“Mộc đại ca, chúng ta ăn cơm xong có phải gấp rút lên đường tiếp không?”
Mộc Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì mà chỉ gật đầu.
Diệp Tuyết quay đầu lại nhìn Nguyên Vô Ưu, trong đôi mắt to tròn chứa đựng lời cầu xin đáng thương.
Thấy dáng vẻ đáng yêu của hắn, tất cả mọi người kể cả Mộc Vũ đều cảm thấy mắc cười. Nhưng nụ cười của hắn liền biến mất trong nháy mắt, chầm chậm ngẩng đầu nhìn ba người đang im lặng đi xuống lầu.
Người đầu tiên hắn để ý đến chính là nam tử trẻ tuổi với dáng người cao lớn cân đối, khoảng chừng hai mươi tuổi. Đôi mắt đen láy của nam tử kia vừa lướt qua, dường như lóe sáng sự sắc bén và lạnh như băng nhìn thẳng vào Mộc Vũ. Lúc này, ánh mắt Mộc Vũ hơi lóe lên, chỉ với một cái nhìn mà người này đã khiến hắn cảm nhận được sự áp lực vô hình. Theo bản năng, Mộc Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của người này.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng quay đầu lại, trong lòng có chút chấn động. Cả ba người này, bất kể là phong thái hay là khí thế đều tuyệt đối không phải người bình thường.
Nam tử đi đầu đoán chừng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, thoạt nhìn thì toát ra vẻ bình thản thanh nhã, ánh mắt thản nhiên lại dường như ẩn chứa tất cả, trong lạnh nhạt lại lộ ra khí chất cao quý hoa lệ.
Nổi bật hơn cả là người đi sau vị nam tử cao quý kia, người này trạc tuổi hắn, nét mặt rõ ràng, ngũ quan đoan chính, tuấn tú cương nghị, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc, tựa như trên thế giới này, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi sắc mặt. Cả người hắn uy nghiêm, lãnh khốc, vô tình giống như một khối băng lạnh vạn năm. Người ta sẽ cảm thấy như rơi vào hố băng khi đối diện với hắn, một nỗi ớn lạnh xuyên thẳng vào lòng.
Mà người thứ ba, lại là một cô gái mặc nam trang.
Nàng ta cũng đang tràn đầy hứng thú quan sát họ, tầm mắt nàng xoay quanh Cố Lăng, khẽ nhếch môi mỉm cười: “Nhị ca, thất ca, chúng ta ra ngoài dạo chơi lâu như thế, cuối cùng đã gặp được người vừa mắt rồi.”
Vừa nói xong, nàng cũng chẳng đợi hai người kia trả lời, liền nhanh chóng chạy lại chỗ họ. Mộc Vũ đang định ra tay thì Nguyên Vô Ưu đã hờ hững ngăn lại, hắn chỉ có thể yên lặng ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu trở nên cảnh giác.
Cố Lăng và Liêu Thanh Vân cũng hơi híp mắt, tập trung dõi theo người đang đến gần.
Nàng ta trực tiếp ngồi xuống cạnh Cố Lăng, hỏi: “Này, ta là Cửu Nhi, ngươi tên gì thế?”
Cố Lăng mỉm cười: “Công tử đang hỏi tại hạ sao?”
Xuyên qua lớp màn che mỏng, Nguyên Vô Ưu thầm quan sát người trước mặt, người này có gương mặt trái xoan, răng trắng môi hồng, dưới đôi mày cong cong là đôi mắt nhỏ nhưng tròn, tràn đầy khí phách hào hùng và kiêu ngạo, chung quy là một cô nương xinh đẹp.
“Dĩ nhiên là đang hỏi ngươi rồi, mà ta là nữ nhân nhé.” Cô nương tự xưng là Cửu Nhi này bất mãn với cách gọi của Cố Lăng.
Cố Lăng rất biết lắng nghe: “Cửu Nhi cô nương.”
“Ngươi còn chưa nói mình tên gì đó?” Cửu Nhi vẫn bất mãn như cũ.
Cố Lăng đưa mắt nhìn Nguyên Vô Ưu, do dự một lát mới thản nhiên trả lời: “Tại hạ Cố Lăng.”
Dường như nhận thấy tầm mắt vừa rồi của Cố Lăng, Cửu Nhi cũng quay sang Nguyên Vô Ưu, bất chợt nói: “Nè, sao ngươi lại đội thứ quỷ quái này chứ, tại ngươi xấu đến mức không dám gặp ai hay là đẹp đến mức ai cũng phải ngắm nhìn. Mà bất luận là vì cái gì, ngươi cứ ở nhà suốt đừng ra ngoài nữa, đã ra ngoài rồi thì đừng đội thứ này, ta ghét loại người như ngươi nhất đó.”
Diệp Tuyết cũng nhìn nàng với ánh mắt không vui: “Ta cũng rất ghét loại người bất lịch sự như ngươi.”
“Ngươi mới là tiểu quỷ, ngươi dựa vào đâu mà chạy lại chỗ chúng ta nói này nói nọ, còn nhìn Cố đại ca của ta bằng vẻ mặt đầy si mê nữa, thế nào, ngươi mê Cố đại ca của ta rồi chứ gì. Ta nói cho ngươi biết, Cố đại ca ta sẽ không để mắt đến kiểu nữ nhân như cô đâu, muốn dung mạo chẳng có dung mạo, muốn vóc dáng chẳng có vóc dáng, muốn lịch sự cũng chẳng có lịch sự, cứ tự cho rằng mình là nhân vật độc nhất vô nhị trên đời này, cút ngay!” Đôi mắt đen láy của Diệp Tuyết không chút khách sáo, mà ngược lại còn tràn đầy chán ghét cùng sự khinh thường.
Ngọc Châu và Tiểu Hoa Tử đều cảm thấy rất khâm phục miệng lưỡi chẳng nương tình tí nào của Diệp Tuyết.
Cửu Nhi không ngờ rằng, tên tiểu quỷ này lại nói những lời đáng ghét đến thế khiến nàng tức giận đến run cả người. Từ xưa đến nay, vẫn chưa có ai dám vô lễ với nàng như vậy.
“Ngươi... ngươi thật to gan, bản...”
“Tiểu Cửu.” Nam tử đi đầu hờ hững lên tiếng.
Lúc này, Cửu Nhi mới như đè nén cơn giận, nhưng vẫn tức đến tối sầm cả mặt, nàng quay đầu nhìn hai người nói: “Nhị ca...”
Nam tử kia đanh mặt lại khiến Cửu Nhi không dám nói nữa, nàng chỉ có thể hung hăng trừng Diệp Tuyết một cái, sau đó mới lưu luyến từ bàn của Cố Lăng đi trở về.
Thấy Tiểu Cửu đã trở lại, nam tử mới thản nhiên chắp tay với mọi người: “Xá muội ngang bướng, có chỗ xúc phạm, xin các vị đừng để trong lòng.”
Từ đầu đến cuối, Liêu Thanh Vân chỉ yên lặng dõi theo, còn Mộc Vũ thì nhìn chăm chú vào vị nam tử thờ ơ không chút cảm xúc kia, người này thật sự khiến hắn rất kiêng dè.
Cửu Nhi híp mắt nhìn Cố Lăng cả buổi, rồi quay sang Nguyên Vô Ưu nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Hừm, người bất lịch sự chẳng phải là ta đâu, mà là các ngươi đó. Tửu lâu này đã được bọn ta bao trọn, đồng ý cho các ngươi vào đây, các ngươi không cảm ơn thì thôi, lại nói năng hung tợn như vậy, thật là bất lịch sự.”
Nghe thấy lời này, vị chủ quán vẫn luôn lo lắng đứng ở một bên, liền vội đến giải hòa: “Các vị khách quan xin bớt giận. Mọi người ra ngoài đi xa, có thể gặp nhau ở quán chúng tôi, cũng là một loại duyên phận, hòa khí phát tài mà.”
Nguyên Vô Ưu đứng dậy, lạnh nhạt đưa mắt nhìn ba người, mỉm cười nói: “Chủ quán nói rất đúng, ra ngoài đi xa, quả thật rất cần hòa thuận. Tính tình của cô nương này thẳng thắn quá mức, nếu hai vị công tử đã là huynh trưởng của nàng, thì nên quản thúc nàng cho tốt.”
“Ngươi...” Cửu Nhi giận dữ trừng mắt.
“Không được vô lễ.” Nam tử dẫn đầu nhẹ nhàng trách một câu, sắc mặt của Cửu Nhi đầy tức giận, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Khóe môi của Nguyên Vô Ưu khẽ cong lên: “Cửu Nhi cô nương, phải biết rằng “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”*, đụng đến chúng ta xem như là chuyện nhỏ, nhưng lỡ như đụng đến người không nên đụng thì phiền phức rồi. Suy cho cùng, có một câu tục ngữ nói rất đúng, “cường long bất áp địa đầu xà”**, đến một nơi mình không quen thuộc, thì cho dù là rồng, tốt nhất cũng nên cuộn mình lại, nếu là hổ thì tốt nhất vẫn nên nằm phục xuống. Nếu không, nảy sinh bất ngờ là còn nhẹ, ngộ nhỡ... có đi mà không có về thì không đáng lắm, hai vị công tử nghĩ sao?”
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài ắt có người tài hơn.
(**) Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng có mạnh đến đâu cũng không thể thắng được rắn địa phương, tương đương câu “phép vua thua lệ làng“.
Nghe những lời nói đầy ẩn ý của Nguyên Vô Ưu, Cửu Nhi khẽ biến sắc, vô thức nhìn về hai vị huynh trưởng kế bên.
Trong mắt của nam tử dẫn đầu hiện lên một tia sáng, lại cười rất ấm áp: “Cảm tạ lời khuyên chân thành của công tử, tại hạ sẽ khắc ghi trong lòng.”
Vị nam tử thờ ơ không chút cảm xúc kia thì dường như lơ đãng mà nhìn lướt qua Nguyên Vô Ưu. Đôi mắt hắn như sao lạnh thâm thúy vô cùng, khiến người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Liêu Thanh Vân bình tĩnh xem xét ba người, nét mặt đầy đăm chiêu.
Diệp Tuyết có chút hả hê mà làm mặt quỷ với Cửu Nhi: “Kẻ xấu xí bất lịch sự, bây giờ không càn quấy nổi rồi phải không?”