Phượng Kinh Thiên

Chương 166: Thanh lý môn hộ (2)



Tần Hằng luôn nghĩ rằng mình thích Tứ công chúa bởi nàng vốn rất dịu dàng nhu mì, lại am hiểu lòng người. Những lúc ở bên nàng, hắn cảm thấy rất thoải mái, không hề có một chút gánh nặng nào. Nhưng tại sao giờ phút này đây, khi nghe Chu Lam Nhi nói sinh lão bệnh tử của nàng đều sẽ ở nước Sở, vĩnh viễn sẽ không trở về nước Chu, trái tim của hắn lại đau nhức khó chịu đến thế? Chu Lam Nhi không muốn bản thân động lòng một lần nữa, nhưng sau khi nghe lời phủ nhận của Tần Hằng khiến nàng không thể làm ngơ. Bất chợt, một sự chờ mong mơ hồ lại dấy lên trong lòng nàng, vì không nhịn được mà nàng phải quay đầu lại nhìn thật sâu vào Tấn Hằng: “Ta cứ tưởng, người vui vẻ nhất chắc chắn phải là Tần tướng quân đây.”

Tần Hằng chậm rãi lắc đầu: “Không phải đầu... Ta không có.”

Chu Lam Nhi lẳng lặng nhìn hắn, không có sự kiêu kỳ của ngày trước, cũng không có khí thế mạnh mẽ, nàng giờ đây chỉ nở một nụ cười ảm đạm. “Ngươi đồng cảm cũng được, thương hại cũng chẳng sao, nhưng ta cảm thấy rất được an ủi khi nghe người nói thế.”

Dù cho Tần Hằng chỉ đang đồng cảm với nàng, thì nàng cũng đã vui lòng. Hai người đứng cách xa nhau vài bước, dường như đây là lần đầu tiên Tần Hằng nhìn thẳng nàng một cách nghiêm túc đến vậy. Hắn không ngờ rằng, hóa ra gương mặt của nàng cũng sẽ tái nhợt như thế, cũng sẽ mỉm cười hờ hững như thế, dáng vẻ này hoàn toàn khác với Tam công chúa kiêu ngạo, mạnh mẽ trong trí nhớ của hắn. Tần Hằng chợt cảm thấy trái tim mình như đang bị ai đó cầm vật nhọn khẽ đâm vào, khiến hắn đau đớn âm ỉ. Hóa ra, hắn chưa bao giờ biết rằng, nàng cũng sẽ mong manh và yếu ớt đến vậy. “Thật xin lỗi...”

Tại sao trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngạo mạn cùng sự mạnh mẽ của Chu Lam Nhi, lại không hề nhìn thấy sự yếu đuối của nàng? Tại sao... phải đợi đến khi mọi chuyện đã không thể cứu vãn, hắn mới phát hiện thì ra mình đã làm tổn thương nàng. Chu Lam Nhi ngẩn ra: “Tại sao phải nói xin lỗi?”

Tần Hằng cũng sững sờ, ánh mắt hắn có chút né tránh, sau đó cúi đầu nói: “Không...”

Hắn đã làm gì có lỗi với nàng chứ? Sáu năm nay, chẳng phải là nàng không ngừng dây dưa quấy rầy hắn sao? Người nên nói xin lỗi phải là nàng mới đúng, tại sao lại trở thành hắn? Chu Lam Nhi lặng lẽ dõi theo Tần Hằng, rồi nàng bất chợt ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn nữa: “Đây mới là lý do chính khiến người đến đây tìm ta phải không? Để xin lỗi ta?”

Tần Hằng mở miệng nhưng lại không lên tiếng, hắn phải nói gì đây? Nói rằng đợi đến lúc hắn mất đi nàng, hắn mới biết được chẳng những mình không ghét nàng như hắn đã nghĩ, trái lại còn... trái lại còn dấy lên cảm giác giấy dụa không thể xem nhẹ và lo lắng đến ăn ngủ không yên khi nghe nàng phải hòa thân ở nước Sở? Bỗng nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên đánh gãy bầu không khí trầm lắng của hai người: “Một mình ngươi đây làm gì thế?”

Tiểu Đậu thầm rủa một tiếng rồi vội vã bước đến hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Tứ công chúa, Ngũ công chúa.”

Chu Tử Nhi liếc nhìn Tiểu Đậu, tầm mắt lướt qua nàng rồi dừng trên hai người đứng cách đó không xa, sắc mặt nàng bỗng trở nên nghiêm trọng. “Tử tỷ tỷ, làm sao thế... Lại là nàng ta, nàng ta đã sắp hòa thân đến nơi rồi, còn ngăn đón Tần đại ca nữa.”

Vừa dứt lời, Chu Bích Nhi liền vội vàng xông về trước. Tiểu Đậu tức giận lẩm bẩm: “Công chúa của chúng ta không có ngăn Tần tướng quân lại đầu, lần này là Tần tướng quan đến tìm công chúa mà.”

Gương mặt Chu Tử Nhi chợt cứng đờ khi nghe Tiểu Đậu nói thế. “Tần đại ca.”

Chu Bích Nhi chạy đến bên cạnh Tần Hằng rồi nhìn về phía Chu Lam Nhi với ánh mắt cảnh giác, giống như Chu Lam Nhi đã làm chuyện gì đáng căm giận lắm. Không để tâm đến ánh mắt cảnh giác của Chu Bích Nhi cùng Chu Tử Nhi đang từ từ bước đến, Chu Lam Nhi thản nhiên nói: “Bản lĩnh của hai vị muội muội thật là lớn, mỗi lần bản công chúa và Tần tướng quân dừng lại trò chuyện đôi ba cầu, hai vị muội muội đều sẽ xuất hiện kịp thời.”

Chu Tử Nhi nghe thấy thế thì khẽ khựng lại, nhưng rồi vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì mà tiến về trước. Lúc này, nàng không đến bên cạnh Tần Hằng, mà là đứng cạnh Chu Lam Nhi. Ánh mắt của Chu Lam Nhi lướt qua Tần Hằng, rồi dừng lại trên người Chu Tử Nhi đang đứng cạnh mình, nàng cười nhạt nói: “Hóa ra... Tần tướng quân xin lỗi ta là vì Tử muội muội.”

Chu Bích Nhi vừa bất ngờ, vừa xúc động nhìn Tần Hằng: “Tẩn đại ca, thì ra huynh là vì Tử tỷ tỷ.”

Tần Hằng lắc đầu, hắn xin lỗi không phải bởi vì Tứ công chúa, mà là bởi vì hắn và Chu Lam Nhi. Chu Bích Nhi lặng lẽ nhìn lướt qua hai người, nàng cảm thấy bầu không khí giữa Tần Hằng và Chu Lam Nhi có chút kỳ lạ, lẽ nào nàng đã đến chậm một bước, Tần Hằng đã nói gì đó với Chu Lam Nhi rồi? “Chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng được. Đối với Tần tướng quân, tình cảm trong sáu năm nay của bản công chúa là quấy nhiễu, là bất đắc dĩ, là chán ghét. Từ đầu đến cuối, nếu tình cảm của bản công chúa cũng chỉ là chuyện đơn phương của một mình bản công chúa, tại sao Tần tướng quân lại phải vì đồng cảm thương hại mà cảm thấy có lỗi chứ?”

Chu Bích Nhi nghe vậy liền cười khẩy: “Lam tỷ tỷ à, bây giờ tỷ đã được phong làm Chiều Bình công chúa rồi đó, xin tỷ hãy nhớ rõ thân phận của mình đi, đừng có quấn lấy Tần đại ca gây mất mặt nữa, cũng đừng vọng tưởng dùng thủ đoạn ti tiện để chia rẽ tình cảm của Tử tỷ tỷ và Tần đại ca. Hai người họ mới là một cặp trời sinh, tỷ hãy hết hy vọng thôi.”

“Bích Nhi muội muội, muội đừng hiểu lầm nữa, Tần đại ca và Lam tỷ tỷ chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.”

Chu Tử Nhi bước lên kéo Chu Bích Nhi và nhẹ nhàng nói. Khóe môi Chu Lam Nhi khẽ cong lên một cách đầy phê phán: “Bản công chúa vẫn luôn không hiểu, tại sao Tần tướng quân nghiêm túc, chính trực lại thích cô gái làm ra vẻ nhu mì như Tử muội muội đây. Nhưng bây giờ, có lẽ ta đã hiểu đôi chút rồi. Trong mắt của đàn ông chỉ có thể nhìn thấy điểm tốt của người mình thích, cho dù nàng ta không tốt, thì người đàn ông ấy cũng sẽ cảm thấy cực kỳ tốt.”

Tần Hằng mấp máy môi, hắn muốn nói rằng không phải vậy đầu nhưng cổ họng của hắn lại thắt chặt đến nhức nhối, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, thật đáng buồn biết bao? Đến cả lòng mình hắn cũng chẳng thể nhìn thấu được, tới tận bây giờ mới tỉnh ngộ thì đã quá trễ rồi. “Cái gì mà làm ra vẻ nhu mì? Chu Lam Nhi, tỷ có ý gì chứ?”

Chu Bích Nhi thở hổn hển rồi trùng to đôi mắt nhìn Chu Lam Nhi, sau đó quay sang Tân Hằng nói: “Tần đại ca, huynh đừng để ý tỷ ấy, nếu tỷ ấy dám ngăn đón huynh, muội... sẽ đi bẩm báo phụ hoàng.”

“Bích Nhi muội muội, tỷ tin chắc Lam tỷ tỷ không có ác ý đầu, muội đừng giận mà.”

Chu Tử Nhi mỉm cười hòa giải, nhưng nụ cười của nàng trông vô cùng gượng gạo. Chu Lam Nhi cười lạnh: “Hai vị muội muội à, trong một tháng tiếp theo, nếu gặp được bản công chúa thì tốt nhất là nên đi đường vòng nhé, vì lỡ như tâm trạng của bản công chúa không tốt, có khi sẽ giận chó đánh mèo cũng không chừng. Hai muội cũng biết mà, bản công chúa có tư cách, cũng càng có năng lực làm được những chuyện này.”

“Tỷ đang uy hiếp chúng ta sao?”

Chu Bích Nhi cảnh giác lùi xuống một bước trốn sau lưng Tần Hằng. Chu Lam Nhi khẽ hất cằm tỏ thái độ ngạo mạn: “Làm gì có, bản công chúa chỉ đang chân thành khuyên bảo các người, đặc biệt là người đó Chu Tử Nhi. Tuy bản công chúa thua ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi có thể diễu võ dương oai trước mặt bản công chúa. Vì tương lai của người và Tần tướng quân, trong một tháng tiếp theo, tốt nhất là người nên sống an phận, đừng lại quấy rầy ta, cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không thì bản công chúa có rất nhiều cách để trừng trị các ngươi. Đừng quên rằng, hồn sự của các ngươi còn nằm trong tay mẫu hậu ta, chỉ cần ta không vui...”

Trong thoáng chốc, sắc mặt của Chu Tử Nhi bỗng trắng bệch, đến một giọt lệ trên khóe mắt cũng không dám rơi. Nàng tràn đầy hi vọng nhìn về phía Tần Hằng, nhưng Tần Hằng lại vẫn luôn ngơ ngác dõi theo Chu Lam Nhi. Chu Bích Nhi không đủ sức lực, nhưng thấy Chu Tử Nhi bị bắt nạt đến mức ngay cả khóc cũng không dám khóc, nàng ta không nhịn được mà quát lên: “Tỷ... tỷ cứ luôn khiến người ta căm ghét như thế.”

Chương 167 TRIỆU KIẾN THÁNH TĂNG (1) “Tiểu Đậu, chúng ta đi.”

Chu Lam Nhi chẳng thèm đếm xỉa đến ba người họ nữa mà xoay người rời đi. “Vâng, thưa công chúa.”

Tiểu Đậu hung hăng liếc xẻo Tần Hằng. Ban đầu, nàng cho rằng tên tướng quân họ Tần kia sẽ khiến công chúa vui lên một chút, ngờ đầu hắn lại khiến tâm trạng công chúa càng tồi tệ hơn. “Không phải vậy.”

Tần Hằng chợt lớn tiếng nói. Chu Tử Nhi cùng Chu Bích Nhi rất đỗi kinh ngạc nhìn Tần Hằng, nhưng hắn lại chẳng để tâm đến hai người họ, mà chỉ nhìn trân trân vào bóng lưng của Lam Nhi rồi lặp lại thêm một lần nữa: “Không phải vậy đâu...”

Chu Lam Nhi đã chẳng thể kìm chế được những giọt lệ sắp trào ra khóe mi, nàng để mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi. Bây giờ, nàng chỉ muốn lập tức hồi cung, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy gương mặt của hắn, cũng chẳng dám đối mặt với hắn thêm một lần nào nữa. Nàng sợ... sợ sẽ lại không thể khống chế được bản thân, sợ chính mình sẽ tan vỡ mất. Hắn sao lại có thể tàn nhẫn đến nhường này? Đợi đến giây phút nàng chấp nhận buông tay hắn, giây phút mà nàng đã cam chịu nhận thua trước số phận thì hắn mới thôi không né tránh nàng, mới biết xem trọng tình cảm của nàng. Nàng sao lại có thể yêu hắn một lần nữa đây? Nàng không biết! Phải, nàng hiểu, nàng hiểu rất rõ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến người đàn ông này thì nàng đều hiểu, nàng hiểu đến từng hành động và cử chỉ của hắn. Thậm chí, chỉ là sự thay đổi rất nhỏ trên gương mặt hắn, nàng cũng đều hiểu rõ. Bởi vì nàng đã luôn thật tâm, thật ý mà quan tâm hắn đến như vậy đó. Định Dương, nước Đại Nguyên. Đệ Ngũ gia được trang hoàng bằng những chiếc đèn lồng và những dải lụa màu sắc vô cùng sặc sỡ, nơi đây đang bày trí một đại tiệc thực sự long trọng. Ngày mai chính là đại thọ bảy mươi của lão thái gia - gia chủ của Đệ Ngũ gia, thế nhưng không khí trong đại sảnh tại thời điểm này, hoàn toàn không hoà hợp chút nào với bầu không khí vui vẻ xung quanh. Giờ phút này đây, toàn bộ đại sảnh đã bị bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo và u ám, khiến những người bên trong đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, dường như bị áp lực đè nén. Lục lão gia là người tới sau cùng, ông quan sát những người đã yên vị trên ghế từ sớm, trừ người đến trễ là lục lão ông ra, thì toàn bộ những người có tiếng nói nhất trong Đệ Ngũ gia đều đã có mặt đầy đủ. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt mỗi người dường như đều đang che giấu điều gì không muốn nói ra. Ngay cả người của tứ phòng và thất phòng* cùng hợp tác với ông trong thời gian gần đây, họ cũng đều né tránh không dám nhìn thẳng vào ông. (*) Tứ phòng và thất phòng: ý chỉ các nhánh chi trong gia phả của gia tộc. Tứ phòng là nhánh chi thứ 4, thất phòng là nhánh chi thứ 7. Lục lão gia có chút chột dạ, lẽ nào thoả thuận giữa ông và Vũ Văn gia đã bị những kẻ này phát hiện? Không thể nào như vậy được, hôm qua ống mới từ Vũ Văn gia trở về đây mà? Hơn nữa, việc kí kết thoả thuận với Vũ Văn gia là hoàn toàn bí mật, đến cả Chiếu Nhi, ông cũng giấu kín. “Gia chủ tới.”

Lão quản gia dìu lão thái gia bước vào. Mọi người lập tức đều đứng dậy hành lễ. Đợi đến khi lão thái gia ngồi xuống vị trí chủ vị, những người đứng phía dưới mới lại ngồi xuống vị trí cũ. Lục lão gia vừa ngồi vào chỗ, liền bị lời nói của lão thái gia làm cho kinh động ngây người. “Ngày hôm nay, triệu mời mọi người đến đây, chính là muốn ở trước mặt mọi người thanh, lí, môn, hộ.”

Bốn chữ thanh lý môn hộ vừa được thốt ra, gương mặt những người đang ngồi bên dưới liền biến sắc. Mọi người rất đỗi kinh ngạc nhưng đều giữ yên lặng không hề lên tiếng. Mí mắt Lục lão gia giật giật liên hồi, trong lòng ông cảm thấy vô cùng bất an. Ông muốn lên tiếng, thế nhưng nhìn xung quanh mọi người hai bên trái phải đều một mực trầm mặc không nói gì, ông ngập ngừng tiến lên trước: “Gia chủ, chuyện... chuyện này là như thế nào đây? Thanh lý môn hộ cái gì?”

Lão thái gia lạnh lùng liếc nhìn Lục lão gia, rồi lên tiếng đáp: “Hỏi cũng thật khéo. A Hạo, đem thứ con đang cầm trong tay đưa cho các vị thúc bá chuyền tay nhau đọc đi.”

Đến lúc này, Lục lão gia mới kinh ngạc phát hiện, thì ra Đệ Ngũ Hạo đã ở trong đại sảnh từ khi nào rồi. Thế nhưng, việc ông ta đang suy nghĩ bây giờ không hề liên quan đến Đệ Ngũ Hạo, mà chính là... chuyện lão thái gia gọi là thanh lí môn hộ. Không phải Lục lão ông có tật giật mình, mà do ông vừa thoả thuận xong với Vũ Văn gia mà giờ đây, gia chủ lại đưa ra phương thức thanh lý môn hộ này. Lục lão gia bỗng cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt, không lẽ... Vũ Văn gia chẳng qua chỉ là một cái bẫy không hơn không kém, một cái bẫy được giăng ra để lừa cha con ông sa chân vào trong hay sao? Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đọc thứ mà Đệ Ngũ Hạo đưa đến, ai ai cũng hết sức căm phẫn trừng mắt nhìn chằm chằm Lục lão gia, đến cả tứ phòng và thất phòng cũng thầm lắc đầu. Lục lão gia cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên, không thể đợi đến lúc tờ giấy kia chuyển đến tay mình, ông đã bật dậy giựt phắt nó về rồi cúi đầu đọc lấy đọc để. Sau khi nhìn rõ nội dung được viết trong đó, những tờ giấy mỏng manh nhẹ nhàng trượt khỏi tay ông, rơi xuống dưới sàn nhà. Lão thái gia đập mạnh cây gậy hình đầu rồng trong tay xuống nền nhà lát đá xanh, ông tức đến mức thở phì phò, nói không ra hơi: “... Ta... Ta thật không thể... thể ngờ được ngươi... người lại có thể dễ dàng đem gia tộc này dâng cho kẻ khác. Ngươi...”

“Gia gia, người đừng nóng nảy, tức giận quá sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”

Đệ Ngũ Hạo lo lắng tiến lên nói. Hắn biết gia gia đã thực sự nổi trận lôi đình, chính hắn cũng chẳng thể ngờ rằng, Lục đường bá lại có thể đem một nửa đường vận tải đường thuỷ ở hạ lưu sông Định Dương giao cho kẻ khác. “Lục tiểu tử, đây quả thực chính là bằng chứng đanh thép không thể chối cãi. Ngươi... ngươi sao có thể đem đường vận chuyển đường thuỷ của chín huyện mà giao toàn bộ cho Vũ Văn gia được cơ chứ, tên súc sinh bán đứng tổ tông nhà ngươi.”

“Sống Định Dương chính là toàn bộ cơ nghiệp của Đệ Ngũ gia này. Người chỉ là một lão Lục nhỏ bé, dựa vào cái thá gì mà muốn làm gì thì làm hả?”

“Hai trăm năm nay, việc lưu thông thuyền bè trên sông Định Dương đều là do Đệ Ngũ gia chúng ta kiểm soát, Đệ Ngũ gia chính là dựa vào con sông Định Dương này mà tồn tại được. Ngươi lại dám đem thứ bọn ta dùng để kiếm cơm dâng đi cho kẻ khác dễ dàng như vậy, chả trách sao gia chủ lại nói muốn thanh lí môn hộ, quả thực là cần phải thanh lý môn hộ.”

Những người có mặt ở đây đều không ngừng buông lời chỉ trích ông ta một cách đầy căm phẫn. Lục lão gia ngồi sụp xuống ghế, miệng không ngừng lầm bầm: “Không... không thể nào, không thể nào như thế này được.”

Là kẻ nào đã đặt bẫy ông? Là ai đã mua chuộc Vũ Văn gia? “Vũ Văn huynh, mời!”

Lâm Duy Đường cung kính nâng chén kính rượu Vũ Văn Tranh đang ngồi đối diện. Vũ Văn Tranh mỉm cười rồi cũng nâng chén rượu lên: “Mời.”

Sau khi uống cùng nhau vài chén, Vũ Văn Tranh vừa đùa nghịch cái chén sứ tráng men ngọc trong tay, vừa thờ ơ lên tiếng: “Phải chúc mừng Lâm huynh rồi.”

Ngày Đệ Ngũ gia thay tên đổi họ đã không còn xa nữa! Lâm Duy Đường rũ mắt, hắn cười đáp: “Như nhau, như nhau thôi mà.”

Hắn đã loại bỏ cái gai trong mắt là Vũ Văn Tịnh. Xem ra những ngày tháng sau này, hắn có thể kể cao gối mà ngủ, không phải lo lắng gì nữa. Hai người họ nhìn nhau mỉm cười, chẳng cần nói thêm lời nào nhưng lại có thể hiểu được ý đối phương muốn ám chỉ. Sau khi Vũ Văn Tranh rời đi, Lâm Duy Đường vẫn một mình thưởng rượu, phong thái nhàn hạ, khoan thai. Bỗng chẳng hề có sự báo trước, cửa phòng đã bị đẩy ra, người bước vào là Văn Vô Hà. Hắn bước thẳng đến chỗ đối diện Lâm Duy Đường rồi ngồi xuống. Lâm Duy Đường nâng chén mời Văn Vô Hà: “Có nhã hứng uống vài chén cùng ta không?”

Văn Vô Hà lắc đầu từ chối. Lâm Duy Đường cười, cũng không miễn cưỡng hắn mà tự rót rượu uống ừng ực. Thật lâu sau, hắn mới nghe được giọng nói nhàn nhạt của Văn Vô Hà. “Ngươi đã đáp ứng với ngoại tổ, sẽ cho Đệ Ngũ Hạo một cơ hội.”

Văn Vô Hà hoàn toàn có thể dự đoán được Lâm Duy Đường đã liên kết với Vũ Văn Tranh. Việc Lâm Duy Đường ra tay với cha con Đệ Ngũ Chiểu cũng chẳng phải là điều bất ngờ. Nhưng mà, hắn mong rằng Lâm Duy Đường có thể tồn trọng quy tắc luật chơi này. Bằng không, Vô Hà hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Động tác rót rượu của Lâm Duy Đường khẽ khựng lại, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt: “Đấy là lẽ đương nhiên.”

Nhận được câu trả lời mà mình muốn, Văn Vô Hà liền đứng dậy đi ra ngoài. Sau đó, hắn bỗng nhiên dừng bước rồi quay lại nhìn Lâm Duy Đường, nói: “Không biết là Lâm biểu huynh có thể nể mặt ta, lưu lại cho Đệ Ngũ Chiếu một con đường sống hay không?”

“Ngươi chắc chứ?”

Đuôi mày Lâm Duy Đường nhẹ giương lên, rõ ràng chính là mỉm cười nhưng lại khiến người khác vô duyên vô cớ mà cảm thấy rét lạnh. Văn Vô Hà nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta chắc chắn.”

Nếu như Đệ Ngũ Chiếu một lòng cầu xin chỉ để tiếp tục được sống, thì tại bất kì thời điểm hay nơi chốn nào, hắn cũng có thể phải bỏ mạng. Nhưng nếu Đệ Ngũ Chiếu quyết không muốn chết, dẫu cho sống không bằng chết hắn cũng vùng vẫy đấu tranh để có thể tiếp tục tồn tại, thì chỉ cần cho hắn một cơ hội mà thôi. Lâm Duy Đường rũ mắt, hắn hờ hững mỉm cười: “Văn biểu đệ đã mở lời như vậy, ta hiển nhiên sẽ nể mặt đệ rồi.”

Không chết cũng chẳng sao cả, thế thì cứ sống không bằng chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.