Phượng Kinh Thiên

Chương 120: Định dương đệ ngũ (2)



Nhắc đến vị tiểu thư Vương gia này, Tiểu Lương Tử nghĩ tới liền chau mày, so với Đệ Ngũ tộc, thì Vương gia là cái thá gì chứ?

Nếu thiếu gia có khí phách, có bản lĩnh chèo chống được Đệ Ngũ gia, thì chỉ cần một lời của người, đừng nói là một mà cho dù là mười tiểu thư Vương gia, đảm bảo cũng sẽ ngay lập tức đến tận giường để sưởi ấm cho thiếu gia.

Nhưng... thiếu gia không muốn tranh giành, Đệ Ngũ gia lại chia năm xẻ bảy tranh đấu khốc liệt. Ngày trước, đám người kia ít nhiều còn kiêng nể lão thái gia, nên ngoài mặt cũng không ai dám làm khó thiếu gia, nhưng kể từ mùa đông năm ngoái, lão thái gia bị bệnh nằm liệt giường, thì không còn ai xem thiếu gia ra gì nữa.

Đệ Ngũ Hạo gật đầu, cười tủm tỉm: “Tiểu Lương Tử, Phân muội muội sẽ không vì lựa chọn y phục mà quên mất thời gian giống như lần trước nữa đâu, nàng nhất định sẽ đến.”

Tiểu Lương Tử trợn trừng mắt bất lực nói: “Thiếu gia, chúng ta vẫn nên về thôi, tiểu thư Vương gia sẽ không đến đâu.”

“Nàng ấy nhất định sẽ đến.”

“Nàng ta nhất định sẽ không đến, thiếu gia…”

“Tiểu Lương Tử, không cho ngươi nói nữa, Phân muội muội nhất định sẽ đến.”

“Nàng ta... thôi, tiểu nhân không nói nữa.” Tiểu Lương Tử nhụt chí nói. Sau đó, hắn ngồi phịch xuống ghế, thiếu gia chính là kiểu bùn loãng không thể trát tường.

Đệ Ngũ Hạo liếc nhìn Tiểu Lương Tử, thấy hắn cuối cùng không tranh cãi với mình nữa, liền nở nụ cười thỏa mãn. Sau đó, Đệ Ngũ Hạo lại tiếp tục chống tay lên cằm, ngốc nghếch nhìn con đường phía trước, nếu Phân muội muội tới, hắn có thể thấy nàng từ phía xa.



Cùng lúc này, trong một ngôi đình trống cách đây ước chừng ngàn thước, lại là một cảnh tượng khác.

“Ta biết chắc thằng ngốc kia sẽ đến sớm như vậy mà, lúc nào cũng trêu chọc hắn như vậy, quả thật cũng rất thú vị.” Đệ Ngũ Chiếu phe phẩy cây quạt trong tay, vừa cười vừa nói.

Một nam tử mặc hoa phục đứng bên cạnh, vội vàng cười mỉa đáp: “Đúng vậy, Chiếu thiếu gia, ngài thật là lợi hại.”

Đệ Ngũ Chiếu liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lại chuyển sang người của thiếu nữ thân mình yểu điệu ngồi bên cạnh mình. Ánh mắt hắn lướt qua vẻ xấu xa, sau đó hắn dùng quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên: “Thật không ngờ, nàng lại có bản lãnh này, lại khiến người trong gia tộc Đệ Ngũ của bổn thiếu gia nằm gọn trong lòng bàn tay.”

Thiếu nữ kia chính là tiểu thư Vương gia - Vương Phân, nàng dịu dàng ngả vào lòng Đệ Ngũ Chiếu: “Tên ngốc kia, nào có thông minh như Chiếu thiếu gia chứ? Phân nhi thấy hắn thật chướng mắt, hắn cứ liên tục quấn lấy muội, đúng là phiền phức.”

Nam tử mặc hoa phục cũng chính là thiếu gia Vương gia, vội vàng lên tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, Chiếu thiếu gia, muội muội ta làm sao có thể xem trọng hắn? Là hắn cứ quấn lấy muội muội, muội muội trong lòng chỉ có Chiếu thiếu gia...”

Đệ Ngũ Chiếu cười sảng khoái: “Được rồi, bổn thiếu gia biết rồi, ngày mai bổn thiếu gia sẽ kêu người tới rước nàng về phủ.”

Nghe lời này của Đệ Ngũ Chiếu, ánh mắt huynh muội Vương Thị liền sáng rỡ. Riêng Vương Phân mừng rỡ như điên, nàng ta gấp rút đứng dậy phúc thân đáp: “Phân nhi nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt.”

So với Đệ Ngũ Hạo thì việc gả cho Đệ Ngũ Chiếu làm thiếp còn có tiền đồ hơn.

Đệ Ngũ Hạo mặc dù không tồi, nhưng đáng tiếc là hắn ở Đệ Ngũ gia không quyền không thế, chẳng qua chỉ có cái danh thiếu gia thừa tự mà thôi. Nếu nàng ta thật sự đi theo hắn, căn bản là không có tương lai.

Vương gia chỉ là một thương gia bình thường nhưng nay lại còn suy tàn, không quyền không thế cũng không có tiền bạc, phải dựa vào người khác để tồn tại. Nàng hiểu rõ chính mình cần gì, nàng thà làm thiếp thế gia chứ không hề muốn làm vợ của nhà nghèo.

Nàng không hề muốn cam chịu những ngày tháng khổ cực trước mắt.

Người Đệ Ngũ Hạo thích là Phân muội muội trước đây, khi nàng vẫn còn là một Phân muội muội ngây ngô, ngu ngốc giống như hắn. Khi ấy, nhà nàng chưa lụi bại, nàng cũng chưa từng nếm trải hiện thực nghèo khổ tàn khốc như thế nào.

Hắn không biết rằng, nàng đã sớm không còn là Phân muội muội ngây thơ không biết ưu sầu như ngày trước nữa rồi.

Ba người cùng bước lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi. Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa khác cũng đang chầm chậm tiến đến, chạy lướt qua xe ngựa của Đệ Ngũ Chiếu.

Xe ngựa dừng tại ngôi đình bát giác. Lúc này, Đệ Ngũ Hạo đang mặt ủ mày chau mà nằm dài trên bàn đá, nghe tiếng xe ngựa, trong nháy mắt sáng rỡ lên: “Tiểu Lương tử, Phân muội muội đến rồi, ngươi mau nhìn xem y phục của ta có xộc xệch không?”

Tiểu Lương Tử bỗng bừng tỉnh từ trong cơn mơ, quay đầu nhìn lại thì đúng là có một chiếc xe ngựa dừng lại, hắn hoài nghi chớp mắt, chẳng lẽ tiểu thư Vương gia kia thật sự đến đây sao?

“Tiểu Lương Tử, ngươi nhìn cái gì, nhanh nhanh một chút.”

Tiểu Lương Tử vội thu lại ánh mắt kinh ngạc, quay đầu xem xét vị thiếu gia đang vội vội vàng vàng kia. Hắn vốn muốn nói không cần chỉnh lại, nhưng nghĩ tới tính khí thiếu gia nhà hắn, hắn vẫn đưa tay chỉnh bừa.

“Được rồi, chỉnh tề rồi.”

Đệ Ngũ Hạo căng thẳng xoa hai tay vào nhau: “Tiểu Lương Tử, ngươi nói xem ta có cần đi nghênh đón không?”

Tiểu Lương Tử nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia, không để ý đến lời của hắn.

“Công tử, đến rồi.”

Cửa xe ngựa được mở ra, rèm cửa được vén lên, không ngờ bên trong lại là Lâm Duy Đường.

Lâm Duy Đường mặc áo bào đỏ tía, cài trâm bạch ngọc, đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên, cười như không cười toát lên sự quyến rũ.

Hắn chậm rãi xuống xe ngựa, đi vào phía trong đình.

Tiểu Lương Tử trợn tròn mắt, kinh ngạc hô lên: “Lâm thiếu gia.”

Ban đầu, Đệ Ngũ Hạo mở to mắt vui mừng khi nhìn thấy Lâm Duy Đường, nhưng sau đó, thần sắc hắn dần trở nên ủ rũ.

Lâm Duy Đường đi vào, nhìn sắc mặt ủ rũ của Đệ Ngũ Hạo, như cười như không hỏi: “Hạo thiếu gia nhìn thấy ta lại thất vọng như vậy sao?”

“Không... không phải vậy. Lâm biểu ca, huynh đừng hiểu lầm, đệ rất vui khi thấy huynh đến, thật đấy.” Dường như Đệ Ngũ Hạo sợ rằng Lâm Duy Đường không tin lời mình, khăng khăng giải thích giống như một đứa trẻ.

Lâm Duy Đường vỗ nhẹ vai hắn rồi thản nhiên ngồi xuống, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười: “Ta tin.”

Bây giờ, Đệ Ngũ Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, hắn mới dám ngồi xuống đối diện với Lâm Duy Đường, ánh mắt mong đợi hỏi: “Lâm biểu ca, lần này huynh tới Định Dương có phải sẽ ở lại vài ngày rồi mới đi không?”

“Lần này tới đây, ta có thể sẽ ở lại vài ngày.”

“Thật sao? Tốt quá rồi.” Đệ Ngũ Hạo nghe vậy liền cười tít mắt.

“Đúng rồi, Lâm biểu ca, huynh đến đây lúc nào, sao lại biết đệ ở đây?”

Lâm Duy Đường ngẩng đầu ngắm nhìn phong cảnh trên sông Định Dương, những chiếc thuyền hoa chở dòng du khách lũ lượt kéo đến đây ngắm cảnh.

“Ta vừa mới đến, đi ngang qua đây liền thấy đệ có vẻ như đang chờ ai đó.”

Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo buồn rầu: “Đệ đang đợi Phân muội muội.”

Lâm Duy Đường giương mắt: “Hạo thiếu gia, nếu đã thích tiểu thư Vương gia kia như thế, vì sao không rước nàng ấy về phủ? Dựa vào thân phận của nàng ta, dù không thể làm thê, thì nạp nàng ta làm thiếp cũng không có gì là thiệt thòi, huống hồ... đệ còn toàn tâm toàn ý thích nàng ấy như vậy.”

Đệ Ngũ Hạo mấp máy miệng: “Nhưng mà... nhưng mà đệ không muốn nạp nàng làm thiếp, như vậy rất thiệt thòi cho nàng.”

Nghe thấy lời thiếu gia nhà hắn vừa nói, Tiểu Lương Tử không kìm được mà hừ lạnh một tiếng đầy sự khinh thường, người ta ao ước được làm thiếp của Chiếu thiếu gia, lý nào lại nguyện ý làm thê cho thiếu gia cơ chứ.

Lâm Duy Đường mỉm cười nhìn về phía Tiểu Lương Tử: “Tiểu Lương Tử dường như xem thường chuyện này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.