Phượng Kinh Thiên

Chương 159: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn (3)



Lúc ở trong cung, hắn chỉ cần đi tuần tra qua con đường này thì nhất định sẽ trông thấy nàng, nhưng từ ngày chuyển hóa thân bị truyền ra ngoài, nàng chưa từng xuất hiện tại nơi đây. “Tam công chúa đã được sắc phong làm công chúa hòa thân Chiểu Bình rồi.”

“Đúng vậy, đợi sau khi Tam công chúa được gả sang nước Sở, tướng quân của chúng ta có thể xin hoàng thượng ban hôn với Tứ công chúa rồi.”

Hai gã phó tướng sau lưng Tần Hằng đều cười nói trêu ghẹo. Tần Hằng nhướng mày, trầm giọng khiển trách: “Ăn nói xằng bậy gì đó? Bây giờ đang là lúc tuần tra, các ngươi giữ vững tinh thần cho bổn tướng quân.”

Phó tướng trái phải nhìn nhau, dường như hôm nay tướng quân có chút kì lạ, chẳng lẽ tướng quân sợ chuyện hòa thân của Tam công chúa sẽ xảy ra chuyện gì? Cho nên mới phải thận trọng như vậy? Tại một góc lương đình trong ngự hoa viên, Chu Tử Nhi và Chu Bích Nhi đứng trước hành lang nhìn về phía Tân Hằng đang dẫn theo đội tuần tra rời đi. Chu Bích Nhi xoay người ngồi xuống ghế đá, vui vẻ nói: “Tử tỷ tỷ, Chu Lam Nhi giờ phải gả đi nước Sở hòa thân, sau này cũng không còn ai cản trở tỷ cùng Tần đại ca đến bên nhau nữa rồi.”

Chu Tử Nhi đứng bên hành lang vừa định xoay người rời đi, ánh mắt nàng chợt dừng lại nhìn chằm chằm về hướng cũ, khuôn mặt có chút cứng nhắc, vừa rồi... hắn nhìn lương đình giữa hồ sao? Thấy nàng còn đứng đó không động đậy, Chu Bích Nhi cười tươi: “Tử tỷ tỷ, tỷ đừng nhìn nữa, chờ sau khi Tần đại ca thỉnh cầu phụ hoàng ban hôn, tỷ muốn nhìn bao lâu cũng được mà.”

Chu Tử Nhi rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: “Có lẽ hắn cũng không thực sự thích ta.”

“Hả? Tử tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?”

Chu Bích Nhi nghe không rõ lời nàng. “Không có gì.”

Chu Tử Nhi mỉm cười rồi đi đến ngồi đối diện Chu Bích Nhi. “Hừ, đích xuất công chúa thì có gì hay ho chứ. Lần này, nàng ta phải gả sang nước Sở hòa thân, xem nàng ta còn dám lấy thái độ kiêu căng, tự cao tự đại mà đối đãi với những người trong hoàng thất nước Sở nữa hay không.”

Chu Bích Nhi nghĩ tới cái tát do Chu Lam Nhi ban cho, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của nàng thoáng chốc thay đổi, trở nên méo mó. Chu Tử Nhi không lên tiếng, trong đầu nàng đang hồi tưởng lại động tác ngoái đầu ngóng nhận lương đình vừa rồi của Tần Hằng. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn thích nàng, có lẽ ngay cả bản thân Tần Hằng cũng cho rằng như vậy, nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng có cảm giác không chân thực. Trong mắt hắn, nàng không cảm nhận được tình cảm đáng ra nên có, có lẽ hắn đối với nàng giống huynh trưởng quan tâm muội muội hơn. Lúc gặp mặt nàng, Tần Hằng vẫn mãi chỉ chưng ra một vẻ mặt vô cảm duy nhất mà không hề biến sắc. Nhưng lúc hắn ở cùng với Lam muội muội, hắn lại biểu hiện những thần sắc khác nhau, hắn sẽ thiếu kiên trì, sẽ tức giận, sẽ không nhẫn nại... “Tử tỷ tỷ?”

“Hả? Sao cơ?”

Chu Tử Nhi khẽ lên tiếng, lòng dạ nàng cứ để đâu đâu. Chu Bích Nhi kinh ngạc vươn tay huơ huơ trước mặt nàng rồi liên tục hỏi: “Tử tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, sao lại thất thần vậy?”

Chu Tử Nhi cười gượng: “Không có gì, ta chỉ là đang nhớ lại vài chuyện thôi.”

Chu Bích Nhi nhìn nàng là hiểu ngay, vội vàng khuyên nhủ: “Tử tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, Chu Lam Nhi sẽ không quấy nhiễu tỷ cùng Tần đại ca nữa. Sau này, chúng ta sẽ không cần gặp cái bản mặt đáng ghét của nàng ta nữa rồi.”

Tử tỷ tỷ cùng Tần đại ca là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, vậy mà Chu Lam Nhi lại hết lần này đến lần khác quấn lấy Tần đại ca. Cũng may là Tần đại ca đối với tỷ tỷ nghĩa đậm tình sâu, căn bản là huynh ấy không thèm để tâm tới kẻ đáng ghét kia. Lần này, nước Sở đề nghị hòa thân, đây chính là ý trời đã giúp cho Tử tỷ tỷ! Tại Chiến Vương Phủ của nước Sở, Sở "Tuyệt đang cùng quần thần bàn bạc quân tình trong thư phòng thì bị tiếng huyên náo bên ngoài làm gián đoạn. Người có bản lĩnh này, ngoại trừ Cửu công chúa ra thì quả thật không còn ai dám to gan đến thế. “Hôm nay đến đây thôi, tất cả lui xuống đi.”

“Rõ.”

Mọi người đồng loạt đứng dậy chắp tay lui xuống. Không lâu sau, của thư phòng liền bị đẩy ra, Sở Cửu Nhi xách cao thân váy, xồng xộc xông vào, không hề có dáng vẻ của một công chúa. Sắc mặt Sở Tuyệt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lộ rõ vẻ không vui nhìn chằm chằm nàng, bầu không khí trong thư phòng bỗng nhiên rơi vào trạng thái trầm lặng. Sở Cửu Nhi nuốt nước bọt, nhẹ nhàng thả y phục xuống rồi sửa sang lại đôi chút, sau khi xác định mọi thứ đều ổn, nàng mới yểu điệu tiến lên: “Vương huynh, tin đồn đều là giả thổi đúng không?”

Vì chuyện Sở Cửu Nhi gây ra ở nước Đại Nguyên mà nàng vừa trở về đã bị cấm túc, tới tận hôm nay mới có thể bước chân ra khỏi tẩm cung của mình. Nàng cũng không hề nghĩ tới việc mình vừa mới ra ngoài liền nghe được tin tức động trời như vậy. Thất vương huynh của nàng lại muốn cưới công chúa nước Chu? Sở Tuyệt lãnh đạm liếc nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu xếp gọn giấy tờ trên bàn. Thấy hắn như vậy, Sở Cửu Nhi lo lắng bồn chồn đến nỗi không ngừng đi vòng quanh bàn sách lớn: “Vương huynh, huynh thật sự muốn cưới công chúa nước Chu sao? Vậy Nhã tỷ tỷ phải làm sao?”

“Dã Lang, lối Cửu công chúa ra ngoài.”

Theo mệnh lệnh của Sở Tuyệt, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện. Hắn nhìn về phía Sở Cửu Nhi, nhẹ gật đầu: “Cửu công chúa, đắc tội rồi.”

Động tác của Dã Lang không một chút thương hoa tiếc ngọc, hắn chắn ngang trước mặt nàng rồi lôi nàng đi như lôi một miếng vải, thực hiện chính xác mệnh lệnh của chủ tử. “... Chết tiệt, mau buông bổn công chúa ra. Vương huynh, huynh kêu hắn mau thả muội ra.”

Sở Tuyệt không thèm ngước lên. Thấy hành vi bất đạo này của Dã Lang, quản gia Chiến Vương Phủ đang đứng ngoài cửa chỉ đành nhìn bầu trời, giống như trên trời có hiện tượng gì lạ khiến ông phải tập trung tinh thần quan sát. Chứng kiến Dã Lang không chút lưu tình lôi xềnh xệch chủ tử của mình ra, các thái giám, cung nữ cùng thị vệ hầu cận của Cửu công chúa chỉ đành bất lực chạy theo sau, không ai dám lên tiếng phản kháng. Sở Cửu Nhi bị kéo ra ngoài không thương tiếc, ngón tay run rẩy chỉ vào Dã Lang, nàng phẫn hận đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Ngươi... Dã Lang, gan chó của ngươi cũng thật lớn, ngươi... chờ đó.”

“Thuộc hạ cung kính cho công chúa.”

Dã Lang kính cẩn cúi đầu nói. “Ngươi...”

Sở Cửu Nhi giận tím mặt. Nàng thực muốn dạy cho hắn một bài học, nhưng nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Thất vương huynh, cơn tức trong lòng dần dịu xuống. “Ngươi cứ chờ đó, chúng ta đi.”

Sở Cửu Nhi buông một câu đe dọa đầy sự oán hận. Sau đó, nàng xoay người đi với gương mặt xị xuống. Thất vương huynh thật quá đáng, Nhã tỷ tỷ đối với huynh ấy tình sâu nghĩa đậm mà huynh ấy lại muốn kết hôn với công chúa nước Chu. Thử hỏi, chuyện này làm sao Nhã tỷ tỷ chịu nổi? “Công chúa, chúng ta là đang hồi cung phải...”

Cầm Hoàn - thị nữ hầu cận dè dặt hỏi. Không chờ Cầm Hoàn nói hết câu, Sở Cửu Nhi đã tức giận quát lên: “Không về!”

Biết rõ chủ tử nhà nàng đang giận đùng đùng, Cầm Hoàn cũng không dám lên tiếng nữa, nàng chỉ đành thận trọng đi theo sau Sở Cửu Nhi. Sở Cửu Nhi khép hờ mắt, Thất vương huynh lại dám đối xử với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ khiến huynh ấy phải chịu giáo huấn một trận, mẫu hậu nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ huynh ấy một phen. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ôm mặt đau khổ khóc ầm lên rồi nhanh chân nhảy vọt lên ngựa, phi vào trong đám đông “Công chúa...”

Đằng sau Sở Cửu Nhi, đám người hầu cận đều hết sức lo lắng, người thì lên ngựa, kẻ thì ba chân bốn cẳng chạy, tất cả đều chạy theo Sở Cửu Nhi. Ngoảnh đầu liếc nhìn đám người hầu cận đang đuổi theo phía sau, khóe miệng Sở Cửu Nhi nhếch lên, ngay cả đám người này mà cũng không bỏ lại được thì bổn công chúa quá vô dụng rồi. Lần rời cung này, nàng phải trốn đi bao lâu đấy? Ba ngày hay năm ngày?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.