Phượng Kinh Thiên

Chương 106: Nên phán tội gì (1)



Bốn người thư sinh liếc nhìn nhau, trong mắt họ đều hiện lên sự chần chừ cùng một chút thận trọng.

Vị thư sinh đứng phía cuối thở dài rồi đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Nguyên Vô Ưu, sau đó hắn đứng dậy kính cẩn cúi chào: “Tại hạ thấy công tử không giống người thường, không biết có thể ra tay giúp đỡ Diệp lão gia hay không. Nếu công tử có thể cứu được tiểu thiếu gia Diệp Tuyết, không để Diệp lão gia đoạn tử tuyệt tôn, tất cả dân chúng huyện Bạch Lan sẽ muôn phần biết ơn.”

Lời mà vị thư sinh nói hơi bất ngờ nhưng lại có thể hiểu được, suy cho cùng đoàn người của họ có giấu kín như thế nào thì cũng có một vài thứ là không thể che đậy.

Cố Lăng thì xuất thân trong gia đình vọng tộc, Liêu Thanh Vân cũng là con trai quan lại, Mộc Vũ lại là người thân cận của hoàng thượng, ngay cả Tiểu Hoa Tử và Ngọc Châu cũng đều là những người sống lâu ở trong cung.

Im lặng một lúc, Cố Lăng thản nhiên lên tiếng: “Các ngươi có biết, người mà Diệp Tuyết giết thuộc dòng dõi hoàng tộc không?”

Tuy mang giọng điệu chất vấn nhưng lại điềm nhiên như không, điều này cho thấy trong số những người đang đứng trước mắt, có người thân phận còn cao hơn dòng dõi hoàng tộc.

Vị thư sinh vốn dĩ chỉ vì xúc động nhất thời mới nói những lời ấy cùng với ba người còn lại đều sáng mắt lên. Sau khi quay sang nhìn nhau, ba người kia khẽ cắn răng, cùng đồng loạt đứng lên chắp tay hành lễ và tranh nhau nói.

“Nguyên Minh Viễn thuộc dòng dõi hoàng tộc, nhưng việc hắn chết là do gieo gió gặp bão. Hắn ỷ vào thân phận của mình mà hoành hành ngang ngược, hiếp đáp dân chúng, cưỡng dâm cướp của, không chuyện ác nào mà không làm.”

“Đúng vậy, tiểu thiếu gia Diệp Tuyết giết hắn là thay trời hành đạo.”

“Xương quận vương lợi dụng quyền lực để cưỡng ép phán tội, nếu không phải huyện lệnh đương nhiệm Đinh đại nhân liều chết, kéo dài ngày hành hình đến sau mùa thu, chỉ sợ Diệp thiếu gia sớm đã bị Xương quận vương xử tử ngay hôm đó rồi.”

“Xương quận vương dám dung túng con trai càn quấy, sao lại có thể trách người khác được chứ?”

Thực sự trong lòng họ đã nhận định những người trước mắt có thể giúp được mình. Bốn người càng nói càng oán giận, sự chần chừ và thận trọng khi nãy đều được thay bằng căm phẫn.

Nguyên Vô Ưu im lặng quan sát bốn người, sau đó, nàng quay lưng ngắm nhìn rừng lan trắng thơm ngát tuyệt trần.

Nàng vừa quay lưng đã khiến bốn vị thư sinh trở nên căng thẳng, e là thiếu niên đội mũ che mặt kia mới chính là người có thân phận cao nhất trong đây. Họ nhìn ra được điều này nhưng vì bị ngăn cách bởi một lớp màn che, lại không dám đến gần, nên căn bản không thể nhìn rõ nét mặt của nàng.

Nàng quay lưng như vậy, chẳng lẽ là nửa đường bỏ cuộc không muốn giúp họ nữa?

Ngay lúc đang bất an lo sợ thì nghe thấy một giọng nói thanh thoát như suối trong veo vang lên, khiến cho lòng người rung động.

“Bây giờ cách giờ Ngọ chỉ có hai canh giờ, nếu sau hai canh giờ nữa, dân chúng trong thành đến được một nửa, đồng thời đều can đảm chỉ ra Xương quận vương dung túng con trai hà hiếp bách tính giống như các vị, thì bổn công tử sẽ cứu Diệp Tuyết.”

Giọng nói không lớn nhưng lại có khí thế cao ngất trời, khiến cho không chỉ có bốn vị thư sinh ngây người ra, mà những văn nhân khác cũng đều sững sờ khi nghe thấy lời này.

Cố Lăng mỉm cười, nhắc nhở họ: “Chỉ có hai canh giờ nữa là đến giờ Ngọ rồi, các vị còn đứng đây lãng phí thời gian sao?”

Lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh lại sau cơn mơ, ai cũng vừa kinh ngạc, vừa hân hoan nhìn về phía thiếu niên mang nón che kia, nhất thời cũng không biết làm sao cho phải?

Một lát sau, tất cả mọi người cùng cảm ơn và cung kính hành lễ với họ. Sau đó, tất cả chạy vội đi, vừa chạy vừa kể lại cho những người chưa biết, ai nghe xong cũng đều ngạc nhiên vui mừng mà cùng chạy theo báo tin. Một truyền mười, mười truyền một trăm, các du khách văn nhân trong rừng lan trắng đều xông ra ngoài như đang bị hổ dữ truy đuổi.

Cố Lăng dõi theo đám người đang phấn khích chạy đi, khẽ bật cười: “Những người này cũng thật đôn hậu.” Tất cả đều đã đi hết, cũng không thèm để lại một hai người trông coi bọn họ, lẽ nào không sợ bọn họ là kẻ lừa đảo sao?

Nhưng mà, từ hành động này của dân chúng, cũng càng cho thấy rõ họ rất kính mến Diệp lão đại nhân. Thật giống như những gì vị thư sinh kia đã nói, chỉ cần cứu được Diệp Tuyết và trừng phạt Xương quận vương, dân chúng của huyện Bạch Lan đều sẽ mang ơn... Cố Lăng bỗng nhiên ngơ ngẩn cả người.

Một tiếng sấm ầm ầm bỗng vang lên từ phía chân trời, Ngọc Châu đứng sau vội vã bung dù ra để che cho công chúa.

Nguyên Vô Ưu căn dặn: “Mộc Vũ, đi điều tra xem có thật là con trai Nguyên Minh Viễn của Xương quận vương đã làm nhiều việc ác không?”

“Vâng.” Mộc Vũ lại lui xuống.

Liêu Thanh Vân ngắm nhìn mảnh rừng lan trắng, miệng liền nở nụ cười nhạt: “Cha mẹ gieo điều lành, con cháu hưởng phúc báo, Diệp đại nhân một lòng vì dân, mới có thể có được chuyển biến tốt.” Hắn biết rằng mình thực sự đã tin tưởng vào trực giác của bản thân.

Nếu sự thành công của nàng và Hoài vương khiến hoàng thượng không còn nghi ngờ họ, vậy tại sao nàng không xua tan hoài nghi của Cố Lăng hoặc của hắn đối với mình?

Trừ khi lòng ngờ vực của Cố Lăng mới chính là thứ mà nàng muốn, sự ủng hộ của Cố gia rất quan trọng!

Nhưng... hắn thì sao? Phải chăng hắn cũng có tư cách trở thành một quân trên bàn cờ của nàng?

Cố Lăng rủ mắt: “Hình như Thanh Vân huynh tin tưởng Diệp Tuyết là vô tội? Cũng tin rằng dân chúng sẽ đến?” Nàng đưa ra yêu cầu như thế này, lẽ nào không sợ hoàng thượng sẽ hoài nghi nàng đang lấy lòng dân sao?

Nhưng mà, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận rằng, chiêu này của nàng quả thực rất tuyệt diệu khi có gần nửa số dân của cả thành mạo hiểm ra mặt làm chứng. Nàng trừng phạt Xương quận vương cũng chính là đang lấy lòng dân chúng cho hoàng thất, dù hoàng thượng có nghi ngờ thì e rằng cũng không làm được gì.

Huống hồ hoàng thượng có thể cho phép nàng rời Kinh, chứng tỏ sự ngờ vực trong lòng hoàng thượng đã biến mất rồi.

Vậy nên, nàng làm chuyện này, xem thì có vẻ vì hoàng thượng thay trời hành đạo, nhưng trên thực tế... lại đang lấy lòng dân chúng.

Liêu Thanh Vân mỉm cười: “Cố huynh không tin sao?” Bây giờ vừa đúng là mùa hoa lan trắng nở rộ, huyện Bạch Lan lại dùng hoa lan trắng để đặt tên. Qua mấy ngày nữa, những du khách là học sinh ở các vùng lân cận đều đến đây ngắm cảnh, chuyện nàng vì dân trừ hại sẽ được lan truyền nhanh chóng, rất nhanh được truyền bá ra bên ngoài.

Cố Lăng bị hỏi liền như khựng lại, im lặng hồi lâu mới như có như không thở dài một tiếng: “Có lẽ thế!” Thanh Vân nói Diệp đại nhân ở hiền gặp lành, nhưng... chẳng phải hôm nay nàng cũng thế sao? Nàng gieo nhân ở nơi đây, thì một ngày nào đó ắt sẽ hái được quả.

Nguyên Vô Ưu dạo bước trong rừng hoa, nàng làm thinh trước những lời nói mơ hồ ẩn ý của hai người.

Thấy nàng vô tư đi dạo, chẳng phản ứng gì với lời nói của hai người, đôi mi đang rủ xuống của Cố Lăng khẽ run lên.

Cho dù những người mà hoàng thượng xếp vào bên cạnh nàng có thông minh đến đâu, cũng chỉ có thể bị nàng dắt mũi mà thôi.

Hoặc là nói, Mộc Vũ cũng giống như hắn, quả thực đã trở thành quân cờ trên bàn tính của nàng từ lâu rồi mà chẳng hề hay biết!

Đồng thời ngay lúc này, một trận huyên náo đã xảy ra ở huyện Bạch Lan, tất cả mọi người đều chạy nhanh báo tin cho nhau, ngay cả huyện nha, phủ của Xương quận vương cùng với Diệp gia đều bất ngờ.



Huyện nha huyện Bạch Lan.

Lúc biết được chuyện này, Đinh đại nhân trở nên suy tư trong phút chốc, sau đó triệu tập bốn vị thư sinh kia vào huyện nha để dò hỏi cặn kẽ một lần. Sau khi nghe xong, ánh mắt Định đại nhân hơi sáng lên.

Ông ta lập tức triệu tập tất cả quan binh ở huyện nha đi đến rừng lan trắng, bởi ông ta sợ sau khi Xương quận vương biết được thì sẽ làm hại bọn họ.

Tuy nhiên, ông ta cũng biết, nếu nhóm người này thực sự có thể cứu được Diệp Tuyết, tất sẽ có năng lực chống lại Xương quận vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.