, đắp lên mình một tấm chăn bằng gấm thêu hình phượng cùng màu, tuyệt đại phong hoa (*) chẳng qua cũng chỉ như vậy.

(*) Tuyệt đại phong hoa: Tài hoa phong thái đứng đầu thiên hạ.

Ngọc Châu cảm thấy vẻ đẹp của công chúa thực ra không phải từ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành kia, mà là một loại... khí chất! Không thể nói thành lời, không thể kể rõ, cũng không thể chạm đến, nhưng công chúa lại có được điều khiến bất kì ai cũng phải mê đắm ấy.

Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đang ngồi phía sau xe, nhìn thấy Cố Lăng có vẻ suy tư, Liêu Thanh Vân liền nở nụ cười: “Cố huynh đang nghĩ gì thế?”

Đôi mắt đen láy của Cố Lăng hơi thẫm lại: “Ta đang nghĩ, phải đi về phía Ký Đông thì mới đến được núi Phiêu Miễu là thật chăng.” Hắn có biết quyết định này của mình mang ý nghĩa gì không? Nếu Nguyên Vô Ưu thực sự có âm mưu đối với Hoài vương, vậy thì hắn sẽ không cách nào tránh khỏi. Hắn hoàn toàn có thể né được, nhưng tại sao hắn không những không né mà còn tham gia vào chuyện này?

Liêu Thanh Vân: “Ta nghĩ chỉ cần chúng ta truy ra nguồn gốc, nhất định sẽ tìm thấy núi Phiêu Miễu.”

Cố Lăng mỉm cười: “Nói như vậy, Thanh Vân huynh tin rằng trên đời này núi Phiêu Miễu là có thật à?” Đây thật không giống như những lời hắn sẽ nói.

Liêu Thanh Vân cười nhạt, trước giờ hắn chưa từng tin những lời đồn thất thiệt đó, nhưng... hắn tin nàng!

Nàng làm như vậy, nhất định có lý do và mục đích của mình!

Một đường đi xuống phía bắc, mặt trời lặn thì vào thành tá túc, mặt trời mọc thì lên đường, hành trình vẫn luôn rất thuận lợi.

Hôm ấy, họ nghỉ ngơi ở huyện Bạch Lan cách xa Kinh thành khoảng chừng sáu trăm dặm. Sáng sớm hôm sau, thời tiết không tốt lắm, bầu trời âm u tối mịt, chốc chốc lại xuất hiện sấm chớp, xem ra sắp có một trận mưa to đổ xuống, quả thực không thể đi tiếp được nữa.

Mộc Vũ khẽ gõ nhẹ vài tiếng, đợi khi Tiểu Hoa Tử mở cửa ra, Mộc Vũ cung kính nói: “Sắp có mưa to, không tiện lên đường, nên thuộc hạ đề nghị ở lại cho đến khi hết mưa rồi hẵng đi tiếp.”

Tiểu Hoa Tử gật đầu rồi liền quay lại bẩm báo ý kiến của hắn với người trong phòng. Ngọc Châu đứng bên cạnh đẩy cửa sổ ra, nhìn khí trời u ám, cũng lên tiếng nói: “Chủ tử, nô tì cũng cảm thấy không nên đi tiếp.”

Nguyên Vô Ưu thản nhiên đáp: “Làm theo lời Mộc hộ vệ đi, chờ qua hết trận mưa này rồi lên đường.”

Sau khi nghe Tiểu Hoa Tử nhắc lại lời của nàng, Mộc Vũ mới xuống lầu hô: “Chưởng quỹ.”

Nghe tiếng gọi của Mộc Vũ, chưởng quỹ đang cười toe toét khi nhìn thấy thời tiết vội quay người lại, cung kính chắp tay bảo: “Khách quan, đêm qua ngủ có ngon không? Sáng sớm đã thấy trời sắp mưa lớn, ngài còn muốn lên đường nữa không?”

Xưa nay hắn chưa từng thấy nhóm người nào bất phàm như họ, với ánh mắt tinh tường của mình, hắn chắc rằng người đánh xe ngựa và hai vị thị vệ kia đều không phải người bình thường. Hơn nữa, hành động và lời nói cùng cách ăn mặc đều cho thấy họ không đơn giản chỉ là tôi tớ, theo suy nghĩ của hắn, ba người này không là nhà giàu thì cũng là quý tộc.

Ngay cả hạ nhân cũng sang quý như thế, vậy thì thân phận của thiếu niên thần bí đội mũ che mặt bước xuống xe ngựa hôm qua càng khỏi phải nói rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ, tò mò thì tò mò, tất nhiên hắn sẽ không ngốc đến nỗi đi dò hỏi lai lịch của vị khách này.

“Chủ tử của chúng tôi muốn ở lại đây để tránh mưa, chúng tôi sẽ thuê khách điếm của các ngươi đến khi trời tạnh mưa. À, chủ tử chúng tôi yêu thích yên tĩnh, không thích ồn ào, ngoài những vị khách vào trước chúng tôi, thì vẫn giống với đêm qua, không cho phép thêm vị khách nào ở nữa.” Sau khi nói xong, Mộc Vũ đặt một nén bạc lên tủ quầy của chưởng quỹ.

Nhìn thấy nén bạc ấy, chưởng quỹ nở một nụ cười rực rỡ, cuống quýt nói: “Vâng vâng vâng, tất nhiên rồi, khách quan ngài đã trả bạc, tiểu nhân đương nhiên phải làm theo. Ngài yên tâm, từ khi đoàn người của khách quan ở lại đây vào hôm qua, tiểu nhân đã nghe theo căn dặn của ngài, khách điếm đã hết phòng, hết phòng rồi.”

Mộc Vũ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà xoay lưng đi lên lầu. Chưởng quỹ ngẫm nghĩ một lát, mới dè dặt hỏi: “Khách quan, ngài đi qua huyện Thanh Tuyền phải không?”

Mộc Vũ quay người lại, nhìn chưởng quỹ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chưởng quỹ bị dọa giật mình, liền vội vã giải thích: “Quan ngài đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ nghĩ nếu đoàn người của khách quan đã ở lại trú mưa, e là hôm nay không thể đi được, chỉ nằm không ở trong phòng thì quá buồn chán, hôm nay đúng dịp lễ hội hoa ngọc lan trắng của huyện Bạch Lan chúng tôi đã sắp bắt đầu, chi bằng khách quan đến xem thử, rừng hoa ngọc lan cách nơi này cũng không xa lắm.”

Mộc Vũ liền đi lên lầu sau khi lạnh nhạt ném ra một câu: “Chưởng quỹ thật có lòng.”

Chưởng quỹ lén lút vỗ ngực mấy cái, ánh mắt đáng sợ quá, trong lòng tự khẳng định lại lần nữa, nhóm người này chắc chắn không tầm thường, hắn thầm nghĩ có nên báo cho chủ nhân hay không?

Tại lầu hai trên phòng, Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng mày: “Hoa ngọc lan trắng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.