Phượng Kinh Thiên

Chương 163: Muốn lấy hoà thượng (2)



Sở Hồng mỉm cười: “Nhi thần cũng đã lâu không đến thăm mẫu hậu, vừa nghe rằng mẫu hậu cho truyền Thất đệ vào cung, nhi thần cũng đặc biệt đến trước để thăm hỏi người.”

Vinh thái hậu nhẹ nhàng đón lấy chén trà vừa mới pha do thái giám dâng lên, bà khẽ thở dài rồi nói: “Hoàng thượng, ai gia biết tính cách Cửu Nhi ngỗ ngược bất kham, đã khiến huynh đệ con phải nhọc lòng nhiều. Nhưng Cửu Nhi dù có ương ngạnh đến đâu, thì nó vẫn là muội muội máu mủ ruột già của hai huynh đệ con, hai con không phải chỉ cần nhường nhịn Cửu Nhi một chút là được rồi sao? Hà cớ chi cứ phải để Cửu Nhi lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, không vui rồi nổi giận như vậy?”

“Mẫu hậu răn dạy chí phải.”

“Thưa thái hậu, vương gia đến.”

Một vị thái giám tiến đến bẩm báo. Vinh thái hậu đặt chung trà trong tay xuống rồi nói: “Mời hắn vào đi.”

“Bái kiến mẫu hậu.”

Sở Tuyệt tiến vào đại điện, cung kính hành lễ. Nhìn thấy đứa con lạnh lùng như bằng đá đến mức khiến người ta đông cứng, Vinh thái hậu bất giác cảm thấy đau đầu, bà thở dài: “Đứng lên đi.”

Sau khi đứng dậy, Sở Tuyệt liền thờ ơ đứng sang một bên. Thấy hắn hờ hững chẳng mảy may lo lắng hay hổ thẹn chút nào, Vinh thái hậu chau mày, đáy mắt bà lộ ra sự tức giận: “Lần này con lại vì lí do gì mà khiến cho Cửu Nhi nổi giận đùng đùng?”

Sở Tuyệt rũ mắt đáp: “Hồi bẩm mẫu hậu, con đã ra lệnh cho Dã Lang đuổi Cửu Nhi ra khỏi phủ.”

Sở Hồng chẳng nói chẳng rằng mà chỉ khẽ thở dài, Thất đệ rõ ràng biết mẫu hậu hiện giờ đang không vui, đệ ấy không thể đổi cách nói chuyện sao cho mềm mỏng một chút được à? Sao cứ phải nói trắng ra chọc cho mẫu hậu nổi giận như thế? Vinh thái hậu tức giận, hung hăng đập mạnh tay xuống bàn: “Con lại còn dám thẳng thắn bình tĩnh trả lời như vậy sao? Ai gia vẫn còn chưa chết mà các con đã đối xử với Cửu Nhi như thế, vậy thì đến khi ai gia chết rồi, huynh đệ các con có phải vì để bớt bận tâm suy nghĩ mà sẽ thẳng tay tống cổ Cửu Nhi vào lãnh cung hoặc là giam cầm nó trong thiên lao hay không? Sở Hồng rũ mắt, lần này mẫu hậu nổi cơn thịnh nộ không chỉ nhắm vào mỗi Thất đệ, cũng không hẳn do chuyện hắn ra lệnh giam giữ Cửu Nhi nên mới tức giận, mà là thái hậu đang mượn cớ để cảnh cáo hắn. “Xin mẫu hậu nguôi giận, chuyện ra nông nỗi này tuy là do Thất để không phải, nhưng Thất đệ cũng đã phái Dã Lang đi tìm kiếm Cửu Nhi rồi, đúng vậy không Thất đệ: Vinh thái hậu trầm tĩnh liếc nhìn hắn: “Hoàng thượng, đã ba ngày kể từ lúc Cửu Nhi tuỳ hứng bỏ đi, ngay cả ám vệ Cửu Nhi cũng bỏ lại, điều này chứng minh tiểu nha đầu đó đã thực sự nổi giận rồi. Nếu không thì Cửu Nhi cũng sẽ không tuỳ hứng làm vậy.”

Sở Tuyệt từ tốn nói: “Thật ra Cửu Nhi ỷ vào việc được mẫu hậu sủng ái nên mới dám làm cản như vậy...”

“Thất đệ.”

Sở Hồng nhanh miệng cắt ngang lời nói lạnh lùng của Sở Tuyệt. Thế nhưng, những lời Sở Tuyệt muốn nói thì Vinh thái hậu đều đã nghe được hết. Sắc mặt bà lạnh lẽo, tức giận đến nỗi tay run run chỉ thẳng vào mặt Sở Tuyệt: “Ngươi đang chỉ trích ai gia?”

Sở Hồng lên tiếng hoà giải: “Mẫu hậu, Thất để không có ý như vậy.”

“Đó chính là ý mà đệ muốn nói. Nếu muội ấy không phải cậy vào việc dù có gây ra bất cứ chuyện gì cũng đều có mẫu hậu đứng ra bảo vệ, thì sao muội ấy đám càng ngày càng xấc láo như thế được? Muội ấy lại chẳng mảy may có chút dịu dàng, đoan trang mà đáng lẽ con gái gia đình gia giáo nên có.”

Sở Tuyệt không kiêng nể Vinh thái hậu mà thẳng thắn đáp lại. Vinh thái hậu tức nghẹn đến mức bà phải đưa tay lên vuốt vuốt trước ngực cho nguội lửa giận trong lòng xuống, rồi nói: “Ngươi... Ai gia tại sao lại sinh ra đứa con bất hiếu như ngươi cơ chứ? Ngươi... ngươi muốn chọc cho ai gia tức chết mới vừa lòng đúng không?”

Sở Hồng thấy thái hậu nổi trận lôi đình liền vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Trác ma ma đang đứng một bên, biểu ý muốn bà tiến lên giúp thái hậu nguôi giận. Trác ma ma sau khi tiếp nhận ý chỉ của hoàng thượng liền bước lên hầu hạ thái hậu rồi lên tiếng giảng hoà: “Thái hậu xin nguôi giận. Vương gia tuy ăn nói thẳng thừng như vậy, nhưng thực sự trong lòng vương gia cũng rất yêu thương Cửu công chúa, so với chủ tử cũng chẳng kém là bao. Công chúa đã lớn rồi, vương gia ngài ấy làm vậy cũng vì lo nghĩ thay cho công chúa mà thôi.”

“Ngươi đừng có mà nói tốt cho nó, ai gia là mẫu hậu của nó mà nó cũng chẳng xem ra gì, nói gì đến việc thương yêu Cửu Nhi đây?”

“Nô tỳ không hề nói năng xằng bậy. Chủ tử, người thử nghĩ xem, nếu như đổi lại là người khác mà không phải công chúa, vương gia chắc chắn đến nhìn người đó cũng chẳng thèm liếc mắt, cũng chính là nói chỉ có công chúa mới khiến vương gia thương yêu sâu sắc, thương cho roi cho vọt mà.”

“Mẫu hậu, Trác ma ma nói rất đúng, Thất đệ cũng vì muốn tốt cho Cửu Nhi nên mới đối xử với muội ấy như thế mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, Thất để chắc chắn sẽ không thèm đếm xỉa. Nếu không thì mẫu hậu cho rằng chỉ dựa vào ngón võ mèo của Cửu Nhi mà có thể xông vào Chiến Vương Phủ hay sao? Còn không phải do Thất để nuông chiều muội muội từ nhỏ hay sao.”

Gương mặt giận dữ của Vinh thái hậu đến giờ mới dần dịu lại, tuy nhiên lửa giận nơi đáy mắt vẫn như cũ mà trừng mắt nhìn Sở Tuyệt - người đang đứng một bên kia. Sở Hồng đưa mắt ra hiệu cho Sở Tuyệt giữ im lặng. Sau khi chặn lại lời Sở Tuyết định nói xong, Sở Hồng mới tiếp tục lên tiếng: “Mẫu hậu, người thử nghĩ lại xem, so sánh trẫm và Thất đệ thì ai là người tiếp xúc với Cửu Nhi nhiều hơn? Không phải trẫm tự khoe khoang, nhưng so với Thất đệ lạnh lùng như tảng băng thì trẫm vẫn là người tiếp xúc với muội ấy nhiều hơn, đúng vậy không? Tuy nhiên, so trẫm với Thất đệ thì Cửu Nhi từ thuở nhỏ đã thân thiết với Thất đệ hơn, Thất đệ đối với tiểu nha đầu ấy dù có nghiêm khắc hơn nữa, lạnh nhạt hơn nữa thì tiểu nha đầu đó lúc có trò chơi mới, có gì ngon hoặc có gì vui đều không phải sẽ tìm đến Thất đệ đầu tiên sao?”

“Đúng vậy, đây đều là do vương gia đối xử tốt với công chúa, không thì công chúa sao có thể suốt ngày dính chặt lấy vương gia như thế được. Chủ tử, tình cảm giữa huynh muội bọn họ rất tốt, người đừng quá bận lòng nữa.”

Trác ma ma vừa cười vừa nói. Nghe Sở Hồng cùng Trác ma ma kẻ tung người hứng phối hợp cùng giải hoà, nét tức giận trên gương mặt Vinh thái hậu đến lúc này mới dần biến mất, tuy vậy bà vẫn nghiêm khắc phân phó: “Nhanh chóng tìm Cửu Nhi về.”

“Mẫu hậu, người yên tâm, trẫm sẽ lệnh cho Nha Tả đại nhân của Thuận Thiên Phủ tìm...”

Ngay đúng lúc này, ngoài đại điện truyền đến tiếng nói đầy kinh ngạc của thái giám. “Công... công chúa, xin người chờ nổ tài vào bẫm... công...”

m thanh trách mắng truyền đến ngay sát bên đại điện. “Cút ra, còn dám chặn đường bổn công chúa nữa thì bổn công chúa sẽ lấy mạng ngươi.”

Vinh thái hậu nghe thấy giọng nói của Cửu Nhi, liền mừng rỡ đứng dậy: “Cửu Nhi trở về rồi.”

Rất nhanh, Cửu Nhi đã lao đến như tên bắn, có điều sau khi nàng nhìn thấy Sở Hồng và Sở Tuyệt đều đang ở đây thì lập tức dừng bước, gương mặt lộ vẻ ngập ngừng nhìn hai người bọn họ. “Hoàng huynh, Thất vương huynh.”

Sở Hồng cau mày, còn Sở Tuyệt thì mắt tối sầm lại, hai người họ tạo áp lực lộ liễu lên Sở Nhi thế này khiến nàng bỗng càng thêm chột dạ. Tuy nhiên, nàng chợt nghĩ đến nơi này là Từ Diên Cung, mẫu hậu cũng đang ở đây nên nàng dần lấy lại được dũng khí, tấm tình từng chút được thả lỏng, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt không vui của hai người họ nữa mà nhảy bổ vào lòng Vinh thái hậu. “Mẫu hậu, người xem kia, hoàng huynh và vương huynh đều đang trừng mắt với con.”

Vinh thái hậu quét mắt nhìn qua thì liền thấy vẻ mặt không đồng tình của hai huynh đệ họ, bà thầm buông tiếng thở dài khi nghĩ đến những lời Tuyệt Nhi nói vừa nãy, sau đó kéo Cửu Nhi ngồi xuống bên cạnh mình rồi thấp giọng quở trách: “Tiểu nha đầu này, con cũng quá tuỳ tiện rồi, thị vệ cũng bỏ lại mà một thân một mình chạy ra ngoài chơi, lần sau không cho phép con như vậy nữa.”

Sở Cửu Nhi liếc mắt nhìn trộm gương mặt lạnh như băng, không chút biểu cảm của Sở Tuyệt rồi lí nhí trả lời: “Còn không phải vì Thất vương huynh quá đáng ghét rồi sao, lại lệnh cho Dã Lang ném nhi thần ra khỏi phủ. Mẫu hậu à, Thất vương huynh thực sự quá đáng lắm, người phải giáo huấn huynh ấy một trận mới được.”

Trác ma ma nghe thấy câu nói của Cửu công chúa liền thầm cười trộm, nàng lại còn đòi giáo huấn Thất vương gia nữa chứ, vừa rồi chủ tử còn bị Thất vương gia chọc tức đến mức xém chút ngất xỉu kia kìa. Sắc mặt Vinh thái hậu trầm xuống: “Cứ cho là Thất vương huynh của con có không đúng đi chăng nữa thì con cũng không được bỏ mặc sự an toàn của bản thân mà bỏ đi như vậy, thật là quá tuỳ hứng rồi. Lần sau, ai gia không cho phép con làm như vậy nữa.”

Sở Cửu Nhi còn đang bận suy nghĩ điều gì đó, nhưng thoáng thấy Trác ma ma đang đưa mắt ra hiệu cho mình thì chỉ đành đáp một cách không cam tâm: “Con biết rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa là được rồi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.