Ngày hôm sau, lễ mừng thọ của lão thái gia sẽ diễn ra, nhưng vì cái chết đột ngột của Lục lão gia mà tiệc mừng thọ đã bỗng chốc trở thành tang lễ. Tại nhà chính, khí thế trang nghiêm của gia tộc Đệ Ngũ vẫn còn đó, chỉ là giờ đây đã tháo hết đèn lồng lụa đỏ xuống mà thay bằng bài vị khăn trắng. Khách khứa đến để chúc thọ giờ đây lại chuyển thành phúng viếng. Chỉ qua một đêm, đồ tang trong thành đều được bán sạch. Mặc dù, tất cả mọi người đều khiếp sợ, bàng hoàng trước cái chết đột ngột của Lục lão gia, nhưng không một ai dám để lộ ra điều đó. Bởi vì một sự thật rất hiển nhiên là cuộc tranh đấu gay gắt của gia tộc Đệ Ngũ, cuối cùng cũng đã đến bước ngoặt người sống ta chết. Ai nấy đều cho rằng, Lục lão gia sẽ chiến thắng, lại không ngờ Lục lão gia sẽ thất bại thê thảm đến thế, sẽ... chết một cách đột ngột như vậy, khó hiểu như vậy. Sau khi qua giờ Ngọ, đại sảnh trang nghiêm của nhà chính đã bày biện xong linh đường đơn giản mà long trọng để mọi người đến viếng. Đến khi hoàng hôn buông xuống thì liên tục có khách đến thắp nhang. Trong đại sảnh rộng lớn đều là người của lục phòng, nam nữ già trẻ, con trưởng con thứ, hoặc buồn bã, hoặc khóc than, hoặc quỳ, hoặc đứng... Nếu đếm thử thì được khoảng gần một trăm người, nhưng lại thiếu mất người vô cùng quan trọng, đó chính là con trai trưởng mà Lục lão gia coi trọng nhất: Đệ Ngũ Chiếu. Đến tận khi đèn lồng lụa trắng được thắp lên mới nghe thấy một tiếng hét lớn tỏ vẻ không dám tin là sự thật: “Cha...”
Lục lão phu nhân đang mặc áo tang, thấy Đệ Ngũ Chiếu chạy như điên vào, tiếng khóc khó khăn lắm mới dừng được của bà lại vang lên lần nữa. Sau đó, bà ôm chầm lấy đứa con đang mất hồn mất vía đứng giữa linh đường: “Hài nhi của ta ơi, con đã đi đâu vậy? Sao... sao bây giờ con mới về: Cha con... Đệ Ngũ Chiếu ngỡ ngàng nhìn dáo dác xung quanh, hắn vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau, rồi lại quay người chạy ra ngoài trong nháy mắt. “Hài nhi...”
“A Chiếu...”
Đệ Ngũ Chiếu vô cùng tức giận mà xộc thẳng vào viện tử của Đệ Ngũ Hạo. Sau đó, hắn đá văng tên người hầu đang ngăn cản mình, túm lấy vạt áo của Đệ Ngũ Hạo rồi nhướng thẳng mày, trên mặt hắn nổi đầy gân xanh. Thế nhưng, Đệ Ngũ Chiếu còn chưa kịp trút giận thì đã bị đá bay ra ngoài, ngã thật đau trên đất. “Người không sao chứ thiếu gia?”
Tiểu Lương Tử khẩn trương hỏi. Đệ Ngũ Hạo sững sờ nhìn Đệ Ngũ Chiếu đang gượng đứng dậy trên mặt đất, thậm chí còn phun ra một ngụm máu. Trước giờ, hắn chưa từng thấy Chiếu đường huynh nhếch nhác như thế này, quyền lực thật sự lợi hại đến vậy sao? Có thể khiến người ta từ một giây trước còn đang đứng trên cao, một giây sau đã té xuống vũng bùn. Tiểu Lương Tử cảm động đến rơi nước mắt, kính cẩn với Lâm Duy Đường đang đứng ở một bên: “Cảm tạ biểu thiếu gia đã cứu thiếu gia nhà tiểu nhân.”
Nếu lúc nãy không có biểu thiếu gia, Chiếu thiếu gia lại tức giận như vậy thì không biết thiếu gia nhà hắn sẽ ra sao? Lâm Duy Đường đáp: “Tiểu Lương Tử, dẫn thiếu gia nhà người đến gặp lão thái gia đi.”
“Dạ vâng.”
Tiểu Lương Tử lập tức lôi kéo Đệ Ngũ Hạo còn đang ngơ ngác mất hồn rời khỏi nơi này. Đệ Ngũ Chiếu nôn ra ngụm máu tanh ngọt trong cổ họng, hắn khó nhọc ngồi dậy nhìn Lâm Duy Đường đang từng bước, từng bước đến gần hắn. “... Là... là ngươi.”
Là Lâm Duy Đường đã hợp tác với Vũ Văn gia gài bẫy hắn. Nhưng Đệ Ngũ Chiếu không hiểu rõ, tại sao Vũ Văn Tranh lại muốn lấy mạng của Vũ Văn Tịnh, họ không phải là huynh đệ ruột có tình cảm rất tốt sao? Lâm Duy Đường nhìn xuống Đệ Ngũ Chiếu, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười đầy quyến rũ và mê hoặc: “Vốn dĩ ta muốn lấy mạng của ngươi, nhưng đã có người cầu xin cho ngươi, nên ta đành phải nể mặt hắn mà giữ lại cho ngươi một mạng, chỉ có điểu...”
Lâm Duy Đường hơi cúi người, vừa cười vừa nhìn Đệ Ngũ Chiếu giãy dụa, nhưng nụ cười của hắn lại đáng sợ khiến người đối diện sởn cả tóc gáy: “Ta nhất định sẽ khiến người sống không bằng chết.”
Đôi mắt Đệ Ngũ Chiếu trừng lớn như muốn nứt toạc ra: “Ngươi... ngươi dám...”
Làm sao tên Đệ Ngũ Hạo ăn hại kia có thể áp chế được dã tâm của Lâm Duy Đường? Nếu Đệ Ngũ gia rơi vào tay Lâm Duy Đường, hắn có chết cũng không nhắm mắt. Lâm Duy Đường biếng nhác sửa sang lại chiếc áo trắng rộng của mình rồi mỉm cười: “Ta có dám hay không, người rất nhanh sẽ được biết thôi.”
Đợi đến khi Đệ Ngũ Chiếu được người hầu dìu đi, Lâm Duy Đường cũng nhanh chóng rời khỏi. Giờ đây, trong sân ngoại trừ bãi máu đỏ sậm do Đệ Ngũ Chiếu nôn ra, thì mọi thứ đều khôi phục sự yên lặng vốn có của nó. Văn Vô Hà bước ra từ góc tối, sau lưng còn có người hầu đi theo của hắn. “Thiếu gia...”
Người hầu sau lưng Văn Vô Hà nhìn sắc mặt hờ hững của thiếu gia nhà mình, vốn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Hắn quả thực không hiểu nổi, tại sao thiếu gia lại muốn để Chiếu thiếu gia tiếp tục sống? Cú đá lúc nãy của Lâm thiếu gia đã phế đi võ công của Chiếu thiếu gia. Hơn nữa, không một ai nghi ngờ sự tàn nhẫn của Lâm thiếu gia, hắn đã nói sẽ khiến Chiếu thiếu gia sống không bằng chết, thì chắc chắn sẽ làm được như vậy. Thiếu gia nhà mình không thể không biết chuyện này. Tên người hầu nghĩ rằng, có lẽ thiếu gia có phần tán thưởng Chiếu thiếu gia. Nhưng nếu thực sự như vậy, tại sao thiếu gia đã ra tay lại không giúp đỡ cho trót? Văn Vô Hà ngẩng đầu nhìn ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, gia tộc Đệ Ngũ thoi thóp hơi tàn khiến lòng hắn ngổn ngang những cảm xúc. Một thế gia Thị tộc lại đi đến nông nỗi này, thật xót xa thể lương xiết bao? Tuy trong cung được canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng việc lưu truyền tin tức đều nhanh hơn so với bất cứ nơi đầu. Vậy nên, chuyện Cửu công chúa điên cuồng si mê thánh tăng ở chùa Hộ Long đã ồn ào huyên náo khắp Kinh thành, cả triều giờ đây ai cũng đều biết cả. Hai ngày nay, dân chúng ở Kinh thành đều đang bàn tán về vị thánh tăng của chùa Hộ Long. Những ai may mắn gặp được thánh tăng đều như bị ma ám, cứ lặp đi lặp lại chuyện về thánh tăng, lại còn lúc nào cũng treo Phật pháp rồi Phật lý bên miệng, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh họ thực sự đã gặp được thánh tăng, gặp được Phật. Còn những người chưa được nhìn thấy đều nổi lên lòng tò mò mãnh liệt. Hai hôm nay, chùa Hộ Long đều chật kín hết chỗ. Chỉ để được một lần nhìn thấy phong thái của thánh tăng, mọi người còn không ngại nguy hiểm trèo lên thang máy cao chót vót của chùa nữa. Trong đó, có hơn một nửa người không phải dân chúng bình thường, mà là quan lại, quý tộc đầy tò mò ở Kinh thành. Số lượng quan lại, quý tộc mà chùa Hộ Long tiếp đón trong hai ngày này còn nhiều hơn một năm trước cộng lại. Nhưng dù những người đến viếng Phật có thân phận gì đi chăng nữa, thì họ cũng đều trở về trong sự thất vọng. Lúc đầu, khi những vị thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ”
này nghe bảo thánh tăng từ chối gặp mặt, trong lòng họ đều nảy sinh tức giận. (*) Thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ: Con cưng của trời, chỉ những người luôn được cưng chiều, vô cùng may mắn; cũng chỉ những nhân vật tinh anh hoặc thành công. Nhưng chưa kịp lên tiếng phẫn nộ thì họ đã biết được một sự thật bất ngờ. Thánh tăng cũng từ chối gặp mặt Cửu công chúa. Sự thật này giống như một chậu nước lạnh đổ mạnh lên đầu, giúp họ dập tắt lửa giận trong lòng. Tuy những người này đều có thân phận cao quý, nhưng chẳng ai trong số họ cao quý hơn Cửu công chúa. Đến cả nàng ta mà thánh tăng còn từ chối, thì huống chi là họ? Nhưng càng như thế thì lại càng dẫn tới sự tò mò trong lòng vô số người, trong lòng họ ngứa ngáy khó chịu như bị mèo cào. Thời gian gần đây, ai cũng biết có một thánh tăng giống như Phật đến chùa Hộ Long, ai cũng biết những người gặp mặt thanh tăng đều si mê điên dại, và ai cũng biết Cửu công chúa đã thốt lên cầu: không lấy ai ngoài thánh tăng, khiến mọi người khiếp sợ. Thế nên, chẳng có ai bất ngờ khi nghe tin Vinh thái hậu triệu kiến thánh tăng vào cung. Vì để không khiến dân chúng xôn xao náo động, thánh tăng sẽ ngồi kiệu để vào cung. Suốt quãng đường từ chùa Hộ Long đến hoàng cung đã xảy ra cảnh tượng kỳ lạ mà xưa nay, và có lẽ cả sau này đều chưa từng có. Hai bên đường người đông nghìn nghịt, ai cũng muốn chiêm ngưỡng Phật nhan của thánh tăng. Nhưng tiếc rằng, họ chỉ có thể nhìn thấy Pháp Không đại sư đi theo thánh tăng bên cạnh kiệu mà thôi. Đào Dao lặng im đi bên cạnh kiệu, ông ta nghiêm túc đoan chính, vẻ mặt bình tĩnh dửng dưng, còn hai tay thì chắp trước ngực, nghiễm nhiên ra dáng cao tăng đã đắc đạo.