“Nhường đường... nhường đường đi...” Hai đội quan binh chen vào, cố gắng để dẹp ra một lối đi.
Không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quan phục vội vàng chạy đến. Tuy có bổ khoái* che dù cho ông ta, nhưng bởi vì đi quá gấp gáp nên quan phục trên người đều đã ướt đẫm.
(*) Bổ khoái: người chuyên truy nã, bắt cướp cho nha môn.
Ông ta đến gần, tỉ mỉ quan sát nhóm người trước mắt rồi chắp tay nói: “Bổn quan là huyện lệnh của huyện Bạch Lan, tên Đinh Hòe An, không biết quý danh của công tử là...?”
Mộc Vũ thu kiếm lại, lui về đứng sau lưng Nguyên Vô Ưu, sau đó thản nhiên nói: “Công tử nhà ta tình cờ đi ngang qua huyện Bạch Lan, cảm thấy rất thích cánh rừng lan trắng, nên có chút tò mò về người đã trồng cánh rừng này. Sau khi thăm dò mới biết được thì ra Diệp đại nhân đã gặp chuyện không may, có lòng muốn làm chút chuyện cho ông ấy. Nhưng công tử lại sợ chỉ nghe lời kể của một bên thôi thì không đủ, nên mới bỏ sức kêu gọi mọi người đến đây để công tử nhà ta có thể nhận định rốt cuộc ai đúng ai sai.”
Đinh Hòe An nghe xong thì chần chừ trong thoáng chốc, cuối cùng lại hỏi: “Không biết công tử...?”
Mộc Vũ lấy ra lệnh bài từ trong tay áo, Đinh Hòe An vừa nhìn thấy, sắc mặt kinh hãi lại mừng rỡ, ông ta liền vội vã tiến lên hành lễ, Nguyên Vô Ưu lập tức vung tay ngăn cản.
“Đinh đại nhân không cần đa lễ, bản công tử tình cờ dừng chân tại nơi này cũng là ý trời. Ngoài những dân chúng liều mạng đến để làm chứng ra, bản công tử còn muốn nghe quan phụ mẫu là Đinh đại nhân đây, kể về vướng mắc giữa cháu trai Diệp Tuyết của Diệp đại nhân và con trai Nguyên Minh Viễn của Xương quận vương.”
“Vừa đúng lúc, bản quận vương cũng muốn nghe Đinh đại nhân nói thử.”
Mọi người quay qua nhìn nơi mới phát ra tiếng nói, chỉ thấy một cỗ kiệu đi thẳng về phía này, dừng ngay bên cạnh Đinh Hòe An.
Đinh Hòe An liếc mắt nhìn đoàn người của Nguyên Vô Ưu, suy nghĩ một lúc mới tiến lên hành lễ: “Hạ quan Đinh Hòe An bái kiến quận vương.”
Bên trong kiệu không một tiếng động, vị quản gia liếc nhìn Đinh Hòe An một cái rồi mới bước đến vén màn kiệu lên.
Xương quận vương ngồi trong kiệu, đôi mắt thâm trầm nhìn Đinh Hòe An, sau đó chuyển sang Nguyên Vô Ưu, quan sát cả buổi không được gì, rồi chuyển ánh mắt về phía Mộc Vũ cùng với Cố Lăng và Liêu Thanh Vân.
Bọn họ cho dù đứng giữa trời mưa lớn nhưng ông ta có thể nhìn ra khí chất cao quý thanh nhã ấy tuyệt đối không phải là tôi tớ bình thường.
Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy căng thẳng, sau khi trấn áp nỗi tức giận, ông ta chậm rãi hỏi: “Xin hỏi quý danh của các hạ?”
Mộc Vũ không để ý đến ông ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đinh Hòe An: “Đinh đại nhân, công tử đang đợi câu trả lời của ông.”
Đinh Hòe An ngẩn ra, vội đáp: “Ti chức tuân lệnh.”
Xương quận vương cau mày lại, Đinh Hòe An vậy mà lại tự xưng “ti chức”, còn thiếu niên đội mũ che mặt này là ai? Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều đã bị chém đầu, chỉ còn lại Tam hoàng tử mà thôi, nhìn vóc dáng của vị thiến niên này, quả thực cũng có chút giống.
Chỉ là Tam hoàng tử sẽ không kiêu ngạo đến thế, vậy... chỉ còn một người thôi, nghe nói Vô Ưu công chúa rời Kinh tìm y cho Hoài vương, lẽ nào vị thiếu niên này chính là Vô Ưu công chúa?
Xương quận vương ngồi trong kiệu, hai tay siết chặt, nếu thật sự là Vô Ưu công chúa, chỉ sợ chuyện này thật không dễ xử lý. Bây giờ, tuy nàng ta là con thừa tự của Hoài vương, nhưng hoàng thượng lại công khai tuyên bố với thiên hạ, không còn lòng dạ nào lập hậu nữa. Thế nên, cho đến nay vẫn không ai có thể lay động được thân phận đích công chúa của Nguyên Vô Ưu.
Ngay lúc Xương quận vương vẫn còn đang do dự có nên ra khỏi kiệu hành lễ hay không, thì Đinh Hòe An đã từ từ kể rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, câu chuyện cơ bản là giống với những gì Mộc Vũ từng nói, không có chênh lệch bao nhiêu.
Gió lớn quét ngang, mưa to trút xuống khiến mảnh rừng hoa lan trắng trước mắt không ngừng lay động, có một vài cánh hoa rơi xuống đất đã lấm lem sình bùn.
Bất chợt, Nguyên Vô Ưu vươn tay hái một đóa lan trắng còn đọng nước long lanh, ngón tay trắng nõn tuyệt mỹ khiến người ta lóa mắt kia nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa tươi. Đóa lan trắng xinh đẹp cũng trở nên lu mờ ảm đạm khi đặt trên bàn tay nàng, dường như trong mắt mọi người chỉ có bàn tay ấy hiện hữu mà thôi.
Một mùi hương thơm dịu thoảng qua, dường như khiến tâm trạng người ta không còn bị ảnh hưởng bởi trận mưa lớn này nữa.
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt hỏi: “Diệp đại nhân đã từng là quan phụ mẫu, giải quyết vô số vụ án, vậy bản công tử muốn hỏi Diệp đại nhân, nếu án này do ngài xử lý, thì Diệp Tuyết nên bị phán tội gì?”
Đinh Hòe An sửng sốt quay đầu thì nhìn thấy Diệp lão đại nhân đang run rẩy được Bạch Chủ Bạc đỡ đi tới đây, ông ta vội vàng bước lên đưa tay dìu lấy.
Xương quận vương đanh mặt lại khi nghe Vô Ưu công chúa nói muốn để Diệp lão đại nhân xử lý vụ án này, ông ta cũng không quan tâm nhiều nữa mà bước xuống kiệu, quản gia đứng một bên vội vã tiến lên che dù.
Còn cách Nguyên Vô Ưu khoảng ba thước thì ông ta dừng bước, nhíu mày nói: “Vụ này đã được kết án, công... công tử cớ gì phải can dự?”
Nguyên Vô Ưu chẳng thèm liếc nhìn ông ta một cái, nàng thản nhiên đưa ánh mắt về phía Diệp lão đại nhân đang đến gần.
Tuy râu tóc đã bạc trắng, nhưng thân hình của Diệp lão đại nhân chẳng những không còng xuống mà trái lại còn rất thẳng, chỉ là tay chân không ngừng run rẩy nên chẳng thể giấu được nỗi kích động trong lòng ông ta.
Dưới sự dìu đỡ của Bạch Chủ Bạc và Đinh đại nhân, Diệp lão đại nhân từng bước từng bước đến gần, ông không quan tâm trời mưa lớn, cũng không quan tâm đến bùn lầy mà muốn quỳ xuống hành lễ với Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu phất tay, Mộc Vũ đứng bên cạnh nhận được mệnh lệnh liền nhanh nhẹn bước lên ngăn Diệp lão đại nhân lại.
“Diệp lão đại nhân không cần đa lễ, chỉ cần đứng nói là được rồi.” Nguyên Vô Ưu dịu dàng nói, nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ và thẳng thắn trên người ông lão đã gần bảy mươi tuổi này.
“Tạ ơn công tử.” Diệp lão đại nhân cung kính chắp tay.
Sắc mặt Xương quận vương rất khó coi khi thấy không ai đếm xỉa tới mình, nhưng ông ta chỉ dám giận chứ chẳng dám nói. Xương quận vương chỉ thuộc chi thứ trong hoàng tộc, khi đứng trước người hoàng thất chân chính, chẳng qua cũng cao hơn những kẻ khác một chút mà thôi.
Đương kim hoàng thượng nắm quyền trong tay, đừng nói mấy vị quận vương nhận đất thừa kế như ông ta, mà ngay cả Thất vương và Hoài vương cùng huyết mạch với hoàng thượng, thì cũng chỉ là vương gia nhàn hạ không thực quyền mà thôi.
Tuy Nguyên Vô Ưu chỉ là một công chúa, nhưng ngặt nỗi nàng lại có xuất thân tốt. Nếu hoàng thượng lập hậu một lần nữa, thì Nguyên Vô Ưu sẽ không đặc biệt như vậy, lại càng không có tư cách ngạo nghễ đến thế, nhưng hoàng thượng một mực không chịu lập hậu, vậy nên nàng là duy nhất, chính vì là duy nhất, tất nhiên sẽ trở nên đáng quý.
Đinh đại nhân bước lên nói: “Bẩm công tử, Diệp Tuyết chỉ là lỡ tay giết chết trưởng tử của quận vương. Về tình có thể tha thứ, pháp luật không bỏ qua tình người...”
Xương quận vương sa sầm, lập tức cắt ngang Đinh đại nhân: “Đinh Hòe An, cái gì gọi là pháp luật không vượt qua tình người? Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên.”
Đinh Hòe An chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Xương quận vương phẫn nộ như thế, ông ta chỉ thản nhiên cúi đầu rồi từ tốn nói: “Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, vậy xin quận vương nói cho hạ quan biết, ai sẽ đến đền mạng cho một nhà bốn người của Bạch lão tam.”
Là quan phụ mẫu nhưng lại không cách nào đòi lại công bằng cho cả gia đình Bạch Tam, điều này khiến ông ta rất hổ thẹn với quan phục trên người mình. Tuy Diệp Tuyết giết Nguyên Minh Viễn là sự thật, nhưng chuyện gì cũng có lí do của nó, cũng bởi vì Nguyên Minh Viễn là con trai của Xương quận vương. Ông ta nghĩ rằng, bắt Diệp Tuyết sung quân đã xem như có cái ăn nói với hoàng thất rồi.
Xương quận vương khựng lại, ngay sau đó liền già mồm lấn át lẽ phải: “Một nhà bốn người của Bạch lão tam kia cũng chẳng phải do Viễn Nhi giết. Hơn nữa, Bạch Tiểu Tam là tự mình đụng chết, làm sao lại đổ tội lên đầu chúng ta?”