Phượng Kinh Thiên

Chương 136: Ném đá dò đường (2)



Nguyên Vô Ưu khép mắt lại lần nữa: “Ta biết rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Ngọc Châu cung kính buông rèm xuống rồi lui ra ngoài, trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Nguyên Vô Ưu đang ngủ trên giường bỗng mở mắt ra, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ dùng kế này. Tuy xét về đại cuộc, kế này quả thực sẽ khiến Dương thiếu phu nhân có chút được ít mất nhiều, cũng xem như gián tiếp bại lộ thân phận, nhưng lại là cách trực tiếp nhất và hiệu quả nhất đối với mục đích của nàng ta.

Thứ mà nàng ta muốn là người của Dương gia khăng khăng một mực tín nhiệm nàng ta.

Nguyên Vô Ưu hơi híp mắt lại - đôi mắt sáng trong khiến người ta sợ hãi, Dương gia này... rốt cuộc có thứ gì khiến nàng ta liều lĩnh như vậy? Khiến nàng ta dám sẵn lòng bất chấp mọi thứ?

Dương thiếu phu nhân, là vì thân bất do kỷ, không thể không dùng cách hy sinh điểm mấu chốt của một nữ nhân để hoàn thành mục đích?

Hay là đối với nàng ta, thứ nàng ta muốn có được ở Dương gia đã quan trọng hơn hết thảy?

Mặc kệ là điều trước hay điều sau, nhưng việc ẩn sau nàng ta đều xứng đáng để cho Nguyên Vô Ưu thăm dò.

“Ngọc Châu, thay y phục, bản công chúa muốn đích thân thăm viếng thiếu phu nhân.” Nàng phải đi ném đá dò đường.

Nhóm người của Nguyên Vô Ưu lập tức đến nơi ở của Dương thiếu gia và Dương thiếu phu nhân, vừa đúng lúc Dương phu nhân đang rời đi, bà thấy Nguyên Vô Ưu tự mình lại thăm, trong lòng liền có chút khó chịu.

Nếu không có vị quý nhân này, nhà họ làm sao lại gặp phải những chuyện như vậy?

Nếu con dâu bà không chịu tủi nhục, thì sẽ không xảy ra sự việc treo cổ tự sát này, may mà Phong Nhi phát hiện kịp thời, không thì... Nếu Man Nhi mới gả về Dương gia có mấy ngày đã chết vì bị oan uổng, Dương gia bà làm sao ăn nói với Liễu gia đây?

“Dân phụ thỉnh an công chúa... công tử.” Dương phu nhân đứng dậy hành lễ.

“Dương phu nhân không cần khách sáo, nghe nói thiếu phu nhân gặp chuyện, ta cảm thấy áy náy vô cùng, không biết thiếu phu nhân có bình an hay không?” Nguyên Vô Ưu quan tâm hỏi.

Dương phu nhân nhìn vào trong phòng, nghĩ lại mà sợ hãi: “May mà Phong Nhi vẫn luôn để ý đến cảm xúc của Man Nhi, mới có thể phát hiện kịp thời, không thì...” Dương phu nhân âm thầm lau nước mắt.

Sắc mặt Nguyên Vô Ưu trở nên nghiêm túc: “Vậy, ta có thể vào thăm thiếu phu nhân không?”

“Chuyện này...” Dương phu nhân có hơi khó xử bởi mọi biến cố của gia đình bà đều khởi nguồn từ vị quý nhân này mà ra. Tuy Man Nhi không nói gì, nhìn bề ngoài thì mềm yếu, nhưng kỳ thực tính tình nàng rất kiên cường, việc nàng xem nhẹ mạng sống đã cho thấy trong lòng nàng rất oán hận.

“Dân phụ xin thay con dâu nhận lấy tấm lòng của công tử, nhưng bây giờ, tâm trạng của Man Nhi vẫn chưa ổn định trở lại, e là...” Dương phu nhân từ chối khéo.

Nguyên Vô Ưu làm như không nghe ra ý của Dương phu nhân, trịnh trọng nói: “Có lẽ chính vì như vậy, ta mới càng phải tự mình gặp mặt để tạ lỗi trực tiếp với thiếu phu nhân lần nữa, không thì ta cũng không thể yên lòng.”

Sắc mặt của Dương phu nhân hơi gượng gạo, có ý muốn từ chối nhưng lại không thể nói trắng ra, bởi vì người đối diện bà không phải người thường, mà là một công chúa.

Nếu như làm cho vị công chúa này không vui, thì Dương gia e rằng sẽ gặp tai họa.

Nhưng để cho nàng vào thì sợ sẽ không hay, Man Nhi vừa mới từ quỷ môn quan trở về, chỉ sợ người mà nàng không muốn gặp nhất chính là vị công chúa khiến nàng chịu tủi nhục này.

Tiểu thư cành vàng lá ngọc làm sao có thể hiểu và thương cảm cho tâm tình của dân chúng bọn họ cơ chứ?

“Lẽ nào phu nhân vẫn còn đang trách móc bản công chúa?” Vẻ mặt Nguyên Vô Ưu trở nên buồn bã.

Nghe thấy nàng tự xưng bản công chúa, lòng của Dương phu nhân run lên, vội vàng nhún gối hành lễ: “Dân phụ không dám.”

Chỉ là không dám, chứ không phải không có.

“Nếu phu nhân không còn oán trách trong lòng, vậy thì ta đã yên tâm.” Nói xong cũng không đợi Dương phu nhân trả lời, nàng đã quay đầu căn dặn: “Một mình Ngọc Châu vào thăm thiếu phu nhân với ta là được rồi, các ngươi ở lại ngoài đây, không cần đi theo đâu.”

Dương phu nhân thấy nàng cố chấp muốn vào thăm, bà cũng đành phải theo nàng trở lại phòng.

Nghe tiếng bước chân, Dương Phong đang suy sụp cúi đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nói: “Nương à, người về nghỉ ngơi đi, hài nhi sẽ chăm sóc tốt Man Nhi.”

Dương phu nhân khẽ ho một tiếng: “Phong Nhi, công chúa đích thân đến thăm Man Nhi.”

Dương thiếu gia ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc, hắn liền trông thấy Nguyên Vô Ưu vẫn đang mặc nam trang, nàng vẫn mang vẻ đẹp như tiên giáng trần, phong thái trác tuyệt nghiêng nước nghiêng thành, thân phận tôn quý không phải dân chúng bình thường như họ có thể nhìn thẳng được.

Nhưng, cho dù thân phận của nàng tôn quý, dân chúng tầm thường như hắn không thể sánh bằng, thì việc suýt chút nữa nàng đã làm hại chết thê tử tân hôn của hắn vẫn là sự thật.

“Thê tử của thảo dân cần được nghỉ ngơi, không tiện tiếp đãi công chúa điện hạ, mời người ra ngoài cho.” Trong lòng hắn rất hối hận, hắn lẽ ra nên tin tưởng Man Nhi, làm sao có thể bởi vì lời nói của người ngoài mà nghi ngờ sợ hãi nàng? Không thì Man Nhi cũng sẽ không chịu uất ức, cũng sẽ không một lòng tìm đến cái chết như vậy.

Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, tầm mắt lướt qua hắn rồi dừng lại nơi gương mặt hờ hững như đã tuyệt vọng của Dương thiếu phu nhân, nàng ta đang mở to mắt nằm trên giường.

“Các người đều ra ngoài cả đi, bản công chúa muốn một mình nói chuyện với thiếu phu nhân.”

“Không được.” Dương thiếu gia giật mình từ chối.

“Công chúa, e là chuyện này không thích đáng.” Dương phu nhân cũng hoảng hốt lên tiếng.

Nguyên Vô Ưu thản nhiên quay đầu, ánh mắt hơi tối lại, bầu không khí trong phòng rõ ràng cũng trở nên khác hẳn khi ánh mắt nàng thay đổi.

Dương phu nhân chỉ sợ con trai mình trong lúc xúc động sẽ thật sự đắc tội vị công chúa này, bà nắm lấy tay Dương Phong run nhè nhẹ: “Vậy... mẹ con dân phụ xin chờ ở ngoài phòng.”

Thấy mẫu thân mình run rẩy sợ sệt, Dương Phong dù không cam lòng bao nhiêu thì cũng không thể không tuân lệnh mà lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại Nguyên Vô Ưu và Dương thiếu phu nhân, cùng với Ngọc Châu vốn vẫn im lặng đứng ở một bên.

Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng đi đến trước giường rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn Dương thiếu phu nhân: “Ngươi tên là gì? Thực ra cá nhân ta cảm thấy, tên Lạc Nhi nghe hay hơn Liễu Man nhiều.”

Dương thiếu phu nhân không lên tiếng.

“Ngươi tuyệt đối không chỉ là một quân cờ, bởi nếu dùng một quân cờ thông minh như vậy ở chỗ này, thì chẳng phải là quá đáng tiếc sao, trừ khi... đồ vật ở Dương gia thực sự là vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức có thể quyết định sự thành bại của ngươi.”

Dương thiếu phu nhân vẫn im lặng.

“Ẩn nhẫn ở Liễu gia mười năm, đây là điều mà người bình thường không thể làm được. Ngươi đã quyết tâm muốn làm Liễu Man, Liễu Man chân chính đối với ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trên tay. Bất luận là về phương diện nào, ngươi cũng đã làm được mà không một sơ hở, điều này khiến ta rất bội phục. Chỉ đáng tiếc là, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ngươi lại thiếu một chút xíu may mắn, bởi vì, ngươi đã gặp phải ta.”

Dương thiếu phu nhân vẫn không nói một lời, nhưng mí mắt lại rung động khe khẽ.

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Ta cũng không để tâm nhiều lắm với những chuyện công lý chính nghĩa, cũng không phải đến đây vì nó. Ta đến là vì rất tò mò với khả năng đổi mặt của ngươi, cùng với động cơ và ván cờ mà ngươi đã bày ra trước mắt. Ta đã tưởng tượng rất nhiều, đều không cách nào giải thích được động cơ đó là gì.”

Dương thiếu phu nhân chầm chậm nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang ngồi ở mép giường, giọng nói của công chúa ôn nhu nhỏ nhẹ như đang bàn chuyện trên trời dưới đất với nàng ta.

Cả người của Nguyên Vô Ưu rất ung dung, nàng tùy ý nghiêng mình tựa vào cột giường, làm hiện lên nét dịu dàng thanh nhã nói không thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.