Phượng Kinh Thiên

Chương 134: Ném đá dò đường (2)



G

ương mặt Nguyên Vô Ưu vẫn thản nhiên, cũng không cảm thấy mệnh lệnh này của bản thân có vấn đề.

Mộc Vũ nhìn sâu vào nàng, chậm rãi nói: “Rõ, thuộc hạ tuân lệnh.”

Trần Lạc Điền hết sức sững sờ trước mệnh lệnh của Nguyên Vô Ưu, lại nghe thấy Mộc Vũ nhận mệnh lệnh ấy, ông ta sợ hãi quỳ phịch xuống đất: “Công chúa...”

Vừa nghe nói công chúa Vô Ưu xuất hiện ở huyện Tề, Dương Thụy Sơn đầu óc rối bời, vội vội vàng vàng tự mình đi đến huyện nha xem xét. Dọc đường đi, ông ta liên tục đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy chỉ cần ông làm tốt bổn phận của mình, sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát. Có điều, ông ta lại không ngờ tới, đó là một vị công chúa mà có thể điều động được binh lính, hơn nữa lại huy động lực lượng lớn như thế, rốt cuộc là vì mục đích gì?

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Về phần hộ vệ tối nay, bổn công chúa lại phải nhờ Trần đại nhân sắp xếp rồi, ta tin rằng Trần huyện lệnh hẳn sẽ không đáp lại bổn công chúa bằng bốn chữ làm hết sức mình này nữa.”

Lần này, Trần đại nhân thực sự kinh hãi: “Ti chức biết sai, xin công chúa thứ tội.”

Vị công chúa Vô Ưu này liệu có biết, tự mình điều động binh lính là tội tày đình bị chém đầu hay không? Dù cho nàng ta là công chúa cao quý, nếu như hoàng thượng trách tội xuống, nàng ta cũng gánh không nổi.

“Bổn công chúa không muốn khoa trương, ngươi gọi công tử là được. Tiểu Hoa Tử, tiễn Trần huyện lệnh ra ngoài.”

“Trần huyện lệnh, mời!” Tiểu Hoa Tử lạnh lùng nói.

Trên trán Trần Lạc Điền đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, ông ta thật không ngờ Vô Ưu công chúa lại có quyền điều động binh lính. Hơn nữa, ông ta cũng thật sự không hiểu, tại sao Vô Ưu công chúa đột nhiên lại điều động binh lính đến trước?

“Công chúa...”

“Cần bổn công tử lặp lại lần nữa sao? Trần, huyện, lệnh.” Nguyên Vô Ưu giọng điệu trầm thấp, lập tức hiện vẻ uy nghiêm.

Trần Lạc Điền hoảng sợ, vội cúi đầu: “Rõ, thưa công tử, ti chức cáo lui!”

Ngọc Châu có chút bất ngờ trước mệnh lệnh cùng thái độ của công chúa, nàng cảm thấy có chút đột ngột, nhưng theo những gì nàng hiểu về công chúa, nàng tin tưởng công chúa làm như vậy nhất định có lí do của người.

Trần huyện lệnh dù bị Nguyên Vô Ưu đuổi ra ngoài không chút lưu tình, nhưng ông ta cũng không dám rời đi, phái quan binh nghiêm ngặt canh giữ bảo vệ biệt viện nơi Nguyên Vô Ưu ở, trong lòng vẫn còn vì chuyện Mộc Vũ đi điều động quân mà cảm thấy bất ổn.

Trong sảnh, Nguyên Vô Ưu cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt lên tiếng: “Thanh Vân, độc của Liễu Man khi nào có thể giải được?”

“E rằng phải mất ba đến bốn ngày.”

Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Ngươi tạm thời chăm sóc nàng ta.”

Nói cách khác, hắn không chỉ phải trị hết độc mà còn phải tự mình bảo vệ nàng.

“Vâng.” Liêu Thanh Vân chắp tay nói. Từ thái độ cùng cách xưng hô của nàng với hai người Liễu Man và Dương thiếu phu nhân, đủ để bọn họ hiểu được suy nghĩ của nàng.

Sau khi Nguyên Vô Ưu phân phó xong, liền đứng dậy trở về phòng. Lúc này, trong đại sảnh yên tĩnh không tiếng động, nhất thời chỉ còn lại ba người Cố Lăng, Liêu Thanh Vân, Diệp Tuyết.

Một hồi sau, Diệp Tuyết lắp bắp thấp giọng hỏi: “Cố đại ca, huynh nói ai là thật ai là giả?”

Cố Lăng cười: “Đệ thấy sao?”

Diệp Tuyết nhíu mày: “Theo lý mà nói, Liễu Man mà chúng ta cứu được có lẽ là thật, nhưng mà hôm nay, sau khi nhìn thấy Dương thiếu phu nhân, đệ lại không dám khẳng định, cái này... Dương thiếu phu nhân này không giống giả.”

Cố Lăng gật đầu, kỳ thật bọn họ đều có suy nghĩ giống nhau, đều có quan niệm tiên nhập vi chủ*, nhưng qua một phen đối chất, Dương thiếu phu nhân không hề để lộ sơ hở, vô tình làm suy nghĩ của bọn họ bị dao động, tình hình hoàn toàn bị đảo ngược.

(*) Quan niệm tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cho cái trước là đúng, phủ nhận cái mới.

“Thanh Vân, huynh không cảm thấy có gì bất thường trên mặt của Dương thiếu phu nhân sao?” Hắn không phải là không tin năng lực của Thanh Vân, mà chỉ muốn tự mình hỏi lại, trong lòng mới thấy chắc chắn hơn.

Liêu Thanh Vân sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu: “Không có.”

“Theo ý ngươi, nếu Dương thiếu phu nhân này là Lạc Nhi dùng thuật dịch dung*, nàng ta làm thế nào lấy giả thay thật?” Cố Lăng rất hiếu kì với thuật dịch dung này.

(*) Thuật dịch dung: kĩ thuật thay đổi khuôn mặt bằng cách hoá trang, dùng thủ thuật hoặc có thể là đeo thêm lớp mặt nạ da người.

Liêu Thanh Vân trầm ngâm nói: “Có hai khả năng, hoặc là nàng ta là Liễu Man thật, hoặc là nàng ta đã dịch dung từ rất sớm rồi, ít nhất là ba năm trước. Chỉ có như vậy, ta mới không tìm ra được sơ hở bằng tay.” Nếu như Dương thiếu phu nhân là một thi thể, thì hắn chỉ cần dùng dao giải phẫu là nhất định có thể phát giác.

“Ba năm trước? Điều này... điều này sao có thể?” Cố Lăng theo bản năng phản bác.

Khóe miệng Liêu Thanh Vân giật giật: “Cho nên, chuyện này mới cần chúng ta điều tra rõ ràng.” Hơn nữa, sự việc này chỉ sợ là có uẩn khúc, nếu không thì Vô Ưu công chúa cũng không vì đề phòng bất trắc mà phái Mộc Vũ đi điều động binh lính, Dương gia này, chỉ sợ không đơn giản.

“Điều này cũng đúng. Thật không ngờ, chúng ta lại đụng phải một vụ án rùng rợn như thế này, thế gian quả thật không thiếu chuyện lạ, đúng rồi, Thanh Vân…” Cố Lăng cảm thán một câu lại tò mò nhìn hắn chằm chằm: “Huynh tin ai?”

Thấy Liêu Thanh Vân đang dán mắt nhìn mình, Cố Lăng cười tự giễu: “Bỏ đi, xem như ta không...”

“Ta tin tưởng phán đoán của công chúa.” Sau khi hờ hững nói một câu, Liêu Thanh Vân liền đứng dậy đi ra ngoài.

Cố Lăng bàng hoàng dõi theo bóng lưng Liêu Thanh Vân, hắn không ngờ rằng người luôn đưa ra quyết định dựa trên bằng chứng như Thanh Vân lại có thể nói ra những lời này!

Hắn biết Thanh Vân đã thay đổi nhiều, nhưng chỉ có tại thời khắc này, hắn mới nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của Thanh Vân, mà điều này lại làm cho tâm tình của hắn hết sức hỗn loạn!

Kỳ thật trong thâm tâm, hắn cũng có khuynh hướng nghiêng về Liễu Man mà bọn họ cứu là Liễu Man thật.

Chỉ xem xét dựa vào hai khía cạnh, việc nàng ta là Lạc Nhi nhưng đã bị hoán đổi khuôn mặt, cùng với việc nàng ta bị trúng độc trở thành người câm, đã cảm thấy thực sự là quá dị thường.

Trước giờ, Thanh Vân là người luôn lý trí nhất, thẳng thắn nhất nhưng hiện tại, mặc dù hắn vẫn còn đó sự thẳng thắn, nhưng lí trí đã có phần vơi đi.

Chẳng lẽ, hắn ta không biết mình dường như đang tín nhiệm Nguyên Vô Ưu một cách mù quáng?

Loại tín nhiệm này, Cố Lăng tạm thời còn chưa có được.



Màn đêm buông xuống, phía ngoài có quan binh huyện nha canh gác, trong phòng thì Diệp Tuyết cùng Cố Lăng luân phiên canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Đột nhiên cho đến gần giờ Tý, Dương gia trong chốc lát bỗng trở nên rối loạn.

Diệp Tuyết đang nằm sấp trên bàn ngủ gật bỗng bừng tỉnh, vừa đúng lúc thấy Cố Lăng đi ra ngoài, nghe hắn phân phó quan binh, thủ hạ bên ngoài: “Đi xem thử, đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố đại ca, để đệ đi.” Diệp Tuyết vừa nói xong đã chạy mất.

Cố Lăng nhíu mày, tính tình Diệp Tuyết vốn thiếu sự cẩn trọng mà đêm nay, chức trách của bọn họ là bảo vệ công chúa, nếu kẻ địch dùng kế dương đông kích tây, như vậy hắn tùy tiện lao ra, thì chẳng phải liền trúng phải kế của kẻ địch rồi hay sao?

Chưa kịp uống cạn chung trà, Diệp Tuyết đã trở lại, sắc mặt có chút kì dị, Cố Lăng thấy thần sắc của hắn liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Dương thiếu phu nhân treo cổ tự tử rồi.”

“Cái gì?” Cố Lăng nhíu mày.

Trong phòng ngủ, Ngọc Châu quan sát thấy công chúa sớm đã ngủ yên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn quyết định bẩm báo sự việc với người. Nàng tiến lên vừa tính lên tiếng, liền thấy Nguyên Vô Ưu chậm rãi mở mắt, vẻ mặt không chút ngái ngủ, cũng không hề bất ngờ mà bình tĩnh xác nhận: “Dương thiếu phu nhân có phải tự sát không thành? Dùng cách gì?”

Ngọc Châu sững sờ mất mấy giây, nhanh chóng hồi đáp: “Dạ bẩm, là treo cổ tự tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.