Phượng Kinh Thiên

Chương 110: Vô tội phóng thích (3)



Đợi đến khi Tiểu Hoa Tử đun nước xong, vị chủ quán bỗng dưng chạy ra ngoài lúc nãy đã trở về. Đúng lúc nhìn thấy Tiểu Hoa Tử và Mộc Vũ đang tự mình xách nước nóng, ông ta đột ngột dừng lại thở hổn hển, cũng không nói được câu nào.

Mộc Vũ thản nhiên liếc nhìn ông ta một cái, lúc này vị chủ quán đang ngơ ra mới trở lại bình thường, vội vã tiến lên trước: “Để tiểu nhân làm, để tiểu nhân làm.”

Xách nước đến lầu hai, chủ quán “rầm” một tiếng quỳ xuống trước cửa: “Thảo dân bái kiến công tử.”

Ngọc Châu mở cửa ra, mỉm cười nói: “Chủ tử không thích có người làm phiền.”

“Thảo dân hiểu được.” Chủ quán cung kính dập đầu xong liền kích động đứng dậy, không cách nào diễn tả nỗi xúc động và kinh ngạc trong lòng mình. Ông ta đã sớm đoán được nhóm người này không phải người bình thường, thật không ngờ quả thực là như thế.

“Đi xuống đi, có gì chủ tử sẽ cho mời, mọi người không cần quấy rầy chủ tử.”

“Vâng, thảo dân xin cáo từ!” Chủ quán kính cẩn cúi đầu, may là sau khi mấy vị khách này đến tham quan rừng lan trắng, ông ta đã sai người báo cho chủ nhân. Thật khó có thể tin được, khách điếm của bọn họ lại có những vị khách tôn quý đến như thế.



Tin tức Đinh đại nhân muốn lật lại vụ án của Diệp Tuyết được lan truyền nhanh chóng, Vương tri phủ vừa nghe thấy đã gấp gáp dầm mưa chạy đến huyện nha.

“Đinh đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Đinh Hòe An rất không hài lòng về việc tri phủ đại nhân cuối cùng vẫn chịu sự cưỡng ép của Xương quận vương, nếu tri phủ đại nhân giống như ông ta, không bao giờ khuất phục trước sự đe dọa của Xương quận vương, thì có khi nào Xương quận vương cũng sẽ không thể càn quấy như thế hay không?

Đáng tiếc rằng ông ta chỉ là quan tri huyện mà thôi, dù có muốn làm gì đó cho dân chúng, cũng phải chịu sự bó buộc mà không cách nào phát huy sức mình. Nếu ông ta có quyết tâm trừng phạt Nguyên Minh Viễn sớm hơn, thì một nhà bốn người của Bạch lão tam há lại uổng mạng?

Suy cho cùng, ông ta cũng chỉ là một người nhu nhược ích kỉ mà thôi.

“Đại nhân, đây là do Vô Ưu công chúa ân chuẩn hạ quan xử án lại.”

“Cái gì? Vô Ưu công chúa?” Vương tri phủ khiếp sợ lùi lại một bước rồi ngồi phịch trên ghế, mềm nhũn cả người. Thời gian gần đây, trên phố đã bàn tán xôn xao việc Vô Ưu công chúa được nhận sự vinh sủng của hoàng thượng, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Vô Ưu công chúa sẽ xuất hiện ở huyện Bạch Lan?

Bạch Chủ Bạc vội vàng bước vào sảnh sau, hắn cung kính hành lễ với Vương tri phủ, sau đó mới nói với Đinh đại nhân: “Đại nhân, rất nhiều người đã tụ tập ở ngoài công đường.”

Đinh Hòe An sửng sốt, sau đó nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, vội nói: “Mưa lớn thế này, bảo mọi người trở về đi.”

Bạch Chủ Bạc lắc đầu: “Họ đến xin tha cho Diệp Tuyết, mong đại nhân phán quyết Diệp Tuyết vô tội.”

Vương tri phủ nghe xong, liền nhíu chặt mày lại: “Đinh đại nhân, ông xử lại vụ án, định phán quyết như thế nào? Bản quan phải nhắc nhở ông một tiếng, vị Vô Ưu công chúa này chỉ đi ngang qua huyện Bạch Lan mà thôi.”

Bạch Chủ Bạc biến sắc: “Đại nhân, thuộc hạ đi khuyên người dân trở về trước nhé?” Nếu đại nhân vẫn phán quyết bắt sung quân như lúc đầu, thì Xương quận vương muốn làm khó đại nhân cũng phải suy xét lại. Nhưng nếu đại nhân vì dân chúng cầu tình mà mềm lòng, xử cho Diệp Tuyết vô tội, chỉ sợ đến lúc đó Xương quận vương sẽ không tha cho đại nhân.

So với bị chặt đầu, việc bị đày đi sung quân đã tốt hơn cho Diệp Tuyết nhiều lắm rồi, chắc hẳn Diệp lão đại nhân sẽ không quá đau lòng.

Đinh đại nhân im lặng một hồi lâu, sau đó mới đưa tay ngăn Bạch Chủ Bạc lại, rồi quay người nói với Vương tri phủ: “Hạ quan cảm tạ đại nhân đã nhắc nhở, thế nhưng... hạ quan muốn giải tội cho một nhà bốn người của Bạch lão tam.” Ông ta biết Vô Ưu công chúa sẽ không ở lâu mà chỉ là đi ngang qua, tuy nhiên khó mà có được cơ hội tốt như vậy, cho dù phải liều cả tấm quan phục này, ông ta cũng muốn được là chính mình một lần.

Vương tri phủ cau mày, lưỡng lự hỏi: “Ông... thực sự muốn phán xử Diệp Tuyết vô tội?” Có vương công đại thần hay dòng dõi hoàng tộc nào không hy vọng có thể áp đảo pháp lý của dân chúng chứ?

Ông ta làm như vậy, vừa đắc tội Xương quận vương, cũng vừa đắc tội với cả đám dòng dõi hoàng tộc, vương công đại thần. Nếu đụng tới bọn họ, cho dù có nể mặt Vô Ưu công chúa, tạm thời sẽ không có người cách chức quan của ông ta. Nhưng bây giờ Vô Ưu công chúa được ân sủng, ai biết được sau này có thể lại bị giam cầm hay không?

Đinh đại nhân nở nụ cười: “Đại nhân suy nghĩ cho hạ quan, hạ quan xin ghi nhận tấm lòng này.”

Vương tri phủ cười khẩy một tiếng: “Nếu ông khăng khăng lấy tiền đồ của mình ra đặt cược, bản quan cũng không còn gì để nói. Vô Ưu công chúa đã nhúng tay vào vụ án này, bản quan ắt sẽ không xen vào nữa, ông tự mình giải quyết cho tốt đi.” Ông ta vốn muốn nhắc nhở Đinh Hòe An, không thể xử vô tội thả người, tốt nhất là giữ lại bản án đầu tiên là đày đi sung quân. Nhưng nếu Đinh Hòe An đã không biết cảm kích lòng tốt, thì ông ta cũng không còn gì để nói nữa.

Thấy Vương tri phủ vẫy nhẹ ống tay áo rồi lạnh lùng bước đi, Bạch Chủ Bạc lo lắng nhìn về phía Đinh đại nhân đang mỉm cười: “Đại nhân, chuyện này...?”

Đinh Hòe An thản nhiên: “Bạch Chủ Bạc, có một câu mà Vương tri phủ nói rất đúng, bản quan quả thực đang lấy tiền đồ của mình ra đặt cược.” Nhưng ông ta lại nghĩ khác Vương tri phủ, ông ta cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng cược, cùng lắm thì ông ta sẽ làm tri huyện ở huyện Bạch Lan cả một đời mà thôi.

Bạch Chủ Bạc cảm động đến ngân ngấn nước mắt: “Đại nhân...” Huyện Bạch Lan bọn họ có được tri huyện giống như đại nhân, là diễm phúc của tất cả dân chúng.

Đinh Hòe An tươi cười vỗ vai hắn: “Đi thôi, thả Diệp Tuyết từ đại lao ra, bản quan lập tức thăng đường xử án.”

“Vâng.” Bạch Chủ Bạc trả lời, sau đó mang theo bốn tên bổ khoái lui xuống.

Dõi theo bóng lưng của họ, nụ cười trên khuôn mặt Đinh Hòe An dần dần tắt, công chúa mới mười ba tuổi lại có thể tài trí như thế? Đây là việc chấn động đến mức nào cơ chứ?

Đúng vậy, việc xử Diệp Tuyết vô tội không phải chủ ý của ông ta, mà là ý của Vô Ưu công chúa, dù rằng nàng chưa hề nói gì.

Diệp lão đại nhân được lão quản gia dìu đứng dưới công đường, sau khi nhìn thấy Diệp Tuyết đầu bù tóc rối, áo tù đeo gông bị Bạch Chủ Bạc dẫn tới, ông ta kích động đến mức run rẩy không thốt nên lời.

“Gia gia.” Thiếu niên đầu tóc rối bời khi thấy ông ta, cũng xúc động muốn bước lên, nhưng vì tay chân đều đeo gông nên đành phải dừng bước.

Bạch Chủ Bạc tự mình bước lên tháo gỡ gông cùm trên người hắn.

Đinh Hòe An cười nói: “Bản quan tuyên án Diệp Tuyết vô tội, phóng thích tại chỗ.”

Diệp Tuyết kinh ngạc nhìn ông ta, có chút mơ hồ không dám tin: “Đại nhân...” Vô tội phóng thích tại chỗ? Chuyện này... chẳng phải hắn bị phán xử trảm sau mùa thu à? Sao đột nhiên lại được phóng thích tại chỗ rồi?

“Tiểu thiếu gia.” Lão quản gia nói trong nghẹn ngào, mắt rưng rưng đỡ Diệp lão đại nhân đi đến.

Diệp Tuyết dứt bỏ sự ngạc nhiên trong lòng, chạy như bay về phía Diệp lão đại nhân mà quỳ xuống trước mặt ông tạ tội: “Là tôn tử bất hiếu, để gia gia phải lo lắng.”

Diệp lão đại nhân nước mắt đầm đìa, sau đó đỡ hắn đứng lên, liên tục nói: “Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”

Nhìn cảnh tượng này, dân chúng vây quanh đều xúc động rơi nước mắt.

Đinh Hòe An bước xuống công đường, khẽ chắp tay với Diệp lão đại nhân, nói: “Lão đại nhân, bản quan đã chuẩn bị quần áo, mời Diệp tiểu thiếu gia vào phía sau thay đồ rửa mặt rồi lại lên công đường.”

Diệp lão đại nhân nhìn ông ta bằng ánh mắt cảm kích: “Đại ân của Đinh đại nhân, lão phu không biết nói gì mới phải, xin nhận của lão phu một lạy.”

“Lão đại nhân, không thể được, không thể được.” Đinh Hòe An cuống quýt đỡ ông ta đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.