Phượng Kinh Thiên

Chương 112: Có việc muốn nhờ cậy (2)



Cố Lăng ngồi vào chiếc bàn tròn được kê ở một bên, rồi đặt ván cờ lên đó.

Nguyên Vô Ưu cười nhạt: “E là phải khiến Cố biểu thúc thất vọng rồi, Vô Ưu không biết đánh cờ.”

Cố Lăng ngẩn ra: “Nàng... không biết đánh cờ?” Sao lại như vậy được chứ?

“Không biết đánh cờ lạ lắm à? Ta quả thực không biết đánh cờ.” Ánh mắt của Nguyên Vô Ưu lại nhìn về quyển sách trên tay mình.

Nghe nàng nói, Cố Lăng bỗng hóa đá trong nháy mắt.

Cố Lăng ôm lấy bàn cờ mình vừa đem vào rồi chạy như bay ra khỏi phòng, Mộc Vũ thấy vậy liền liếc hắn một cái, nét mặt vẫn không thay đổi mà đứng thẳng ở đó, tựa như không hề nhìn thấy thần sắc cứng đờ của Cố Lăng.

Cố Lăng lại bước vào phòng của Liêu Thanh Vân, lúc này Liêu Thanh Vân đang cẩn thận lau kiếm của mình.

Cố Lăng đặt bàn cờ xuống trước mặt Liêu Thanh Vân, khàn giọng nói: “Nếu huynh là ta, bước tiếp theo huynh sẽ đi như thế nào?”

Liêu Thanh Vân đưa mắt nhìn hắn, chỉ ngón trỏ vào một điểm: “Chỗ này.”

Chăm chú nhìn một lúc lâu, Cố Lăng mới ngẩng đầu nói với Liêu Thanh Vân: “Tại sao?”

“Chẳng phải trong lòng Cố huynh đã biết rồi sao?” Với khả năng chơi cờ của hắn, muốn thắng được Cố Lăng, gần như là chuyện không thể, nhưng hắn lại làm được, tại sao chứ? Bởi vì hắn đặt toàn bộ sự chú ý của mình ở nơi Vô Ưu công chúa, từ đó lĩnh ngộ được những mưu kế mà trước giờ hắn chưa từng dùng.

Có đôi lúc, không phải là không thể thắng, mà là bởi vì hắn không có lòng tin. Nhưng với Vô Ưu lại khác, nàng luôn có lòng tin sẽ thắng, nên nàng làm như thế, và hắn cũng bắt đầu có lòng tin, nên hắn làm như vậy. Đây là điều thứ nhất hắn học được ở nàng.

Có lẽ, bắt đầu từ lúc hắn quyết định đi theo nàng, hắn đã biết con đường sau này phải đi như thế nào. Không nhất định phải có được sự rung động và lòng ngưỡng mộ, bởi trong mắt hắn, nàng quá tốt đẹp, chỉ cần được âm thầm quan sát, giúp đỡ nàng từ phía sau thôi, đối với hắn đã là thỏa ước nguyện.

Cố Lăng kinh ngạc nhìn Liêu Thanh Vân, bỗng nhiên cảm thấy bất kỳ lời nói nào vào giây phút này, đều trở nên vô lực.

Hắn chỉ có thể nói, đây là một loại ma chướng, mà Liêu Thanh Vân, hắn đã hóa điên rồi.

Hắn hoàn toàn rơi vào ma chướng, rõ ràng là biết rõ nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

“Liêu Thanh Vân, huynh thật ngốc, ngốc đến nỗi không có thuốc chữa.”

Liêu Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Cố Lăng thật lâu: “Không phải, ta rất thông minh.” So với những người cố gắng phản kháng nhưng lại khiến bản thân mệt mỏi quá độ mà nói, chẳng phải hắn thực sự thông minh sao? Bởi khi đối mặt với người thông minh hơn mình, thì cần phải thẳng thắn thành khẩn và không giữ lại điều gì, hắn không cần nói, nàng đều có thể hiểu được.



Mưa cứ rơi mãi đến chiều thì mới dần dần nhỏ lại. Cuộc gặp gỡ bất ngờ xảy ra trong rừng lan trắng đã giúp Diệp Tuyết được phóng thích tại chỗ, rồi Đinh đại nhân còn viết bố cáo lên án Xương quận vương. Chính vì thế, hôm nay đã trở thành một ngày đáng nhớ nhất của dân chúng huyện Bạch Lan, ai nấy đều tán dương Đinh đại nhân công chính dũng cảm, tuy nhiên người được nhắc đến nhiều nhất chính là chủ nhân đằng sau mọi chuyện, vị công tử tôn quý thần bí ấy.

Qua những lời ca tụng và tán dương của các thư sinh, người ta tràn ngập tò mò và vô cùng biết ơn vị quý công tử kia, tất cả đều đang nghe ngóng nơi dừng chân của vị công tử ấy.

Huyện lị không lớn lắm, cho nên rất nhanh mọi người đều đã biết công tử ẩn danh đang dừng chân tại khách điếm Nhai Tây.

Ở huyện Bạch Lan, thật tình thì khách điếm Nhai Tây không phải là nơi tốt nhất, nhưng lại có không gian thanh tĩnh nhất. Bỗng chốc, khách điếm Nhai Tây trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Đợi đến khi mưa tạnh, không ít thư sinh dân chúng đều kiềm lòng không đặng mà tìm đến khách điếm Nhai Tây. Xung quanh chật như nêm cối, nhưng không một ai ồn ào huyên náo.

Đi đầu chính là bốn người từng gặp gỡ ở rừng lan, thư sinh mặc áo trắng cung kính hành lễ với chủ quán đang bước ra: “Xin chủ quán thay mặt chuyển lời, chúng ta rất muốn gặp mặt để dập đầu cảm tạ đại ân của quý nhân.”

Chủ quán chắp tay chào mọi người, cuối cùng nhìn về phía thư sinh dẫn đầu: “Ngài vẫn nên trở về đi thôi, quý nhân đã từng dặn, không thích bị quấy rầy.”

Thư sinh lòng tràn đầy mong đợi vì thế mà trở nên thất vọng.

Những thư sinh còn lại cũng sôi nổi lên tiếng: “Chủ quán à, kính xin ngài giúp đỡ.”

“Phải đó, chúng ta chỉ muốn gặp mặt cảm ơn quý nhân mà thôi.”

Chủ quán gượng cười: “Thành thật xin lỗi các vị, chủ nhân của chúng ta đã từng đến bái kiến, nhưng quý nhân cũng chưa từng gặp mặt chủ nhân một lần.”

“Nhưng mà...” Mấy vị thư sinh còn muốn nói thêm gì đó, bỗng có người la lên một tiếng: “Là Đinh đại nhân...”

Mọi người xung quanh nghe thấy Đinh đại nhân - người được họ chào đón nhất, kính yêu nhất đã đến, còn không đợi bổ khoái ra tay, tất cả đã tự giác nhường đường và hành lễ vấn an.

Chủ quán vội chạy lên nghênh tiếp, cũng cung kính quỳ xuống chào hỏi: “Thảo dân bái kiến Đinh đại nhân.”

Đinh đại nhân từ trong kiệu bước ra, vội vã đưa tay ngăn lại: “Các vị mau đứng lên, mau đứng lên!”

Mọi người đứng dậy, chăm chú dõi theo Đinh đại nhân và khách điếm Nhai Tây trước mặt mình.

Chủ quán nhìn Đinh đại nhân, tuy có hơi chần chừ nhưng vẫn lo lắng bất an tiến lên. Quý nhân đã nói không thích bị làm phiền, từ chối tiếp mọi vị khách, không biết có bao gồm tri huyện đại nhân không? Ông ta có nên ngăn lại hay không?

“Kính xin chủ quán thay bản quan báo tin một tiếng, bản quan đến đây bái kiến công tử.”

Nét mặt chủ quán có chút khó xử, ông ta vừa định lên tiếng, một âm thanh đã vang lên từ trong khách điếm, là Mộc Vũ.

Nhìn thấy hắn, chủ quán mừng không kể xiết, liền thở phào nhẹ nhõm vì ông ta không cần phải truyền lời nữa rồi.

Đinh đại nhân thấy Mộc Vũ bước đến, vội vàng hành lễ: “Hạ quan bái kiến Mộc tướng quân.”

Mọi người bắt đầu xôn xao cả lên, chỉ người đánh xe ngựa thôi đã là tướng quân rồi, vậy vị thiếu niên đội mũ che kia rốt cuộc có thân phận gì? Hoàng tử hay vương gia?

Mộc Vũ không hề ngạc nhiên khi thấy Đinh Hòe An biết được thân phận của hắn, hờ hững nói: “Đinh đại nhân, công tử không thích bị làm phiền, từ chối tiếp mọi vị khách, ông dẫn người rời khỏi đây đi.”

Đinh Hòe An im lặng một lúc, rồi cung kính hành lễ: “Vâng, hạ quan hiểu được.”

Đến cả tri huyện đại nhân mà quý nhân cũng không chịu gặp, huống chi là bọn họ? Nhìn cảnh tượng trước mắt cùng với sự khuyên nhủ của Đinh đại nhân, đám người vây xem không thể không nản lòng mà bỏ đi.

Tại lầu hai, Cố Lăng vừa đứng ngẩn người suy nghĩ vừa dõi theo đám người đang giải tán.

Hắn luôn cho rằng, nàng nhúng tay vào vụ án này là để có được lòng dân của huyện Bạch Lan, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không dùng thân phận thật sự để gặp người khác, lại còn từ chối tiếp khách, cuối cùng là nàng có dụng ý gì?

Hắn tưởng mình đã nhìn thấu nàng, nhưng ngay sau đó lại phát hiện thực ra hắn vẫn chưa thể hiểu được, bởi vì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đoán được bước tiếp theo nàng muốn làm gì?



Diệp gia, thư phòng.

Diệp lão gia đang ngồi trầm tư trước bàn, chỉ đến khi một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, ngoại hình anh tuấn đáng yêu đẩy cửa bước vào, sắc mặt ông mới hòa nhã trở lại.

“Sao Tuyết Nhi không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút?”

Bởi vì lần tai ương phải ngồi tù này, đôi mắt sáng ngời hồn nhiên của Diệp Tuyết đã nhuộm thêm sự thấu triệt và giác ngộ thế sự. Hắn nhìn Diệp lão gia, vội nở một nụ cười vô cùng tươi sáng, rồi bước nhanh về phía gia gia mình. Sau khi đỡ ông ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh, hắn liền ngồi bên chân Diệp lão gia: “Gia gia, cháu không ngủ được.”

Bàn tay khô gầy của Diệp lão gia trìu mến xoa nhẹ đầu của Diệp Tuyết, hiền từ hỏi: “Tại sao con không ngủ được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.