Phượng Kinh Thiên

Chương 151: Lam vân công tử (3)



Đợi khi đội quân hùng dũng uốn lượn hành quân đi trước, mọi người trong Dương gia mới từ từ đứng dậy, Dương thiếu phu nhân ngước mắt nhìn theo đội quân đã lên đường được một đoạn xa, khoé môi nàng ta giương nhẹ lên.

“Man Nhi, nàng đang nhìn gì đó?” Dương Phong đứng kế bên nhìn theo tầm mắt nàng, dịu dàng hỏi.

“Không có gì, thiếp chỉ đang nghĩ, gia đình chúng ta cuối cùng cũng được an yên rồi.” Dương thiếu phu nhân bùi ngùi đáp.

Dương thiếu gia mỉm cười, hắn vừa dìu nàng vào trong vừa lên tiếng nói: “Đúng vậy, gia đình chúng ta cuối cùng cũng được yên bình rồi.”

Nhìn theo bóng dáng thương yêu lẫn nhau của con trai và con dâu, Dương phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Tiễn được vị Tôn Đại Phật này, cuối cùng ta cũng được yên giấc.” Mấy ngày nay, Dương gia bỗng dưng lại xuất hiện vị Tôn Đại Phật này, ai ai cũng không dám chểnh mảng.

Dương lão gia nhìn chăm chăm vào đội quân đã đi được khá xa, ông ta lắc lắc đầu để xua đi cảm giác kì quái trong lòng rồi cũng không hề lên tiếng.

Dương phu nhân kinh ngạc nhìn Dương lão gia: “Lão gia, ông làm sao thế?” Vị quý nhân này đã đi rồi, gia đình họ cuối cùng cũng được bình yên, đây không phải chuyện đáng mừng sao? Sao lão gia dường như lại có vẻ chất đầy tâm sự? Lẽ nào?

“Lão gia, ông thử nói xem, nàng Vô Ưu công chúa này đi rồi, những kẻ thích khách ám sát Vô Ưu công chúa có gây bất lợi cho chúng ta không?” Dương phu nhân khẩn trương hỏi.

Dương lão gia an ủi: “Không thể nào, phu nhân đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chúng ta vào trong thôi.” Chắc là ông đã nghĩ nhiều quá rồi, nô tỳ Lạc Nhi chẳng qua vì sợ tội mà tự sát thôi. Câu chuyện hết sức kì lạ, khó bề tưởng tượng này tự nhiên chưa phá đã tự vỡ, chân tướng vụ việc đã sáng tỏ, nhưng... Lạc Nhi trước đó rõ ràng đã chết bất đắc kì tử, tại sao lại vẫn còn sống, hơn nữa còn bị trúng độc câm?



Đoàn người của cô gái thế thân Nguyên Vô Ưu bất ngờ bị thích khách chặn lại trên đường. Bên ngoài xe ngựa, tên thích khách áo đen cùng quan binh nha dịch chém giết lẫn nhau rất dữ dội, máu chảy thành sông, chiếc kiệu mỹ lệ cùng màn trướng vàng kim nhuốm đầy máu tươi, quả là một khung cảnh hết sức hỗn độn. Nơi này hệt như địa ngục trần gian, máu thịt bầy nhầy giống như lò giết mổ.

Khi biết có thích khách, Quý tri châu đã lập tức lăn lê bò toài ra khỏi kiệu quan mà lao thẳng về phía kiệu của Nguyên Vô Ưu, bởi vì ông ta biết chỉ có ở đây là an toàn nhất.

“Nhanh, bảo vệ công chúa...” Quý tri châu hét lớn, một nhóm quan binh vây quanh bảo vệ ông ta đồng loạt rút binh lùi dần về phía sau.

Cố Lăng, Liêu Thanh Vân, Mộc Vũ cùng Diệp Tuyết bảo vệ chiếc xe kiệu, một bên ứng chiến, một bên rút lui về sau.

Trong số bọn họ, ngoại trừ Diệp Tuyết không biết rõ tình hình ra thì trong lòng ba người bọn còn lại đều hiểu rất rõ, tình cảnh trước mắt rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.

Tuy đã hiểu rõ nhưng khi bọn họ đứng giữa biển máu như thế này, trong lòng ít nhiều cũng không khỏi chấn động.

Giờ khắc này, bản tính hung ác và khát máu của con người hiện lên một cách trần trụi nhất, sinh mạng con người đến sâu bọ cũng không bằng.

Với tình cảnh đao qua kiếm lại như hiện tại, bọn họ không thể khoan nhượng cho ý nghĩ, cũng không thể khoan nhượng cho suy xét, bởi chỉ cần ngẫm nghĩ trong tích tắc thì mạng sống vốn sờ sờ trước mắt lập tức lìa khỏi.

“Mộc đại ca, huynh cùng Cố đại ca, Liêu đại ca bảo vệ công chúa rút lui, chỗ này giao cho đệ.” Diệp Tuyết giết đến nỗi đỏ cả mắt, hắn vừa nói xong câu thì bừng bừng khí thế, không chút lưu tình chĩa kiếm xông vào đám thích khách kia. Chỉ trong chốc lát, hắn đã giết không ít tên thích khách áo đen.

Cố Lăng thấy Diệp Tuyết giương kiếm xông thẳng vào vòng vây địch ứng chiến, khoé miệng hắn nhếch lên rồi liếc nhìn Liêu Thanh Vân một cái, sau đó cũng liền giương kiếm phi thân xông lên.

Liêu Thanh Vân dùng khinh công phi lên kiệu giải cứu thế thân của Vô Ưu cùng Quý tri châu, còn ở bên dưới thì tầm mười quan binh đang dùng thân mình làm khiên bảo vệ bọn họ rút lui về.

Cố Lăng vừa giết vừa nói: “Thanh Vân, huynh bảo vệ công chúa và Quý đại nhân rút trước, bọn ta sẽ kéo dài thời gian.”

Liêu Thanh Vân gật đầu, cả đoàn người đầy cảnh giác lui về sau từng chút một.

Nhưng ngay lúc này, hai thân người một trắng một đen hệt như ma quỷ bất ngờ xuất hiện. Tên áo đen lưng gù với cây rìu lớn cắt sắt như cắt bùn trong bàn tay đang không ngừng ra sức chém giết, sau đó hắn ta phi thẳng đến chỗ Mộc Vũ, dường như hắn quyết tâm muốn đấu với Mộc Vũ.

Người áo trắng đeo mặt nạ bạc, mái tóc đen nhẹ tung bay, hắn vừa vung tay thì máu tươi liền bắn tung toé nhưng không mảy may làm hắn dính bẩn, thanh nhuyễn kiếm (*) trong tay hắn giống như con rắn thép, một khi kiếm đã rút vỏ thì không ai có thể ngăn cản.

(*) Thanh nhuyễn kiếm: tên gọi khác là Urumi, loại kiếm dạng thép dẻo có thể uốn cong, rất khó sử dụng.

Trong màn tranh đấu này, khắp nơi chỉ thấy toàn là máu, ngay đến cả không khí cũng trộn lẫn mùi tanh.

Người chết nằm chất đống, họ chết một cách đầy kinh hãi với hai mắt mở trợn ngược, tay chân thì đứt rời rơi tứ phía, những vệt máu lấm tấm vương vãi khắp nơi, một cảnh tượng vừa thê lương tàn bạo, lại vừa bi tráng và vô vọng.

Quý tri châu thấy hai người họ chém chém giết giết, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, ông chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại gần kề đến như vậy.

Võ công cao cường của hai người này khiến ông hoảng sợ, ông đã điều động nhiều nha dịch, quan binh đến thế nhưng vẫn không thể đẩy lùi những kẻ liều mạng này.

Ngày hôm nay, ông không chỉ không bảo vệ được Vô Ưu công chúa, mà e rằng ngay cả cái mạng này của ông còn không giữ được.

Đến công chúa mà những kẻ này còn dám giết, huống hồ tri châu là ông?

Thanh nhuyễn kiếm trong tay tên mặc áo trắng đang chĩa thẳng vào Vô Ưu công chúa mà lao tới.

Quý tri châu sợ đến kinh hồn bạt vía, ông ta hét lớn trong vô vọng: “Bảo vệ công...” Chữ “chúa” lại bị nghẹn cứng nơi cổ họng không thốt ra nổi, ông ta chỉ có thể trợn to mắt mà nhìn trân trối thanh kiếm của tên thích khách áo trắng đang lao tới.

Chỉ trong nháy mắt, Liêu Thanh Vân đã lấy thân mình đỡ nhát kiếm!

Ánh mắt Nguyên Mộ xẹt qua nét kì quái khó hiểu, sau đó hắn ta nhìn thẳng vào Liêu Thanh Vân, lẽ nào Liêu Thanh Vân không hề hay biết chuyện này chỉ là một màn kịch để che mắt Nguyên Hạo Thiên? Ý nghĩ muốn giết chết Liêu Thanh Vân từng loé lên trong đầu hắn, nhưng trong một khắc trước khi thanh kiếm tàn nhẫn đâm thẳng vào người Liêu Thanh Vân, ý muốn sát hại hắn bỗng dần dần tan biến. Hiện tại, bọn họ còn cần dựa dẫm đôi chút vào Hoài vương, nếu hắn giết chết Liêu Thanh Vân vào lúc này thì e rằng hai bên sẽ không thể hợp tác cùng nhau được.

Thế nhưng, chuyện cần giải quyết thì vẫn phải hoàn thành, thanh kiếm trong tay Nguyên Mộ không chút lưu tình xuyên thẳng vào người Liêu Thanh Vân.

Liêu Thanh Vân hộc máu tươi.

“Thanh Vân...” Cố Lăng đang bị bao vây bởi đám thích khách áo đen, hắn vừa quay đầu lại liền nhìn cảnh tượng này, sắc mặt liền trắng nhợt mà gào thét thật lớn. Cho đến giờ phút này, hắn mới nhận ra tại sao Thanh Vân lại muốn đổi vị trí với hắn.

Bởi sau khi hắn biết rõ người mà hắn cần bảo vệ không phải Vô Ưu thật, hắn thừa hiểu bản thân không thể làm được chuyện như thế... Mà ngay từ lúc bắt đầu, Thanh Vân đã quyết định góp một phần công sức cho kế hoạch của nàng, cho dù là phải hy sinh tính mạng của mình thì Thanh Vân cũng không tiếc, chỉ để hoàng thượng tin.

Diệp Tuyết nghe thấy tiếng gào thét của Cố Lăng liền ngoảnh đầu lại, đúng ngay lúc thấy Thanh Vân hộc máu tươi, mắt Diệp Tuyết hoảng loạn mở to hết mức, hắn điên cuồng vung kiếm mở đường máu quay lại.

Ngọc Châu, Tiểu Hoa Tử cũng trợn to mắt nhìn Liêu Thanh Vân, trong lòng bọn họ kinh hãi tột độ, Liêu Thanh Vân đã biết rất rõ chuyện này, tại sao còn làm như thế?

Quý tri châu nhìn cảnh tượng trước mặt, ông ta sợ đến mất hồn mất vía.

Thanh kiếm trong tay Nguyên Mộ nhiễu xuống từng giọt máu nóng hổi của Liêu Thanh Vân, sau đó thanh kiếm tiếp tục hướng thẳng về phía Vô Ưu công chúa đang ở sau lưng Liêu Thanh Vân.

Tiểu Hoa Tử chợt sững lại, hắn nghiến răng rồi lập tức chạy đến đứng chắn trước mặt Nguyên Vô Ưu giả. Mặc dù khổ nhục kế đôi lúc bất đắc dĩ đành phải dùng tới, nhưng hiệu quả của nó thì khá tốt, chỉ có như thế này hoàng thượng mới không nảy sinh nghi ngờ.

Nguyên Mộ trừng mắt nhìn tiểu thái giám dám coi thường cái chết trước mặt, kiếm trong tay hắn khẽ chuyển động rồi đâm xuyên thẳng vào người Tiểu Hoa Tử. Đồng thời, hắn dùng khinh công bay qua người Ngọc Châu đang đứng chắn trước mặt Nguyên Vô Ưu, tim hắn có chút dao động, Nguyên Vô Ưu quả là người có bản lĩnh không nhỏ, lại có thể khiến nhiều người vì nàng ta mà trung thành thề chết.

“Tiểu Hoa Tử...” Thấy Tiểu Hoa Tử bị đâm trúng một nhát, Diệp Tuyết trợn trừng mắt.

Lộc cộc, lộc cộc... tiếng vó ngựa từ xa bất ngờ truyền đến. Theo bản năng, Quý tri châu dùng ánh mắt đờ đẫn, rã rời của mình ngước lên nhìn khung cảnh xung quanh. Vừa nhìn thấy một đội quân mặc giáp sắt hùng dũng đang phi ngựa lao về phía bọn họ, đáy mắt ông ta liền hiện lên sự mừng rỡ, cũng không quan tâm đến lễ nghi gì nữa mà ra sức gào thét: “Bảo vệ công chúa, bảo vệ công chúa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.