Phượng Kinh Thiên

Chương 125: Đạt được thỏa thuận (2)



M

ười lăm năm trước, nếu ông thật sự ngộ ra mà bỏ cuộc, thì bây giờ có lẽ mọi thứ đã khác rồi. Thật đáng tiếc làm sao, thứ mà mười lăm năm trước, bản thân ông không can tâm từ bỏ, dùng cả đời của mình để cố gắng giành lấy, giờ đây lại phải chắp tay dâng cho kẻ khác!

Mãi cho đến hôm nay, ông mới cảm thấy ân hận về những việc khi xưa mình đã làm.

Mười lăm năm trước, ông lẽ ra không nên nhận một đứa trẻ cô nhi ở một nhánh chi tộc xa xôi làm người thừa kế, mà ông nên chọn một đứa trẻ có hậu thuẫn lớn mạnh trong số mười đại chi tộc ở đây để nuôi nấng mới phải.

Nếu như vậy, thì toàn bộ gia tộc Đệ Ngũ Thị có thể sẽ không phải đi đến kết cục chia năm xẻ bảy, xâu xé lẫn nhau gây nên nội chiến khốc liệt như ngày hôm nay.

Những ngày qua, ông đã suy nghĩ rất nhiều, giả sử việc chọn người đảm nhiệm vị trí gia chủ này không được giải quyết ổn thỏa, gia tộc Đệ Ngũ có lẽ sẽ thật sự bị hủy diệt. Nếu thật sự như vậy, ông làm sao còn mặt mũi nào để đối diện với tổ tiên Đệ Ngũ nơi chín suối đây?

Ban đầu, nguyên nhân ông chọn A Hạo làm cháu nuôi là bởi vì A Hạo không có sự hậu thuẫn của thế lực nào trong gia tộc. Nếu bây giờ ông bỏ rơi nó, thì nó làm sao có thể tiếp tục tồn tại ở Đệ Ngũ này?

Nhưng nếu như ông nâng hắn ngồi lên vị trí đứng đầu, thì liệu hắn có đủ năng lực để giữ vững được vị trí đó hay không?

“Gia chủ, trong chuyện này, ngài nhất định phải đưa ra phán quyết thật công tâm, A Hạo hôm nay thật sự quá đáng, nếu không phạt nặng hắn thì dựa vào cái gì khiến mọi người phục?

“Đúng vậy, A Hạo quả thật cần phải được dạy dỗ nghiêm khắc mới được. Nếu cứ để tiếp tục như vậy, thì nhất định sẽ gây ra tại họa cho những người trong gia tộc của chúng ta.”

“Thỉnh mong gia chủ phạt nặng A Hạo...”

Lão thái gia lắng nghe những tiếng la hét của đám đông phía dưới, tất cả đều hưởng ứng việc ban hình phạt mà không chút lưu tình. Một cảm giác đau buồn chua xót kèm theo mùi tanh nồng dâng lên cổ họng, khiến ông dùng khăn tay che đôi môi trắng bệch của mình ho sặc sụa.

“Gia gia, người không sao chứ?” Đệ Ngũ Hạo nghe lão thái gia ho, lo lắng ngẩng đầu lên hỏi.

Thấy lão thái gia như vậy, những người còn lại cũng không lên tiếng nữa. Tuy sắc mặt ít nhiều cũng thể hiện ra sự quan tâm, thế nhưng trong mắt mỗi người đều ánh lên sự trông chờ và hy vọng quyết định xử phạt của ông.

Những người này đều đang hy vọng bệnh tình ông sẽ trở trầm trọng, đều mong chờ ngày ông chết.

Lão thái gia bình tĩnh thu chiếc khăn tay dính máu vào trong ống tay áo, ánh nhìn cuối cùng của ông dừng lại trên người A Hạo - người duy nhất ở đây quan tâm, lo lắng cho ông. Đứa cháu trai nuôi này đã bị đánh đến mặt mũi bầm tím và sưng húp.

Ánh mắt lão thái gia lướt qua mặt hắn, sau đó chuyển sang nhìn Đệ Ngũ Chiếu.

Đệ Ngũ Chiếu cũng đang bị thương, nhưng nếu so với A Hạo thì quả thật, A Hạo nghiêm trọng hơn nhiều. Vậy mà những kẻ này, từng người từng người đều làm ngơ xem như không thấy, tất cả chỉ biết la hét đòi ông ta trả lại công bằng cho A Chiếu, vậy còn ai sẽ trả lại công bằng cho A Hạo đây?

“A Chiếu, ngươi biết tội của mình chưa?” Lão thái gia nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Chiếu, lạnh nhạt mở lời.

Theo phản xạ, Đệ Ngũ Chiếu ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải ánh mắt âm u, lạnh lẽo của lão thái gia. Trong phút chốc, lồng ngực hắn co thắt lại, ánh mắt vô thức nhìn sang chỗ ngồi bên trái phía sau lưng ông, đó chính là chỗ của cha hắn.

“Tuy A Hạo chỉ là cháu nuôi, nhưng nó đã được ghi tên lên gia phả, danh chính ngôn thuận trở thành người kế thừa của thị tộc. Trước tiên, ta không nói đến việc nó đánh ngươi là sai hay đúng, chỉ dựa vào việc ngươi đánh trả, đã đủ để phủi sạch tội của nó.”

“Gia chủ...” Có người định lên tiếng bênh vực.

Đệ Ngũ Tiêu Tôn lạnh nhạt lên tiếng cắt ngang lời hắn nói: “Không đến lượt ngươi lên tiếng.”

Người kia nghẹn lời, gương mặt bỗng chốc xám xịt lại, thế nhưng vẫn giữ im lặng.

Ánh mắt sắc lạnh của Đệ Ngũ Tiêu Tôn nhìn về hướng Đệ Ngũ Chiếu: “A Chiếu, ngươi đã biết sai hay chưa?”

Ban đầu, Đệ Ngũ Chiếu lắp ba lắp bắp, nhưng đến khi nhìn thấy cha đang đưa mắt ra hiệu cho mình, hắn đành cắn răng nói: “A Chiếu không nên đánh trả, A Chiếu biết tội của mình.”

Đệ Ngũ Tiêu Tôn lạnh lùng hừ một tiếng: “A Hạo, qua đây.”

Đệ Ngũ Hạo nhìn lướt qua Đệ Ngũ Chiếu đang quỳ dưới đất, hắn do dự một chút, sau đó nhếch miệng và nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ lão thái gia. Vừa chạm vào bàn tay lạnh ngắt của lão thái gia, hắn liền hoảng hốt trợn mắt: “Gia...”

Lão thái gia lạnh nhạt ngắt lời hắn: “Dìu ta về phòng.”

“Vâng, gia gia.” Đệ Ngũ Hạo kính cẩn đáp.

Tuy trong lòng vô cùng kinh ngạc với phán quyết của lão thái gia, nhưng những người có mặt ở đây vẫn đứng dậy cúi đầu cung tiễn.

Vịn vào tay Đệ Ngũ Hạo, lão thái gia khẳng định chắc nịch với những người có mặt ở đó: “A Hạo chính là cháu trai của Đệ Ngũ Tiêu Tôn ta, chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế thị tộc Đệ Ngũ. Ta còn chưa chết, kẻ nào cả gan dám lỗ mãng?”

Những người sau lưng ông từ từ ngẩng đầu lên, mỗi người một vẻ, có kẻ không đồng tình, có kẻ lại tỏ rõ sự coi thường.

Vị trí người thừa kế thị tộc vẫn bị bỏ ngỏ, nhưng có một sự thật không cần bàn cãi, đó là gia chủ cũng sắp sửa nằm trong quan tài rồi, ông ta chẳng qua đang phô trương mạnh miệng mà thôi.



“Gia gia, sức khỏe của người...” Đệ Ngũ Hạo đỡ lão thái gia lên giường nằm, nước mắt chực chờ rơi xuống nơi viền mắt.

Lão thái gia nhìn hắn một cách yếu ớt: “A Hạo, con nói gia gia nghe, con có cảm thấy tủi thân hay không?”

Đệ Ngũ Hão lắc đầu: “Không, thưa gia gia, A Hạo không tủi thân, bởi vì có gia gia rất yêu thương A Hạo.”

Lão thái gia đau lòng nhắm mắt, cánh tay gầy guộc như cành cây khô nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn. Ông cảm thấy hối hận vì ngày xưa đã dành cả đời của mình để tranh giành địa vị, đến khi già bỗng dưng lại muốn nhận cháu nuôi làm người tế tự tổ tiên, nhưng phút chốc lại nản chí ngã lòng không quan tâm chăm lo cho A Hạo. Quả thực, nếu ông bỏ chút tâm sức mà nuôi dưỡng A Hạo trở thành người kế thừa, thì có lẽ, A Hạo cũng không phải rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này.

“A Hạo, gia gia có lỗi với con. Mấy năm nay, gia gia đã không quan tâm nhiều đến con.”

“Gia gia, người đừng nói như vậy, A Hạo biết gia gia chỉ là đang đau lòng mà thôi.”

“Nói gia gia nghe, con có muốn làm gia chủ của thị tộc Đệ Ngũ không?” Lão thái gia chậm rãi mở mắt nhìn hắn.

Đệ Ngũ Hạo lắc đầu: “A Hạo không gánh vác nổi chức gia chủ. A Hạo thật sự không có năng lực đó. A Hạo chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho gia gia thật tốt mà thôi.”

“Nếu gia gia thật lòng mong muốn con làm gia chủ thì sao?”

Đệ Ngũ Hạo ngơ ngác nhìn lão thái gia: “Gia gia...”

“A Hạo, hãy nhớ kĩ, con chính là cháu trai của Đệ Ngũ Tiêu Tôn, chính là người kế thừa duy nhất của gia tộc Đệ Ngũ này. Việc con kế nhiệm vị trí gia chủ chính là lẽ bất di bất dịch, danh chính ngôn thuận.”

“Nhưng mà... gia gia, A Hạo... bọn họ... bọn họ đều không thích A Hạo.”

Lão thái gia cười nhẹ: “Bọn họ thích hay không thích cũng không quan trọng, điều quan trọng là bọn họ có phục hay không thôi.”

Ánh mắt Đệ Ngũ Hạo dần tối sầm: “Bọn họ sẽ không phục đâu.”

“Nếu đã vậy thì con phải nghĩ cách, bằng mọi giá, không từ thủ đoạn nào khiến tất cả bọn chúng phải phục mới thôi.” Đôi mắt lão thái gia nghiêm nghị, chậm rãi lên tiếng.

Đệ Ngũ Hạo kinh ngạc mở to mắt: “Gia gia...”

“Gia gia vô cùng hối hận vì đã không nuôi dạy con thật tốt. Nhưng gia gia tin rằng, A Hạo sẽ có thể làm tốt trách nhiệm với thị tộc Đệ Ngũ, để gia gia có thể ngậm cười nơi chín suối, phải không?”

“Con...”

“A Hạo, gia gia tin con có thể làm được.” Lão thái gia nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hy vọng và chờ mong. Đệ Ngũ Hạo lưỡng lự phút chốc, sau đó, hắn gật đầu vô cùng nghiêm nghị: “Nếu như gia gia đã cho rằng A Hạo có thể làm được, A Hạo nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành.”

Lão thái gia vui vẻ mỉm cười, liếc nhìn lão quản gia một cái, lão quản gia liền lui ra ngoài.

Khoảng một nén nhang sau, lão quản gia lệnh cho Lâm Duy Đường tiến vào.

“Duy Đường bái kiến ngoại tổ.” Lâm Duy Đường cung kính hành lễ.

Lão thái gia nhìn Lâm Duy Đường, trong đôi mắt ông hiện lên một sự phức tạp, giá như... đây là tôn nhi của ông thì thật tốt biết bao, nhưng hắn lại không phải, hắn họ Lâm, không phải họ Đệ Ngũ.

“Duy Đường, ngươi là người làm ăn, ngoại tổ có một vụ mua bán muốn hợp tác cùng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.