Phượng Kinh Thiên

Chương 131: Ai thật ai giả (3)



P

hu thê bao nhiêu năm nay, Dương phu nhân hiển nhiên thấy được điều bất thường ở Dương lão gia. Lúc này, ánh mắt bà dừng trên người Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên ghế thượng vị, tỉ mỉ quan sát lại một lần nữa, trong lòng bà thầm ngẫm nghĩ, lão gia đối với công tử có tướng mạo như tiên giáng trần kia lại thận trọng và cung kính như vậy, e rằng thân phận không hề đơn giản?

“Công tử, người đều đã đến đủ rồi, không biết...” Lúc Dương lão gia nói ra những lời này, bất giác nhìn về phía con dâu vừa bước vào cửa.

Nguyên Vô Ưu điềm nhiên nói: “Không biết khuê danh* của Dương thiếu phu nhân là gì?”

(*) Khuê danh: tên thời con gái lúc chưa lấy chồng.

Dương thiếu phu nhân ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương lão gia, rồi lại nhìn về phía Dương thiếu gia, ánh mắt nàng ta đầy sự khó hiểu. Vị công tử trẻ tuổi đang ngồi trên ghế thượng vị kia, vừa mở lời lại liền hỏi khuê danh của nàng, sắc mặt nàng ta thoáng qua nét giận dữ.

“Bất luận công tử có hỏi gì, con hãy cứ trả lời, không cần kiêng kị.” Dương lão gia khẽ ho một tiếng, đáp lời.

“Cha...” Dương thiếu gia đương nhiên nhìn ra thân phận của Lưu công tử kia không hề tầm thường, nếu không thì cha hắn sao lại kính cẩn như vậy. Tuy trong lòng có chút tức giận nhưng cũng phải kìm nén lại, hắn nhẹ nhàng nắm tay, âm thầm an ủi nàng ấy.

Dương thiếu phu nhân mỉm cười, đứng dậy phúc thân thỉnh an Nguyên Vô Ưu, giọng nói trong trẻo đáp: “Tiểu nữ họ Liễu tên Man.”

Ánh mắt Diệp Tuyết bất giác liếc nhìn Liễu Man đang đứng ngây ngốc sau lưng Liêu Thanh Vân.

Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Liễu Man, cái tên thật đẹp. Thiếu phu nhân người giống y tên, thật xinh đẹp, uyển chuyển xuất chúng.”

Dương phu nhân khẽ chau mày, vị Lưu công tử này có phải đã quá phóng túng, không màng lễ giáo nữa hay không? Dưới con mắt của bao nhiêu người, vậy mà lại nói năng tuỳ tiện như vậy?

“Xin Lưu công tử tự trọng.” Dương thiếu gia giận dữ bật dậy.

“Phong Nhi, không được vô lễ.” Dương lão gia vội vã đứng lên lớn tiếng quở trách.

“Cha, người này trước mặt hài nhi lại còn dám trêu ghẹo Man Nhi, người còn...” Dương Phong mặt đỏ tía tai nói.

Dương lão gia bỗng nghẹn lời, rất lâu sau mới gượng gạo nói: “Công... công tử có lời khen, sao lại là trêu ghẹo được?”

Nguyên Vô Ưu không đếm xỉa cha con Dương gia, đột nhiên lên tiếng: “Lạc Nhi.”

Dương lão gia sững sờ, Dương phu nhân cũng hơi ngây ra, ngay cả Dương thiếu gia cũng cứng đờ.

Ánh mắt của Cố Lăng và Liêu Thanh Vân vẫn luôn theo sát Dương thiếu phu nhân, hiển nhiên không hề bỏ lỡ dù chỉ là thay đổi một rất nhỏ. Thế nhưng, điều khiến bọn họ hơi thất vọng là sắc mặt Dương thiếu phu nhân ngoài vẻ hoảng hốt và thoáng qua sự đau lòng ra thì không hề còn gì khác.

Ngược lại, Liễu Man đang đứng sau lưng bọn họ vừa nghe cái tên Lạc Nhi, trong lòng lại kích động không thể kiềm chế, nàng lập tức xông lên phía trước, hai tay nắm chặt bả vai Dương thiếu phu nhân không buông, sau đó ra sức lắc mạnh, cổ họng phát ra âm thanh ú ớ nghẹn ngào đầy thương tâm.

Người nhà Dương gia đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, Dương thiếu gia hoàn hồn, vội vàng tiến lên đẩy mạnh Liễu Man ra mà không hề thương hoa tiếc ngọc.

Liễu Man bị Dương Phong xô ngã xuống đất, phát ta tiếng kêu ú ớ tuyệt vọng, đau khổ như một con thú nhỏ bị thương.

Tiểu Hoa Tử lao lên đỡ Liễu Man dậy, nàng đẩy tay hắn ra, giơ một tay kéo mũ che mặt xuống.

Dương thiếu phu nhân cứng đờ người, còn Dương thiếu gia thì kinh hãi lùi về sau vài bước, bàn tay run rẩy chỉ về phía nàng ta: “Ngươi... Lạc... Lạc Nhi...?”

Dương lão gia, Dương phu nhân sửng sốt đứng bật dậy.

Liễu Man nằm rạp xuống đất khóc lóc đầy tuyệt vọng, cổ họng phát ra âm thanh ư ư thê lương, thảm thiết khiến người nghe không khỏi cay sống mũi.

“... Lạc Nhi... ngươi là Lạc Nhi.... ngươi đúng là Lạc Nhi... ngươi chưa chết?” Dương thiếu phu nhân lập tức hoàn hồn từ trạng thái hoảng hốt, nàng như bừng tỉnh từ cơn mơ mà kích động bổ nhào lao về phía trước, ôm chặt cứng Liễu Man.

Liễu Man điên cuồng vùng vẫy, xô nàng ta ra, gào lên từng tiếng ú ớ.

Tiểu Hoa Tử chứng kiến cảnh tượng này, theo bản năng, hắn nhìn về phía chủ tử nhưng không nhận được chỉ thị nào, lại liền lui về một bên.

“Man... Man Nhi, nàng... nàng ta thật sự là Lạc Nhi? Nhưng mà Lạc Nhi, không... không phải đã được mai táng rồi sao?” Dương thiếu gia căng thẳng nuốt nước bọt, tiến lên nắm lấy tay Dương thiếu phu nhân nhắc nhở nói.

Dương thiếu phu nhân vừa nghe đến cái tên Liễu Man thì biểu cảm kích động, nét vui mừng trên khuôn mặt liền cứng lại, nàng ta đột nhiên buông Liễu Man ra, toàn thân bổ nhào vào lòng Dương thiếu gia, không dám nhìn vào Liễu Man đang ở dưới đất nữa.

Dương lão gia và Dương phu nhân kinh hãi nhìn Lạc Nhi, đồng loạt lùi về sau một bước.

Dương lão gia nghĩ tới câu nói ban đầu của Nguyên Vô Ưu.

“Chuyện... chuyện kì dị mà công tử nói lẽ nào... lẽ nào lại là...”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Nàng ta chính là người được bọn ta đào lên từ ngôi mộ trong khu rừng nhỏ, trên bia đá khắc tên Lạc Nhi.”

Mấy người nhà Dương gia hít vào một ngụm khí lạnh.

“Có điều...” Nguyên Vô Ưu ngẫm nghĩ cười, ánh mắt dường như lướt qua khuôn mặt của Dương thiếu phu nhân: “Nàng ấy không nói được, nhưng đã dùng bút viết cho chúng ta biết, nàng ấy thực ra không phải tên Lạc Nhi.”

Dương lão gia, Dương phu nhân bất giác lùi về sau một bước. Ngược lại, Dương thiếu gia và Dương thiếu phu nhân xem ra vẫn còn trấn tĩnh được.

“Nàng ta... nàng ta không phải tên Lạc Nhi?” Dương thiếu gia kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Nguyên Vô Ưu gật đầu, chầm chậm mở miệng nói: “Nàng ấy nói, nàng ấy tên Liễu Man.”

Liễu Man nằm dưới đất, nghe thấy lời này của Nguyên Vô Ưu, tiếng kêu phát ra từ cổ họng càng lúc càng thảm thiết, giống như tiếng chim cuốc kêu.*

(*) Tiếng chim cuốc kêu: tương truyền khi chim cuốc cất tiếng kêu, khoé miệng sẽ không ngừng chảy máu, đấy là sự hình dung về tiếng kêu nao lòng của loài chim cuốc.

“Cái gì?” Dương thiếu gia cho rằng tai mình nghe nhầm.

Nguyên Vô Ưu điềm nhiên nhìn Dương thiếu gia: “Nàng ấy nói, tên nàng ấy là Liễu Man, là người huyện An Điền, Ký Đông. Ba ngày trước, nàng được gả về Dương gia ở huyện Tề, vốn có hôn ước từ nhỏ, phu quân nàng tên Dương Phong.”

Dương phu nhân, Dương lão gia đều bàng hoàng!

Lúc này, Dương thiếu phu nhân dường như cũng sửng sốt, còn Dương thiếu gia thì ngây người. Một lúc sau, hắn theo bản năng mà hét lớn: “Hoang đường... hoang đường hết chỗ nói!”

Nguyên Vô Ưu liếc nhìn Liêu Thanh Vân, Liêu Thanh Vân liền đứng dậy, bước tới gần Dương thiếu phu nhân, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt nàng ta.

“Ngươi tính làm gì?” Dương thiếu gia tức giận đứng chắn ngang trước mặt Dương thiếu phu nhân, quát lớn.

Liêu Thanh Vân hơi cau mày, do dự nhìn Nguyên Vô Ưu: “Ta cần phải tận tay kiểm nghiệm mới dám đưa ra kết luận.”

“Ngươi... ngươi đang ăn nói hàm hồ cái gì? Cái gì mà kiểm nghiệm?” Dương thiếu gia kinh hoàng hỏi.

Khoé miệng Nguyên Vô Ưu cong lên, nhẹ gật đầu ngầm đồng ý. Diệp Tuyết đứng bên cạnh liền nhanh như cắt, tiến đến khống chế Dương thiếu gia.

“Các ngươi tính làm gì, mau thả ta ra, người đâu, người đâu...”

Liêu Thanh Vân chăm chú quan sát Dương thiếu phu nhân, hắn vừa tiến sát một bước, Dương thiếu gia liền gầm thét, vùng vẫy thoát ra: “Ngươi muốn làm gì? Cứu mạng... cứu mạng...”

Dương phu nhân giương mắt nhìn tình cảnh trước mắt, sợ hãi đến mức gương mặt không còn giọt máu, hai tay thắt chặt lấy tay Dương lão gia: “Lão... lão gia...”

Dương lão gia khuỵ gối quỳ xuống, hét lên: “Công tử... cầu xin công tử khai ân.”

“Dương lão gia không cần lo lắng, bổn công tử sẽ không làm hại gì đến lệnh công tử, chỉ có điều muốn kiểm chứng một chuyện mà thôi. Đương nhiên, tại hạ thành thực cáo lỗi vì đã khiến mọi người kinh sợ.” Nguyên Vô Ưu đứng dậy cáo lỗi với Dương lão gia và Dương phu nhân.

Lúc này, Dương thiếu phu nhân như đang bị người ta thất lễ mà thét lên những âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc, phút chốc khiến cho Diệp Tuyết cùng Cố Lăng vốn định tiến lên giúp đỡ cũng phải khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.