Phượng Kinh Thiên

Chương 123: Rồng cuộn hổ ngồi (3)



Cuối cùng, Mộc Vũ lại nhìn sang ba người với vẻ mặt đăm chiêu. Công chúa đã nói, là rồng phải cuộn mình, là hổ phải nằm phục xuống, vậy thân phận của ba người này...

Ba người đứng ở đại sảnh trông theo cả đoàn người của Nguyên Vô Ưu lên ngựa, thong thả rời khỏi nơi đây.

Ánh mắt của nam tử đứng đầu hoàn toàn tối sầm lại. Lúc này, sắc mặt Cửu Nhi trở nên trắng bệch: “Nhị ca...”

“Thất đệ thấy thế nào?” Nam tử dẫn đầu nhàn nhạt nói.

Nam tử lạnh lùng lướt nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, cũng hờ hững trả lời: “Chúng ta phải mau chóng trở về.” Hành tung đã bị bại lộ, nơi này không tiện ở lâu.

Nam tử dẫn đầu khẽ phất tay áo rồi sải bước lớn đi ra ngoài, còn Cửu Nhi quay sang Sở Tuyệt với gương mặt tái nhợt: “Thất ca, ta...”

Nam tử lạnh lùng không cảm xúc quay sang nhìn nàng một cái, hắn ngoảnh mặt làm ngơ với lời cầu khẩn của nàng.

Xe ngựa ra khỏi huyện Thái Bình, tiếp tục đạp trên mặt đất xanh ngát tiến về phía trước. Lúc này, tâm trạng của Mộc Vũ đang đánh xe rất không yên ổn, trong lòng có nỗi khiếp sợ không nói nên lời, hắn rất muốn hỏi, Vô Ưu công chúa nói những lời đó là vô tình hay cố ý? Đến cùng, có phải giống như trong suy nghĩ của hắn? Hay là hắn đã quá nhạy cảm?

Nếu như là cố ý, vậy thì làm sao nàng nhận ra thân phận của ba người họ?

Cố Lăng cưỡi ngựa ở sau xe cũng vô cùng kinh ngạc, hắn ngước nhìn Liêu Thanh Vân, còn Liêu Thanh Vân lại đang quay đầu nhìn xa xa về phía sau.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Tuyết đang cưỡi ngựa, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ dại, vẻ mặt nhàn nhã đầy mãn nguyện, thật giống như thiếu niên đang ra ngoài đi du xuân.

Cố Lăng bỗng dưng bật cười: “Thanh Vân, đến tận bây giờ, ta mới ý thức được, huynh thật sự không có ngốc, huynh thông minh hơn ta nhiều lắm, ngay cả Diệp Tuyết cũng đơn thuần hơn ta nhiều.”

Liêu Thanh Vân ngoảnh lại nhìn dáng vẻ như được giải thoát gánh nặng của hắn, trầm giọng cười: “Cố huynh giác ngộ sớm hơn ta tưởng.”

“Nhìn ta hấp hối giãy giụa, có cảm giác gì nào?” Cố Lăng híp mắt nói.

Liêu Thanh Vân mỉm cười, chỉ về phía xe ngựa trước mặt: “Cố huynh tận mắt quan sát thử, chẳng phải sẽ hiểu tâm trạng của ta sao?”

Cố Lăng hơi ngẩn ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Điều này cũng phải, với đầu óc của tên đầu gỗ đó, e rằng trong lòng hắn cũng bắt đầu cảm thấy không đúng rồi, chỉ là...” Nghĩ đến thân phận của Mộc Vũ, sắc mặt hắn lại trở nên nghiêm trọng. Nếu Mộc Vũ bẩm báo tất cả mọi việc cho hoàng thượng, thì phải chăng sẽ bất lợi với nàng sao?

Liêu Thanh Vân chỉ cười mà không nói, đây chính là chỗ cao minh nhất của Nguyên Vô Ưu, thủ đoạn và tâm tư của nàng chỉ có thể hiểu ngầm chứ không cách nào truyền lời. Trong lòng Mộc Vũ sẽ hoài nghi, bởi vì nàng đã khiến Mộc Vũ nhìn thấy được sự phi thường của mình trong mơ hồ.

Nhưng Mộc Vũ sẽ vì sự đa nghi mờ mịt này mà tùy tiện bẩm báo lên hoàng thượng sao?

Sẽ không, hắn vốn dĩ chẳng có bất kỳ chứng cứ nào, mọi thứ đều chỉ là suy đoán của hắn. Bất luận là bản thân Mộc Vũ hay xuất phát từ thân phận của hắn, trước khi có được chứng cứ xác thực, Mộc Vũ nhất định sẽ chờ thời cơ để thu thập chứng cứ.

Nhưng mọi chuyện nàng làm vốn dĩ không để lại chứng cứ, đến cuối cùng, Mộc Vũ vẫn chỉ có thể giãy giụa hoặc phục tùng mà thôi.

Nhìn điệu bộ cười cười như đã tính trước được mọi việc của Thanh Vân, Cố Lăng bỗng nhiên cảm thấy, Thanh Vân càng ngày càng thâm trầm.



Trong nhà chính của Đệ Ngũ gia tộc, sự xuất hiện của Lâm Duy Đường khiến cho các nhánh các chi của dòng họ Đệ Ngũ đều thầm trở nên rối loạn.

Gia chủ thì chỉ có một vị trí, mọi người đều như hổ rình mồi, nhưng Lâm Duy Đường mang họ Lâm, hắn dĩ nhiên không có tư cách để tham dự.

“Thiếu gia, thiếu gia...”

Tiểu Lương Tử hô to gọi nhỏ chạy vào trong sân.

Đệ Ngũ Hạo bị dọa đến giật nảy lên: “Sao thế Tiểu Lương Tử, có phải bệnh của gia gia lại nghiêm trọng hơn rồi? Để ta đi xem thử...”

“Không... không phải...” Hai tay Tiểu Lương Tử áp sát trên bàn tròn mà thở hổn hển, khó khăn lắm mới bình thường trở lại, sau đó vội vã nói: “Thiếu gia, tiểu thư nhà họ Vương vừa được nâng kiệu vào trong nhà của Chiếu thiếu gia.”

Đệ Ngũ Hạo nhất thời không hiểu được và la lớn: “Cái gì?”

Tiểu Lương Tử thở dài một tiếng: “Tiểu thư Vương Phân nhà họ Vương được nâng kiệu vào trong nhà của Chiếu thiếu gia.”

Đệ Ngũ Hạo nghe rõ mồn một, hắn vừa sợ vừa mừng, trong chốc lát lại trở nên luống cuống: “Chuyện... chuyện này... chẳng phải Phân muội muội không đồng ý à? Sao nàng lại... lại...”

Tiểu Lương Tử kỳ thực rất muốn kiếm một viên gạch để đập bể đầu thiếu gia nhà hắn, coi thử rốt cuộc có thứ gì trong đó?

“Nàng ta được nâng kiệu vào sân của Chiếu thiếu gia. Vậy là từ nay về sau, nàng ta chính là tiểu thiếp thứ năm của Chiếu thiếu gia.”

Nét mặt luống cuống và vui mừng của Đệ Ngũ Hạo thoáng chốc trở nên sững sờ.

Tiểu Lương Tử dè dặt huơ huơ tay trước mặt hắn: “Thiếu gia?”

Một lúc lâu sau, Đệ Ngũ Hạo mới phục hồi tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.

“Thiếu gia...” Tiểu Lương Tử còn chưa kịp thở, đã cuống quýt theo sau.

Đệ Ngũ Hạo chạy một mạch như điên, chẳng mảy may quan tâm tỳ nữ nô bộc trên đường nhìn mình bằng ánh mắt gì.

“Thiếu gia, đợi tiểu nhân đã, người đừng chạy nữa...” Tiểu Lương Tử vừa chạy vừa la ở phía sau, nhưng Đệ Ngũ Hạo không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục chạy. Sau khi chạy tới nơi, hắn mới ngừng lại, hai tay đặt trên đầu gối mà khom lưng thở hổn hển.

Cuối cùng, Tiểu Lương Tử cũng đuổi kịp: “Thiếu gia, chúng ta trở về thôi.” Đây là chỗ ở của Chiếu thiếu gia, trước giờ thiếu gia đều không phải đối thủ của Chiếu thiếu gia, cớ gì bây giờ lại muốn đến tận nơi cho người ta giễu cợt?

Đệ Ngũ Hạo gạt tay hắn ra, liền xông thẳng vào trong, đúng lúc nhìn thấy Vương Phân được hai tỳ nữ đỡ từ trong kiệu ra.

Tiểu Lương Tử giẫm giẫm chân, cuối cùng hắn vẫn cùng vào theo, trong sân chẳng có ai đến dự lễ, chỉ có vài đầy tớ cùng mấy người thiếp của Chiếu thiếu gia đang xem cuộc vui.

“Phân muội muội.” Đệ Ngũ Hạo la lớn.

Mọi người đều quay đầu lại, Đệ Ngũ Chiếu thấy Đệ Ngũ Hạo đến, khóe miệng vui mừng mà nhếch lên: “Hạo đường đệ, nào, đây là tiểu thiếp mới nạp của ta, đệ xem xem, sắc đẹp của nàng như thế nào?” Dứt lời, hắn còn cố ý bắt lấy cằm của Vương Phân, xoay mặt nàng lại đối diện với Đệ Ngũ Hạo.

Đệ Ngũ Hạo ngơ ngác nhìn Vương Phân, thì thào hỏi: “Tại... tại sao?”

Vương Phân bị Đệ Ngũ Chiếu làm đau đến chẳng nói nên lời, thấy ánh mắt tổn thương của Đệ Ngũ Hạo, không hiểu tại sao có chút chua xót trong lòng. Nàng liền nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn hắn.

“Phân muội muội, tại sao nàng không đồng ý làm thê tử của ta, lại chấp nhận làm thiếp của Chiếu đường huynh? Tại sao thế?”

Đệ Ngũ Chiếu buông cằm của Vương Phân ra, hắn dịu dàng vuốt ve mặt nàng, khẽ cười bên tai nàng nói: “Phân Nhi, nàng nói lý do cho Hạo đường đệ đi, để đệ ấy bỏ cuộc. Bằng không, nếu truyền ra ngoài tin huynh đệ chúng ta cùng giành một nữ nhân, nàng cũng không gánh vác nổi đâu.”

Đệ Ngũ Hạo đột nhiên xông về phía trước, kéo nàng ta ra khỏi lồng ngực của Đệ Ngũ Chiếu, sốt ruột nói: “Phân muội muội, không phải muội tự nguyện đúng không? Không sao cả, ta đi cầu xin gia gia, gia gia nhất định...”

“Đủ rồi, Đệ Ngũ Hạo.” Vương Phân ra sức giãy khỏi tay hắn, lớn tiếng nói.

Đệ Ngũ Hạo sững người ra: “Phân... Phân muội muội...”

Vương Phân ngẩng lên nhìn hắn, gằn từng tiếng một: “Trước giờ, ta chưa từng thích ngươi, chỉ là ngươi đơn phương mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.