Đây là một căn phòng rất nhỏ, hơn nữa lại cực kì sơ sài với hai cửa ra vào trước và sau, bất luận là trong phòng hay bên ngoài đều vô cùng giản đơn. Ở gian ngoài, chỉ kê một bộ bàn ghế đơn giản dùng để uống trà cùng một số vật dụng khác.
Tuy nhiên giá sách lại gần như không còn chỗ trống, trên bàn đọc sách lớn có đầy đủ văn phòng tứ bảo bút, giấy, mực, nghiên, không có vật nào không toát lên vẻ tinh xảo và hoàn mỹ, dường như thoát ly hẳn khỏi căn phòng này.
Nhưng điều quan trọng nhất làm căn phòng không hài hòa lại là chiếc giường gỗ nhỏ hẹp kia được phủ lên một chiếc chăn tơ tằm ấm áp. Nơi mỗi góc tường đều đặt một lư hương chạm khắc tinh xảo phi phàm, trên tường dán không ít những bức tranh chữ. Hơn nữa, những bức họa này đa phần đều là tuyệt bút của các bậc thầy thư pháp, được lưu truyền qua nhiều thế hệ và triều đại.
Quả thực, sự xuất hiện của những bức tranh chữ này đã làm tăng thêm sự tao nhã và thâm thuý cho gian phòng tưởng chừng đơn sơ này. Đồng thời, nó cũng khiến căn phòng bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt và một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Người đàn ông trẻ tuổi với dáng dấp của một thư sinh bước vào phòng, hắn mặc y phục màu trắng, mái tóc đen nhánh, dáng người cao gầy, gương mặt thuần khiết, ngũ quan tinh tế, trang phục lẫn cách ăn mặc của hắn nhìn thật hài hòa với căn phòng.
Nhưng người đàn ông phía sau kia lại đội mũ vàng, y phục gấm ngọc sang trọng, không giàu sang thì cũng vô cùng cao quý.
Người đàn ông mặc y phục lụa là kia có gương mặt anh tuấn, lại sở hữu vóc dáng cao ráo cường tráng khiến ai gặp cũng sẽ ấn tượng không thể quên.
Nhìn cử chỉ và thần thái của người đàn ông này, hoàn toàn có thể kết luận được rằng, hắn không xa lạ gì với nơi đây bởi hắn không hề tìm ghế lớn hay ghế nhỏ mà trực tiếp ngồi lên chiếc giường cũ kĩ kia, dường như vốn dĩ hắn căn bản hiểu rõ trong phòng không có mấy thứ ấy.
Hắn khoanh hai tay đặt sau gáy rồi ngả người ra sau, sau đó nhìn chằm chằm trên trần nhà một lúc, mới chuyển tầm mắt về phía người đang ngồi trước bàn sách.
“Tam hoàng đệ, đệ nói thử xem, nước Sở bỗng dưng nghĩ ra một vở tuồng hòa thân như thế này, rốt cuộc là có ý đồ gì đây?”
Người đàn ông mặc ý phục màu trắng làm như không nghe thấy.
“Phụ hoàng vui vẻ bằng lòng kết thân trở thành đồng minh với nước Sở, huynh không nghĩ rằng người lại đồng ý ngay lập tức như vậy. Hơn nữa, người lại còn chấp thuận gả Lam Nhi đi nữa chứ.”
Người đàn ông mặc y phục màu trắng vẫn tiếp tục lật sách, xem sự tồn tại của hắn như không khí.
“Dã tâm của nước Sở chưa bao giờ là đủ, bàn tay Sở Tuyệt không biết đã dính bao nhiêu máu tươi của quân binh nước Chu ta. Hắn làm sao lại có thể đột nhiên chạy đến đây muốn hòa thân với nước Chu được? Chuyện này nhất định là có vấn đề.”
Nhận ra bản thân đang trong tình thế nói mà chẳng ai thèm lắng nghe, hắn - cũng chính là thái tử nước Chu hết sức bất bình cùng tức giận đứng bật dậy, sau đó trực tiếp vươn tay cướp lấy quyển sách trong tay người đàn ông mặc y phục màu trắng - cũng chính là Tam hoàng tử nước Chu.
“Tam hoàng đệ, nếu đệ còn dám coi ta là người vô hình thì kể từ hôm nay, ta sẽ một ngày ba bận đến tìm rồi làm phiền đệ tới chết.”
Người đàn ông mặc y phục màu trắng nhìn quyển sách bị Chu Chu Sắc cướp đi, chân mày khẽ nhướng lên...
“Đừng có cười với ta, ta không bị mắc lừa nữa đâu.” Đường đường là thái tử nước Chu, hắn lại ba chân bốn cẳng leo phắt lên giường, bày ra một bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, quyển sách trong tay lại vẫn giữ chặt không buông.
Người đàn ông mặc y phục màu trắng cúi xuống rồi khẽ lắc đầu, lại thuận tay rút ra một quyển sách trên giá, từ tốn lật trang đầu tiên rồi bắt đầu đọc.
Đợi thật lâu vẫn chưa nghe thấy người kia lên tiếng, Chu thái tử mở mắt ra, lại chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Chu, Thanh, Sắc, đệ có tin bây giờ ta đi bẩm báo với phụ hoàng tìm cho đệ một công việc không, để đệ khỏi mơ tưởng sẽ được trải qua những ngày tháng yên tĩnh nữa nhé.”
Tam hoàng tử Chu Thanh Sắc – người tồn tại như người vô hình ở nước Chu, nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ và uy hiếp của Chu thái tử, hắn mỉm cuời: “Nước Sở hòa thân, không có gì không tốt cả.”
Khóe miệng Chu Thanh Sắc khẽ giương lên, nửa cười nửa không nói: “Thái tử vẫn chưa thử, sao có thể biết phụ hoàng sẽ không đáp ứng cơ chứ?”
“Nhưng... nhưng mà ta... nếu là vì Lam Nhi mà từ chối hòa thân với nước Sở, thì chẳng phải là khiến cho dân nước Chu rơi vào chiến tranh loạn lạc hay sao? Ngộ nhỡ...” Chu thái tử bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Một Sở Tuyệt nhỏ bé lại có thể khiến thái tử nước Chu phải sợ hãi đến như vậy, thái tử không cảm thấy bản thân đang đánh mất hết khí chất sao?”
“Một Sở Tuyệt nhỏ bé sao?” Chu thái tử trợn tròn mắt, sau hồi lâu lại mang giọng điệu chế giễu nói: “Tam hoàng đệ khẩu khí cũng thật lớn. Cứ cho là Tam hoàng đệ có sống ở nơi hang cùng ngõ hẹp thì cũng không thể không biết, trong mười năm gần đây, chúng ta và nước Sở đã trải qua không ít cuộc tranh đấu lớn nhỏ, tuy nhiên không một lần nào chúng ta có thể dễ dàng đánh lui được nước Sở. Sở Tuyệt nổi tiếng dụng binh như thần, được ca tụng là một Chiến Thần vương, sự tồn tại của hắn khiến quân đội ta nghe thấy liền phải run sợ, đã là sự thật không thể tranh cãi rồi.”