Phượng Kinh Thiên

Chương 121: Rồng cuộn hổ ngồi (1)



Tiểu Lương Tử hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ không ổn nên cuống quýt nói: “Không... không có... thưa... biểu thiếu gia.”

Thấy Tiểu Lương Tử lại bị biểu ca dọa sợ, Đệ Ngũ Hạo vội cười bảo: “Lâm biểu ca, huynh đừng giận, Tiểu Lương Tử không có ý đó đâu.” Hắn biết Tiểu Lương Tử rất ghét Phân muội muội.

Đệ Ngũ Hạo sợ hắn ta lại làm khó Tiểu Lương Tử nữa, vội vàng bảo vệ Tiểu Lương Tử sau lưng mình. Lâm Duy Đường liếc Tiểu Lương Tử một cái rồi lại nhìn sang Đệ Ngũ Hạo. Hắn mỉm cười. Chắc chắn Đệ Ngũ gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ nếu nó thật sự rơi vào tay một kẻ như Đệ Ngũ Hạo.



Sau khi rời khỏi huyện Bạch Lan, đoàn người của Nguyên Vô Ưu phải đi nửa tháng nữa mới đến được Tấn Châu, đi qua Tấn Châu thì sẽ vào đến Ký Đông.

Vào tháng ba, Tấn Châu vừa tươi đẹp lại vừa thanh bình, dường như nơi đây mang một vẻ êm dịu tách biệt với nhân thế. Ở Tấn Châu rất ít núi cao hiểm trở, cũng chẳng thể ngắm trời xanh nước biếc, cảnh đẹp sông quê.

Nhưng ở đây lại có thể nhìn thấy vùng đồng bằng rộng lớn bao la, xanh ngát nhấp nhô trải dài như thể uốn lượn từ dưới đất vươn đến tận chân trời, đây là một nét đẹp hữu tình của thiên nhiên. Dưới khí trời ấm áp của mùa xuân, những bóng cây xanh ngát rợn ngợp cả không gian, hoa thơm cỏ dại thì nở rộ khắp núi đồi. Tuy không rực rỡ như những loài hoa có tiếng, nhưng lại vô cùng hòa hợp với sắc xanh mơn mởn kia, khiến người ta chỉ muốn thả bước rong chơi.

Bầu trời trong xanh thăm thẳm, từng đám mây trắng nhàn nhã dạo bộ giữa bầu trời, những cơn gió hây hây thoảng qua bầu bạn với mùa xuân tháng ba, làm lòng người thư thái và sâu lắng.

Xe ngựa vẫn chạy đều đều trên mảnh đất xanh ngắt bước vào huyện lị đầu tiên của Tấn Châu - huyện Thái Bình.

Gần đến buổi trưa, có lẽ lại đúng ngày họp chợ, nên vừa bước vào thành đã thấy người qua kẻ lại nườm nượp trên phố, các cửa hàng san sát nhau dựng ở hai bên đường, trông vô cùng náo nhiệt. Một vài quán ăn quán rượu bình thường cũng ầm ĩ tiếng người, kín hết chỗ ngồi.

Đoàn người của họ đã tạo không ít sự chú ý từ khi vào thành. Một vài cô nương đã trông thấy vẻ đẹp của ba chàng trai đang cưỡi ngựa phía sau xe, tuy nét đẹp không giống nhau nhưng đều khiến người khác động lòng, tất cả không kiềm lòng được mà sáng rực mắt lên, gò má ửng hồng.

Mộc Vũ không cho xe đi dạo quá lâu trên đường, hắn cho dừng chân trước một khách điếm nổi tiếng nhất nhưng lại hầu như không một bóng người, tên là Văn Hương Lâu.

Thấy có khách đến, ánh mắt của tiểu nhị trong quán bừng sáng lên rồi lại chợt ảm đạm, song vẫn khoác tấm khăn trắng tinh lên một bên vai, chạy ra đón tiếp, vừa nhiệt tình lại vừa áy náy mà nói: “Khách quan, ngài chọn Văn Hương Lâu của chúng ta là đúng rồi đó. Không phải chúng ta tự khen, nhưng rượu và thức ăn nơi đây đều là ngon nhất ở huyện Thái Bình, chẳng qua, ừm... hôm nay không đúng dịp. Hôm nay, có người đã đặt bao hết Văn Hương Lâu, quả thật không tiện chiêu đãi các vị.” Phía sau xe lại còn có ba vị... công tử đang cưỡi ngựa!

Nghe nói tửu lâu đã bị bao hết, Mộc Vũ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả. Sau đó, hắn khẽ giơ cương ngựa lên, định đi về phía trước.

“Vị khách quan, xin đợi đã.” Thấy Mộc Vũ muốn đi, vị chủ quán của Văn Hương Lâu vội vã từ trong chạy ra, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng giữ người lại. Vốn dĩ, vị chủ quán này vẫn luôn chú ý tình hình bên ngoài từ nãy đến giờ.

Mộc Vũ nghiêng đầu nhìn sang ông ta: “Có chuyện gì?”

Chủ quán cung kính chắp tay nói: “Quán chúng ta là tửu lâu tốt nhất ở huyện Thái Bình, nhìn các vị khách quan chắc hẳn cũng không thích ăn ở những quán ăn nhỏ kia. Dĩ nhiên, ý của tại hạ không phải nói quán ăn nhỏ không tốt, chỉ là hôm nay ngay ngày họp chợ, những quán ăn nhỏ ấy ít nhiều gì đều rất đông khách, hoàn cảnh quả thực không được yên tĩnh cho lắm.”

Mộc Vũ chau mày, những gì mà chủ quán kia nói cũng là điều mà hắn đang lo lắng.

Chủ quán thấy sắc mặt của hắn, lại vội nói: “Quán chúng ta bày biện rất thanh nhã lại còn yên tĩnh. Chỉ là hôm nay đúng lúc quán được bao trọn, nhưng khách quan đều ở gian phòng trên lầu hai, chi bằng tiểu nhân đến hỏi vị khách kia, liệu có bằng lòng để các vị khách quan dùng bữa ở đại sảnh không? À, dùng bữa ở đại sảnh, không biết ý của khách quan như thế nào?

Mộc Vũ ngước lên nhìn về hướng lầu hai, gật đầu bảo: “Vậy làm phiền chủ quán đến hỏi vị khách bao trọn quán kia có sẵn lòng hay không?”

Chủ quán thấy hắn đã đồng ý, vội vàng đáp lời, sau đó, tự mình bước lên lầu hai.

Một lúc sau, ông ta đi xuống, vẻ mặt rất vui mừng: “Mời các vị khách quan vào trong.” Ánh mắt chủ quán lại tò mò nhìn chằm chằm vào xe ngựa, mấy vị khách này đều tài hoa cao quý, không biết rốt cuộc là ai đang ngồi trong xe?

Tiểu Hoa Tử đẩy cửa xe bước xuống, gương mặt thanh tú trắng ngần khiến những người đang tò mò dõi theo hơi ngẩn ra. Tuy thiếu niên này cao lớn xinh đẹp, nhưng lại mặc đồ tôi tớ, họ cũng sẽ không nhầm lẫn hắn là chủ nhân của xe ngựa.

Thế nên khi thấy hắn vén rèm xe lên, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào một nơi.

Ngọc Châu khom lưng bước ra từ trong xe.

Đôi mắt vị chủ quán hơi sáng lên khi nhìn thấy Ngọc Châu, vị tiểu thư này đẹp thì đẹp thật đấy, chỉ là mấy công tử ở phía sau lại vô cùng thu hút sự chú ý, đã vô tình làm mờ nhạt đi vẻ đẹp của nàng ấy.

“Chủ tử.” Sau khi bước xuống xe ngựa, Ngọc Châu lại vươn tay cung kính nói.

Chủ quán sửng sốt, người này... ông ta cứ tưởng là tiểu thư, vậy mà chỉ là một tỳ nữ? Ông ta bất giác ngừng thở, nhưng vẫn muốn xem thật kỹ chủ nhân của xe ngựa này, rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng điều khiến ông ta thất vọng là thiếu niên bước xuống lại đội mũ che mặt, ngoài thân hình ra, hoàn toàn không nhìn được diện mạo của người này.

“Mời các vị khách quan vào trong!” Chủ quán cung kính bước lên đón tiếp Nguyên Vô Ưu. Lúc nãy, hắn có để ý đến một chi tiết, là chỉ khi vị công tử đội mũ này đã bước xuống xe, ba vị công tử ở phía sau mới xuống ngựa. Hơn nữa, tất cả mọi người đều rất tự nhiên mà theo sau hắn, ngay cả người sai vặt và tỳ nữ thân cận cũng đều đi cách hắn ba bước.

Trong đại sảnh rất yên ắng, chẳng có lấy một bóng người, cách bài trí quả thực là thanh nhã thoát tục, thậm chí còn treo trên tường vài bức tranh đan thanh*.

(*) Đan thanh: đan trong “đan sa” 丹砂 (màu đỏ) và thanh trong “thanh hoạch” 青雘 (màu xanh), hai màu thường dùng trong tranh vẽ Trung Quốc ngày xưa.

Chủ quán sai người ghép hai cái bàn lại làm một, ông ta đang định tiếp đãi khách quan thì chợt ngẩn người ra, bởi vì Tiểu Hoa Tử lại lau chùi toàn bộ bàn ghế một cách tỉ mỉ thêm lần nữa, mới để người thiếu niên kia ngồi xuống.

Đợi sau khi vị thiếu niên kia ngồi xuống, những người còn lại mới ngồi theo.

Có lẽ do tửu lâu đã được bao trọn, khách quan lại đến sớm hơn bọn họ, nên đầu bếp cũng không bận rộn gì, những món họ gọi rất nhanh đã được mang hết lên.

Món nào trông cũng có vẻ rất ngon miệng, chủ quán đứng trước tủ quầy, vẫn chưa từng rời mắt khỏi nhóm người này.

Ông ta thấy vị thiếu niên kia cuối cùng cũng tháo mũ che xuống, nhưng vị trí ngồi của hắn đúng lúc lại đưa lưng với mọi người, nên ông ta vẫn không thể nhìn rõ mặt.

Cả nhóm người đều ăn trong im lặng, không ai phát ra một tiếng động nào, ngay cả tên sai vặt và tỳ nữ đứng bên cạnh đang hầu vị thiếu niên ấy cũng ăn uống rất nhẹ nhàng.

Thấy họ đều đã đặt đũa xuống, vị chủ quán đã thực sự tò mò lắm rồi, ông ta đích thân bưng một bình trà qua đó, nhưng chưa kịp đến gần, đã bị Tiểu Hoa Tử nhận lấy mang đi.

Dường như cảm nhận được sự tò mò của ông ta, Ngọc Châu cũng nhanh chóng đội lại mũ cho Vô Ưu công chúa, trong lòng vị chủ quán vô cùng thất vọng, đồng thời, ông ta cũng bỏ đi suy nghĩ ấy.

Sau khi ăn uống no nê, đôi mắt của Diệp Tuyết bắt đầu nhìn ngó khắp nơi, thấy Nguyên Vô Ưu đã đội mũ lên, hắn mở cửa sổ ra một cách dứt khoát, sau đó tựa nửa người vào bệ cửa, tràn đầy năng lượng mà ngắm cảnh vật bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.