Phượng Kinh Thiên

Chương 164: Muốn lấy hòa thượng (3)



“Còn không mau xin lỗi Thất vương huynh của con?”

Tuy Tuyệt Nhi luôn làm theo ý mình, nói chuyện lại quá thẳng thắn, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng, ngay cả khi đối mặt với mẫu hậu là bà cũng chẳng mảy may cúi đầu, nhưng trong lòng Vinh thái hậu vẫn hiểu rõ, hắn đều là vì muốn tốt cho Cửu Nhi. Ám vệ bên cạnh Cửu Nhi đều do Sở Tuyệt sắp xếp, vậy mà lần này Cửu Nhi lại dám ra tay với cả ám vệ, đây hẳn là lý do khiến Tuyệt Nhi tức giận nhất! May mà Cửu Nhi vẫn còn biết chừng mực, chỉ làm hai ám vệ kia bất tỉnh chứ không tổn thương gì họ, nếu không thì đứa con trai này cũng sẽ không chỉ giận dữ với mẫu hậu như bà là xong chuyện đầu, e rằng nó sẽ thực sự hung hăng trừng trị Cửu Nhi một phen! Chỉ là chuyện này không thể kéo dài được nữa. “Mẫu hậu...”

“Còn không mau nói?”

Vinh thái hậu nghiệm mặt lại. Có Tuyệt Nhi ở đây, cho dù ép buộc Cửu Nhi ở lại nước Sở thì bà cũng yên tâm. Sở Cửu Nhi thấy tình hình hiện tại thì liền biết rằng mình không thể chống lại chuyện này, đành phải chậm chạp nhích từng bước về phía trước. Nàng không dám nhìn thẳng Sở Tuyệt, giọng nói bé như muỗi kêu: “Thất vương huynh, Cửu Nhi biết sai rồi.”

Sở Tuyệt nhíu mày, vừa định hỏi “Muội đã phát hiện ám vệ và đánh họ bất tỉnh trong im lặng như thế nào?”

thì đã bị Vinh thái hậu nhanh chóng cắt ngang vì sợ hắn lên tiếng quở mắng Cửu Nhi. “Hoàng thượng, tuổi Cửu Nhi cũng đã lớn, chuyện ai gia bảo con để ý, con đã làm đến đâu rồi?”

Sở Cửu Nhi sửng sốt quay đầu lại hỏi: “Mẫu hậu, là chuyện gì thế?”

Ánh mắt Sở Hồng khẽ lóe lên: “Mẫu hậu...”

Vinh thái hậu nheo mắt lại: “Ai gia thấy cháu đích tôn La Kiểm của nhà tả tướng không tệ, chọn hắn đi.”

“Mẫu hậu à, người đang nói gì thế: La Kiếm làm sao?”

Sở Cửu Nhi cảnh giác hỏi. Không phải mẫu hậu muốn ban hôn cho nàng chứ? “Mẫu hậu, trẫm cũng đang định bàn chuyện này với người...”

Lão hoàng đế cáo già của nước Chu đã đồng ý chuyện hòa thân, lại còn đề nghị cầu hôn với nước Sở. Sở Hồng không quá bất ngờ trước thủ đoạn này của hoàng đế nước Chu, chỉ là hắn ít nhiều cũng ngạc nhiên khi nước Chu lại muốn lập công chúa nước Sở làm thái tử phi. Tuy chuyện này khiến Sở Hồng không thể đoán được hoàng đế nước Chu đang tính toán điều gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Vinh thái hậu quả quyết ngắt lời của Sở Hồng: “Hoàng thượng à, ai gia không có trưng cầu ý kiến của con, thế nên con không cần nói gì cả mà cứ làm theo là được.”

Bà tuyệt đối sẽ không cho phép Cửu Nhi hòa thân, đừng tưởng bà ở hậu cung thì chuyện gì cũng không biết. Tuyệt Nhi vốn vô tâm với nữ nhi nên hắn có thể lấy công chúa nước Chu vì sự nghiệp quốc gia, nhưng suy cho cùng Tuyệt Nhi vẫn là đàn ông, sau này nếu gặp được người mình vừa ý thì chỉ cần cưới thêm vào phủ là được. Nhưng Cửu Nhi thì khác, Cửu Nhi là con gái, cưới gả là chuyện chung thân đại sự của nàng. “Mẫu hậu, hoàng huynh, rốt cuộc hai người đang nói gì thế? Sao con nghe không hiểu?”

Sở Cửu Nhi hỏi trong nghi ngờ. Sở Tuyệt đứng ở bên cạnh vẫn lạnh như băng, hắn tựa hồ chẳng thèm để mắt đến cảnh tượng trước mặt mình. Vinh thái hậu nhìn đứa con gái mê mê tỉnh tỉnh của mình, trong lòng chợt có chút giá lạnh. Hồng Nhi là huynh trưởng của Cửu Nhi, nhưng không thể thay đổi sự thật hắn cũng là đế vương, Hồng Nhi lại muốn gả Cửu Nhi đi chỉ để đổi lấy lợi ích quốc gia. Là một người mẹ, lòng bàn tay mu bàn tay của bà đều là thịt, ai cũng quan trọng như nhau. “Cửu Nhi à, La tướng là nguyên lão của hai đời vua, lại giữ chức tả tướng. Còn La Kiểm tuy trẻ tuổi nhưng lại đây triển vọng, cũng không phải kẻ ăn chơi trác táng. Nếu con gả cho hắn thì mẫu hậu cũng an lòng.”

“Gì chứ? Gả con cho La Kiếm?”

Sở Cửu Nhi hoảng hốt trừng to đôi mắt. Thấy Vinh thái hậu khăng khăng nói ra suy nghĩ của mình, Sở Hồng thoáng chốc trầm mặc, sau đó hắn khẽ nói: “Mẫu hậu, có trẫm và Thất vương đệ ở đây, dù cho gả đến nước Chu, Cửu Nhi nhất định sẽ không phải chịu nửa phần uất ức.”

Sở Cửu Nhi bất chợt quay sang nhìn Sở Hồng, nàng chỉ cảm thấy choáng váng, trong đầu là một mảng trống rỗng. Giờ phút này đây, bầu trời mà nàng hằng dựa vào để sinh tồn đang ầm ầm sụp đổ. Vinh thái hậu đanh mặt lại: “Hoàng đế, ai gia đã từng nói, hôn sự của Cửu Nhi không phải do con quyết định, cho dù gả cho thái tử của nước Chu, ai gia cũng không đồng ý, con có hiểu không?”

Cả đời bà chỉ có một đứa con gái này thôi, lại là đứa nhỏ nhất, làm sao bà đành lòng hy sinh cuộc đời nàng? Sắc mặt Sở Hồng trở nên căng cứng, nhưng rồi lại thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vinh thái hậu, cuối cùng hắn cũng không lên tiếng nữa. Thấy hắn im lặng, Vinh thái hậu mới rũ mắt nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ai gia sẽ hạ ý chỉ để La gia tổ chức hôn lễ sau mùa thu.”

“Không... con không đồng ý.”

Sở Cửu Nhi bỗng nhiên hét toáng lên. Sở Tuyệt lạnh lùng dõi theo nàng, lẽ nào Cửu Nhi thực sự muốn gả đến nước Chu? Vinh thái hậu thì kinh ngạc nhìn Sở Cửu Nhi, bà nghiêm giọng hỏi: “Cửu Nhi, con đang nói gì thế?”

Dù nàng có muốn gả đến nước Chu làm thái tử phi, bà cũng sẽ không đồng ý. Nét mặt của Sở Hồng dịu xuống: “Cửu Nhi cũng nghĩ rằng gả đến nước Chu...”

Sở Cửu Nhi thẩn thờ cắt ngang hắn, nàng lạnh lùng nói: “Muội đã có người mình thích, cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài hắn. Nếu mọi người ép gả muội cho thái tử nước Chu hoặc La Kiếm, muội... muội sẽ chết cho mọi người xem.”

“Cái gì?”

Vinh thái hậu sửng sốt bật dậy, ngay cả Sở Tuyệt và Sở Hồng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khiếp sợ. Sở Cửu Nhi rũ mắt, gương mặt nàng tái nhợt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Giờ phút này, Cửu Nhi mới biết được sự tự cho là đúng của mình đúng đắn đến nhường nào. Dù Nhị ca của muội là đương kim hoàng đế, Thất ca là Chiến Thần vương thì làm sao? Đối với mọi người, Cửu Nhi vẫn chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng hoặc hy sinh bất cứ lúc nào, chứ không phải là muội muội của các huynh.”

“Hỗn xược.”

Ánh mắt Sở Hồng tối sầm lại, tuy hắn không lớn giọng nhưng vẫn toát lên sự oai nghiêm. Sở Tuyệt thì vẫn lãnh đạm như cũ, dường như hắn chẳng thèm để ý đến lời của Sở Cửu Nhi. Nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi, không ai nhìn thấy đáy mắt của hắn bởi vì câu nói ấy mà hiện lên nỗi phức tạp. Vinh thái hậu lạnh lùng nhìn Sở Hồng: “Uy nghiêm của hoàng đế lớn thật. Nếu ai gia không có mặt, có phải hoàng đế đã ra lệnh trị tội Cửu Nhi rồi không?”

Sắc mặt Sở Hồng hòa hoãn lại: “Mẫu hậu, trẫm không có ý này.”

Gương mặt kiêu căng bốc đồng của Sở Cửu Nhi bỗng hiện lên sự chua xót khi chứng kiến tình cảnh trước mắt mình. Uổng công nàng vẫn luôn vênh váo, đắc chí tự cho mình cao quý hơn người khác, để rồi bây giờ nàng mới hiểu ra sự thật cay đắng này. Hóa ra, so với Nguyên Vô Ưu bị giam cầm ở nước Đại Nguyên, cùng Chu Lam Nhi bị nước Chu bắt đi hòa thân, nàng cũng chẳng khác biệt là bao. Xuất thân tôn quý thì thế nào? Được sủng ái cùng vẻ vang thì đã ra sao? Đến cuối cùng, nàng cũng giống họ, không thể nắm chặt vận mệnh của mình trong tay. “Cửu Nhi, người con thích là ai? Nói cho mẫu hậu biết đi, mẫu hậu nhất định sẽ làm chủ cho con.”

Vinh thái hậu thấy con gái mình bị tổn thương, trong lòng bà rất nhức nhối. Bất luận xuất thân có cao quý thế nào, thì đến lúc kết hôn cũng phải giống với những cô gái bình thường trong thiên hạ, không thể tự lựa chọn cuộc đời của chính mình. Vinh thái hậu cũng đã từng phải chịu đựng nỗi đau ấy, vì thế sau khi sinh ra Cửu Nhi, bà đã thề rằng, tuyệt đối sẽ không để Cửu Nhi trở thành một quân cờ. Sở Cửu Nhi lắc đầu rồi lùi về phía sau, nàng biết mình đã kiêu căng tùy hứng mặc dù nàng vẫn luôn cho rằng mình có tư cách để làm như vậy. Nàng vội vã trở về cung là bởi muốn nói cho mẫu hậu chuyện nàng đã gặp được một người khiến nàng yêu từ ánh nhìn đầu tiên. Nhưng sau khi gấp gáp trở về, thứ nàng nhận được lại là gì? Chính là nỗi đớn đau như trời đất sụp đổ. Sở Cửu Nhi không biết rằng, hóa ra hoàng huynh và vương huynh của nàng đã sớm tính toán gả năng cho nước Chu xa xôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.