Phượng Kinh Thiên

Chương 168: Triệu kiến thánh tăng (3)



Đại đa số những người mới chỉ nghe danh mà chưa từng diện kiến qua thì đột nhiên đều sáng tỏ, ngay cả người theo cùng thánh tăng cũng là cao tăng thì vị thánh tăng kia chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn không thể tầm thường. Chiếc kiệu dừng lại trước cổng hoàng cung trong ánh nhìn như “thiêu đốt”

của bao nhiêu con người. Nhưng bất ngờ hơn, trước của cung hiện tại cũng đang là nơi tụ tập của rất nhiều người, có tiếng tán ngẫu, có tiếng bàn bạc chuyện làm ăn, lại có tiếng nói cười rộn rã. Những người này khiến vị Tả phó tướng được cử đến chùa Hộ Long để thỉnh cầu thánh tăng vào cung không khỏi thảng thốt, bởi vì bọn họ đều là các mệnh quan triều đình vừa mới thượng triều buổi sáng xong. Trong đó không thiếu những vị là hoàng thân quốc thích, Tải phó tướng đương nhiên không dám ra lệnh di tản, vì sợ là sẽ đắc tội với bọn họ. Nhưng... nghĩ đến dung mạo của thánh tăng, Tả phó tướng liền cắn chặt răng giơ tay lệnh cho dừng kiệu. Đây là vùng cấm địa trong cung, hắn cũng không dám tự tiện để thánh tăng ngồi kiệu tiến vào. Đào Dao, à... nên xưng hô là Pháp Không đại sự mới phải, ông ta cúi người chắp tay xá chào* Tả phó tướng, sau đó mới tiến lên trước vén tấm rèm kiệu lên. (*) Cúi người chắp tay xá chào: trong nghi thức hằng ngày, khi lễ Phật, khi chào nhau, người Phật tử thường chắp tay và niệm Phật. Hành động chắp tay đó trong Phật giáo gọi là hợp thập. Chắp tay được biểu hiện bằng hình thức: hai bàn tay úp vào nhau, các ngón tay khít lại, lòng bàn tay rỗng không, trông như hình chiếc búp sen sắp nở. Đám đông đang trò chuyện xôn xao bất giác đồng loạt im bặt, đầy hứng thú nhìn theo từng chuyển động của vị đại sư, nhìn đến không chớp mắt. Bọn họ ai ai cũng muốn biết dung mạo người đã khiến cho Cửu công chúa tuyên bố không cưới ai khác ra sao, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào? “Đợi đã.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên ngăn lại động tác vén rèm của Pháp Không đại sư. Tả phó tướng bỗng sững sờ, sau đó liền vội vàng bước lên hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Cửu công chúa.”

Pháp Không đại sư chắp tay hợp thập, rồi hờ hững khom lưng đứng yên tĩnh như trước, toát lên khí chất của tiên nhân thoát tục. Hành động ngỗ ngược như vậy các vị quan nhân đã rất quen thuộc, nhưng lại khiến đội cấm vệ quân không khỏi ngây người. Sở Cửu Nhi với bộ dạng lóng nga lóng ngóng hoàn lễ với Pháp Không đại sư. Sau khi chắp tay chào đại sư xong, ánh mắt nóng bỏng của Sở Cửu Nhi liền dính chặt lấy chiếc kiệu không rời, ánh mắt ấy nóng đến nỗi tưởng chừng như có thể thiếu đốt tấm rèm kiệu dày bằng vải bố kia. Nhưng khi nàng chợt bắt gặp những ánh mắt tò mò muốn dòm ngó dung mạo của thánh tăng thì gương mặt nàng bỗng tối sầm xuống. Sở Cửu Nhi ra lệnh: “Sau khi vào cung thì mới mời thánh tăng xuống kiệu.”

Khi nghĩ đến việc chỉ một lát nữa thôi, nàng sẽ được nhìn thấy thánh tăng ở khoảng cách thật gần là trái tim nàng lại đập liên hồi. “Thưa công chúa, chuyện này... Dạ rõ.”

Tả phó tướng nhất thời do dự, nhưng hắn cũng cho rằng làm như vậy dường như sẽ thỏa đáng hơn. Chiếc kiệu được khiêng thẳng vào trong cung, những người còn lại bởi vì muốn lén nhìn dung mạo của thánh tăng nên vẫn đứng ngoài cổng cũng chưa chịu rời đi. Nhưng khi nhìn cánh cổng từ từ đóng sầm lại trước mắt, thì bọn họ bất giác buồng tiếng thở dài đầy tiếc nuối, không đành lòng nhưng vẫn phải ra về. Chiếc kiệu dừng ở bên trong cung, bấy giờ Pháp Không đại sự mới bước lên vén cao tấm rèm kiệu. Hình ảnh vị thánh tăng ngồi ngay ngắn, nhắm mắt điềm tĩnh liền lọt vào mắt mọi người. Trong chốc lát, khuôn mặt Sở Cửu Nhi đã trở nên đỏ bừng vì nhìn thấy dung nhan người ấy. Nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, nên đã nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại cam lòng không đặng mà ngoái lại nhìn một lần nữa. Lam Vân bước chân xuống kiệu, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hổ dường như chẳng gì có thể lọt vào tầm mắt, ngón tay thon dài hoàn mỹ chắp lại với nhau thành ấn liên hoa, rồi hướng về phía mọi người niệm: “A di đà Phật.”

Sở Cửu Nhi trong lòng đầy tức giận. Nàng bỏ mặc mệnh lệnh của mẫu hậu để chạy đến tận đây tự mình đón tiếp hắn, vậy mà chỉ một cái liếc nhìn nàng thôi, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài đến. Dưới sự “hộ tống”

của đoàn cấm quân nước Sở, thánh tăng được “mời”

tiến vào hoàng cung. So với nước Đại Nguyên thì hoàng cung nước Sở vẫn kém hơn một chút về sự hoa mỹ, nhưng nơi đây lại có cảm giác cổ kính lâu đời và hằn dấu kết tinh của thời gian hơn so với Đại Nguyên. Cung điện trùng trùng, lầu các và lương định tầng tầng, toát lên một vẻ trang nghiêm và tráng lệ vô bờ. Ấy vậy mà nơi vốn phải yên tĩnh, uy nghi nay lại vì sự xuất hiện của một người nào đó mà trở nên xao động. Dọc đường đi, tất cả những người thấy qua thánh tăng không một ai không tròn mắt cứng họng, tất cả đều im phăng phắc không một tiếng động. Rất nhanh sau đó, đội quân đã tới được Từ Diên Cung. Tại Từ Diên Cung, người tuy không nhiều nhưng lại rất đầy đủ, không thiếu một ai. Sở Hồng và Vinh thái hậu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, cả hai người đều trầm tư không nói tiếng nào, chẳng ai có thể nhìn ra được lúc này đây họ đang suy nghĩ điều gì trong đầu? Sở Tuyệt lại an toạ uống trà, bộ dạng hắn thực sự thờ ơ. Mãi cho đến khi có tiếng thái giám bẩm báo truyền đến, thì tất cả mọi người trong phòng cùng đồng loạt ngước mắt về phía cánh cửa cung. Ngay đến cả Sở Tuyệt cũng lạnh nhạt đưa mắt liếc nhìn phía cửa ra vào. Ba vị đang ngồi trên ghế chính là ba người có địa vị cao nhất tại nước Sở. Trong hai ngày này, bọn họ đã dồn toàn bộ sự chú ý lên người vị hòa thương ấy, quả là chuyện hiếm thấy. Vinh thái hậu chú ý đến chuyện đứa con gái bảo bối của bà sao lại chết mê chết mệt một vị hoà thượng? Sở Hồng lại quan tâm đến chuyện vị hoà thượng này liệu có phải đến từ Phiêu Miễu Sơn trong truyền thuyết hay không? Sở Tuyệt lại coi trọng cả điều mà Vinh thái hậu và Sở Hồng hiện đang quan tâm. Chẳng cần phải nói, ba người họ đã tưởng tượng về vẻ bề ngoài của vị thánh tăng này không biết bao nhiêu lần. Nhưng... khi nhìn thấy người đang chậm rãi bước vào kia, cả ba người đều ngẩn người! Vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc! Vẻ đẹp kinh tâm động phách! Vẻ đẹp ma mị hớp hồn! Hắn bước tới phía người nào, người đó liền ngắm nhìn lại hắn, chỉ trong phút chốc thối trái tim người ấy sẽ tình nguyện vì hắn mà rung động. Ai ai cũng mong đợi và khát khao sẽ được hắn nhìn một lần. Dường như chỉ có như vậy, trái tim người đó mới có thể bình tâm, mới có thể được vỗ về. Thanh nhã tuyệt trần, linh hoạt tuyệt trần, vượt trội tuyệt trần, thanh tịnh tuyệt trần... dường như tất cả sắc thái của cụm từ “tuyệt trần”

ấy đều tồn tại trong dung mạo của hắn, trong đôi mắt của hắn. Thì ra, trên đời thực sự còn tồn tại một thần linh hoàn mỹ đến như vậy. Thì ra, tất cả những hình dung mà người ta tưởng tượng trước khi gặp hắn đều không bằng một góc tay áo Phật y hắn đang mặc trên người. “A di đà Phật.”

Giọng nói ấy giống y như dung mạo của hắn, trong trẻo tuyệt diệu như vang vọng từ nơi rất xa, nhưng lại không hể khiến người ta cảm thấy hắn chỉ là hư ảo, là sự thoáng qua bất định. Bởi vì hắn đang ở gần ngay trước mắt họ. Sở Hồng bông hoàn hồn trở lại, hắn khẽ ho khan một tiếng để che giấu đi sự thất thần khi nãy của mình. Lúc này, vẻ mặt hắn bỗng nghiêm lại, khẽ nheo mắt rồi lạnh giọng nói: “Ngươi cũng thật to gan, gặp trẫm mà không hành lễ.”

Lam Vân mỉm cười, nhưng lại không hề biết... nụ cười này tuyệt diệu, chói sáng đến nhường nào. Không cách nào có thể hình dung được, tất cả ngôn từ trên thế gian này đều không thể nào tả xiết được vẻ đẹp ấy. Không chỉ có Sở Hồng ngần người, mà ngay cả Vinh thái hậu - người khó khăn lắm mới định thần lại, nhưng ánh mắt bà vẫn đông cứng giống như trước. Đến cả Sở Tuyệt cũng có chút ngẩn ngơ. Chuyện này không quan trọng, điều quan trọng hơn cả là Sở Cửu Nhi vừa bước vào điện, ngay lập tức đã nhìn thấy dáng điệu mỉm cười của hắn thêm một lần nữa. Lúc hắn không cười, hắn chính là Phật, khi hắn cười, hắn bỗng trở thành tà ma. Chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể mê hoặc bất cứ ai. Lam Vận chắp tay hợp thập, khẽ cúi khom người rồi thành kính nói: “Tiểu tăng pháp hiệu Lam Vân, tham kiến bộ ha.”

Sở Hồng nhíu mày, không biết có phải bởi vì nụ cười của Lam Vân đã dẹp yến chuyện hắn làm khó dễ khi nãy, hay là bởi thánh tăng quả thật đã hành lễ như những gì Sở Hồng muốn, nên hắn mới nhíu mày. “Ngươi...”

Vinh thái hậu vì mất kiểm soát mà đứng bật dậy. Bà cũng được xem như là người đã từng trải qua thiên lục vạn hồng”

, vậy mà bà không ngờ rằng, bản thân lại có thể gặp được tuyệt thế giai nhân như thế này. Giờ thì trong lòng bà đã rõ, tại sao Cửu Nhi lại si mê người trước mắt đến như vậy. (*) Thiên lạc vạn hồng: chỉ vẻ đẹp tuyệt thế. “Mẫu hậu, đây chính là người mà nhi thần từng nhắc đến... thánh tăng Lam Vân.”

Sở Cửu Nhi sợ rằng mẫu hậu sẽ làm khó dễ Lam Vân nên vội vã lên tiếng. Vinh thái hậu hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi ngồi xuống, cũng chẳng hề lên tiếng. Bên trong đại điện, trầm mặc đến lạ. Lam Vân nhẹ nhàng khép hờ mắt, an định dưỡng thần, mặc cho sự tĩnh lặng đến kì quái của đại điện cùng những ánh mắt dò xét nhìn mình, đối với nàng tất cả chỉ là hư không. Thật lâu sau, Vinh thái hậu mới chậm rãi lên tiếng: “Ngươi có đồng ý hoàn tục?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.