Phượng Kinh Thiên

Chương 129: Ai thật ai giả (1)



L

iêu Thanh Vân tập trung quan sát kĩ khuôn mặt Liễu Man, những việc như thế này, hắn đã làm qua cả trăm nghìn lần rồi nên không hề cảm thấy chút gì lạ lẫm cả. Tuy trước kia, đối tượng mà Liêu Thanh Vân quan sát đều là những xác chết, nhưng trong mắt hắn hiện tại, nàng cũng giống như một thi thể mà hắn cần phải giải phẫu, mổ xẻ một cách thật kĩ lưỡng, dù nàng ta còn sống thì cảm giác cũng không khác gì mấy.

Nhưng dù hắn không để tâm, thì cũng không có nghĩa là Liễu Man cùng những người đứng xem xung quang cũng như hắn, xem như không có chuyện gì xảy ra được.

Liêu Thanh Vân hoàn toàn không hề để ý đến đôi gò má đang ửng đỏ cũng như ánh mắt vừa bất ngờ, vừa xấu hổ, vừa hoảng hốt và có chút rối bời của Liễu Man.

Cố Lăng nhìn tới mức đôi mắt muốn rơi ra ngoài, Diệp Tuyết cũng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, đến cả Mộc Vũ cũng lấy làm lạ khi nhìn Liêu Thanh Vân. Quả thực, Mộc Vũ chưa bao giờ thấy Liêu Thanh Vân như vậy.

“Tiểu Hoa Tử, đi lấy cái gương của công chúa tới đây.” Sau khi xem xét kĩ lưỡng, Liêu Thanh Vân mới lên tiếng nói.

“Dạ? Vâng ạ...” Mặc dù, Tiểu Hoa Tử vẫn chưa hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo.

Trong suy nghĩ của mình, Nguyên Vô Ưu căn bản đã xác thực được khả năng phản ứng nhanh nhẹn của Liêu Thanh Vân, cũng liền nổi hứng thú. Thật ra mà nói, ở thế giới trước kia của nàng, việc giải phẫu đã phổ biến rộng rãi đến mức, đến cả học sinh tiểu học cũng biết.

Nhưng ở thời đại này, việc điều trị bệnh bằng phương pháp giải phẫu lại có thể lợi hại đến nhường này, thật sự khiến nàng phải kính nể.

Chuyện này đã khơi dậy lòng hiếu kì to lớn trong nàng.

Nàng vô thức quan sát gương mặt tập trung, không để tâm bất kì chuyện gì khác của Liêu Thanh Vân, nàng nhẹ nở nụ cười, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của Thanh Vân đang dừng trên khuôn mặt của Liễu Man. Sau khi nhìn qua một lượt, lại không hề thấy dấu vết gì cả, nàng lên tiếng hỏi:

“Chỗ nào có điểm bất thường?”

Thanh âm bên tai bỗng khiến Liêu Thanh Vân ngẩn người, hắn quay đầu nhìn gương mặt hoàn mỹ của Nguyên Vô Ưu. Lúc này, nàng đang đứng gần hắn trong gang tấc, đôi mắt hắn liền hiện lên sự vui vẻ, bất ngờ, nhưng rất nhanh lại trở về trạng thái nghiêm túc ban đầu: “Chỗ này, chỗ này và chỗ này, ba điểm này là thấy rõ nhất.”

Liêu Thanh Vân phải kinh ngạc với kĩ thuật dùng dao xuất sắc của đối phương. Nếu không phải vì hắn quanh năm suốt tháng luôn tiếp xúc với xác chết, mổ xẻ không biết bao nhiêu là thi thể, thì hắn cũng không dễ dàng có thể phát hiện ra được điểm bất thường, mặc dù đối với da thịt, xương cốt trên cơ thể con người, Thanh Vân gần như có thể coi là am hiểu tường tận.

“Liêu đại ca, gương đây...” Tiểu Hoa Tử vui vẻ mang gương đến, nhưng khi thấy chủ tử nhà hắn đang đứng sát bên Liêu Thanh Vân, hắn dường như càng có thêm hứng thú, im lặng mà chăm chú quan sát.

Cố Lăng nặng nề thở dài một tiếng, hắn cầm lấy chiếc gương trên tay Tiểu Hoa Tử, tiến đến chỗ hai người, nói với Liêu Thanh Vân: “Huynh cần gương để làm gì?”

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó xoay người đi về chỗ của mình rồi nhàn nhã ngồi xuống. Bây giờ, trong lòng nàng lại bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để khiến người này xuất đầu lộ diện, nàng thật sự tò mò kẻ có bản lĩnh như vậy là người như thế nào?

Không chỉ có Cố Lăng thắc mắc, mà Diệp Tuyết, Mộc Vũ, Ngọc Châu, Tiểu Hoa Tử bao gồm cả Liễu Man cũng đều nghi hoặc không hiểu.

Liêu Thanh Vân nhận lấy gương đồng trong tay Cố Lăng, rồi nhìn Liễu Man, ngẫm nghĩ một lát, hắn thản nhiên giơ gương lên: “Cô nương hãy nhìn xem, đây có phải là mình không?”

Liễu Man khó hiểu nhìn Liêu Thanh Vân một lúc lâu, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng nhìn về chiếc gương đồng trong tay hắn. Sau khi nhìn rõ người trong gương, ánh mắt khó hiểu khi nãy của nàng ta bỗng biến thành tâm trạng kích động đầy phẫn nộ, căm hận nhưng phút chốc dường như đông cứng và trở nên ngây dại. Nàng ta ngỡ ngàng nhìn Liêu Thanh Vân, sau đó bỗng nhiên ôm chặt lấy đầu, hoảng sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, thốt lên từng tiếng nức nở thảm thương.

Nhìn phản ứng của nàng ta, Cố Lăng và Mộc Vũ từ nãy đến giờ chưa hiểu gì cũng trợn tròn mà không thể tin vào mắt mình nữa, sau đó, hai người liếc nhìn Liễu Man và Liêu Thanh Vân.

“Không... không phải chứ?” Lần đầu tiên trong đời, Cố Lăng trải qua sự kinh hãi như thế này, toàn thân hắn nổi da gà, sởn gai ốc, tóc gáy dựng hết cả lên.

Mộc Vũ cũng trừng mắt và không thốt nên lời, thần sắc y như vừa gặp phải ma quỷ vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cố đại ca, Mộc đại ca, hai người sao vậy?”

Diệp Tuyết hoảng hốt nhìn hai người, thấy không ai để ý, hắn lại nhìn về phía Liêu Thanh Vân, sốt ruột hỏi: “Liêu đại ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, huynh mau nói đi mà.”

Liêu Thanh Vân híp mắt lại nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, quả nhiên không sai. Ngày hôm nay, ta xem như được mở mang tầm mắt rồi.”

Nguyên Vô Ưu cũng cười nói: “Chốn nhân gian này, vô kỳ bất hữu!”*

(*) Vô kỳ bất hữu: chuyện lạ lùng gì cũng có.



Đoàn người ghì cương ngựa dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đại trang viên cách đó không xa. Nơi này ước chừng cách thôn Dương Gia khoảng năm dặm, phong cảnh hữu tình, lại dựa núi kề sông, cảnh sắc đẹp đẽ say đắm lòng người.

Trang viên rất lớn, gần bằng một nửa thôn Dương Gia, đường đi lại rộng rãi, đủ để hai xe ngựa cùng lúc di chuyển, từ cung đường này thôi cũng đã đủ để nhìn được sự giàu có của Dương gia.

“Mộc đại ca, đây có phải là trang viên của Dương gia không? Nhà phu quân của Liễu tỷ tỷ đây sao?” Diệp Tuyết vừa quan sát khu trang viên phía trước vừa hỏi.

Mộc Vũ gật đầu: “Chính là chỗ này.”

Trong xe ngựa, Liễu Man kích động kéo tấm rèm che lên, nhìn về phía thôn làng cách đó không xa. Nàng nhìn đến mức ngây ngốc, sững sờ, đây chính là nhà phu quân đã có hôn ước định sẵn mà đáng lẽ nàng đã được gả đến hay sao? Nơi đây chỉ cách nơi an táng nàng có năm, sáu dặm đường, vậy mà lại là hai nơi âm dương cách biệt.

“Ư... ư ư ư...” Liễu Man kích động khua chân múa tay, nàng muốn đi, nàng muốn đi xem thử, rốt cục có phải chính là Lạc Nhi đã hoán đổi nàng mà gả cho Dương gia hay không, nàng ta rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để tráo đổi khuôn mặt với nàng?

Cố Lăng nhắm hờ mắt, hắn nhìn về phía thôn trang phía trước, chậm rãi nói: “Chúng ta đến xem thử, loại người đổi trắng thay đen này, rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào?”

Liêu Thanh Vân ngồi vững trên lưng ngựa, hắn không lên tiếng, ánh mắt lại xuất hiện nét nghiêm nghị trước giờ chưa từng có. Quả thực, hắn vô cùng hiếu kì với kĩ thuật dùng dao xứng đáng được gọi là điêu luyện sắc sảo này.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, sau đó nhìn qua thần sắc đang kích động của Liễu Man, khoé miệng hơi nhướng lên, nàng vô cùng hứng thú lên tiếng: “Mộc Vũ, chúng ta đến làm khách nào.”

Đổi trắng thay đen cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng cách thức đổi trắng thay đen này, thật khiến nàng cảm thấy thú vị. Hơn nữa... bí mật ẩn giấu đằng sau chuyện này lại càng khiến nàng muốn khám phá hơn!

“Tuân lệnh.” Mộc Vũ quất ngựa chạy nhanh hơn, ngày càng tiến gần thôn trang.

Tấm hoành phi* viết hai chữ “Dương gia” thật lớn, nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, nhìn vô cùng khí thế. Mộc Vũ đứng trước cánh cổng lớn oai nghiêm được trạm trổ hoa văn, hắn gõ lên mấy tiếng, một tiểu đồng nhìn rất lanh lợi bước ra. Sau khi chăm chú nhìn Mộc Vũ xong, tên tiểu đồng hoài nghi hỏi: “Các hạ là?”

(*) Hoành phi: tấm biển ngang và lớn bằng gỗ, được treo trên cửa lớn thời xưa.

Mộc Vũ mỉm cười, chắp tay đáp: “Tại hạ Mộc Vũ, là nhân sĩ huyện Thanh Tuyền - Kinh Bắc, nay có lòng đến đây kính thăm Dương lão gia Dương Thủy Sơn.”

Tiểu đồng phóng tầm mắt ra xa, nhìn lướt qua đoàn người phía sau Mộc Vũ, nét hoài nghi trong đáy mắt dường như càng hiện rõ, nhưng vẫn rất cung kính tiếp nhận mảnh giấy ghi tên của Mộc Vũ: “Xin đợi một lát, tiểu nhân vào trong hồi bẩm với lão gia.”

Qua một nén hương, đoàn người mới nghe được bên trong truyền ra tiếng buớc chân.

Cổng lớn được mở ra lần nữa, tiểu đồng khi nãy mới đi vào, kính cẩn thưa rằng: “Lão gia, chính là vị công tử này đây.”

Mộc Vũ mỉm cười, tiến lên hành lễ: “Tại hạ Mộc Vũ, mạo muội đến đây làm phiền.”

Những người ban đầu đều ngồi trên ngựa cũng xoay người bước xuống, tất cả cùng chắp tay bái kiến hướng về phía Dương lão gia: “Làm phiền rồi.”

Sau khi quan sát Mộc Vũ, Dương lão gia lại thầm quan sát những người khác có mặt xung quanh. Mặc dù, trong lòng ông hoài nghi không hiểu, nhưng hoàn toàn không thể hiện ra ngoài, khuôn mặt tươi cười đáp lễ: “Các vị khách khí rồi, nếu các vị không chê thôn quê nghèo nàn hoang vu này, lão phu vạn phần hoan nghênh. Mời, các vị mời vào trong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.